Chương 18: Ở chung (3)

Cô cười một tiếng, nhún nhún vai, “Được, bây giờ em nên tạo dáng như thế nào?”

“Không cần, em chỉ cần luôn ở trong tầm mắt của anh, về việc nên tạo dáng như thế nào thì em ngồi đọc sách hay nghe nhạc đều không sao.”

Vương Kỷ Hoa chọn lấy tư thế quen thuộc ngồi trong đình viện, “Vẽ tranh làm anh vui vẻ sao?”

“Hiện tại, anh rất vui.” Anh nhìn qua cô, ánh mắt lộ ra tình cảm mãnh liệt không muốn xa rời.

Anh vẽ, dưới ngòi bút hiện ra một phần bức vẽ, không phải dựa vào trí nhớ để vẽ, mà là dùng đôi mắt mình để ngắm cô, đem tất cả những hình ảnh đó vẽ lại bằng ngòi but của mình.

Còn cô nhàn nhã cảm nhận cơn gió mát thoảng qua, khóe mắt như có như không liếc qua ngón tay anh. Ngón tay thon dài, đầu ngón tay trơn nhẵn mà mượt mà, khớp xương rõ ràng, chính là đôi tay, đã từng vô số lần đàn cho cô nghe, sau này, lại vì cô thiết kế vô số bộ quần áo.

Đôi tay đó, nắm chặt chiếc bút vẽ, liệu đôi tay đó có còn nhớ rõ làm thế nào đánh lên một bản nhạc nữa không?

“Quân Điển, anh thật sự không đàn nữa sao?” Vương Kỷ Hoa nhịn không được hỏi.

Đỗ Quân Điển dừng lại động tác trên tay, “Kỷ Kỷ, em muốn nghe đàn sao?”

“Hình như từ khi gặp lại, em chưa được nghe tiếng đàn của anh, cảm giác có chút tịch mịch.” Có lẽ đã trở thành thói quen, có thể nghe được tiếng đàn của anh, bây giờ đột nhiên biến mất, cảm thấy có chút không quen.

“Nếu Kỷ Kỷ muốn nghe, anh sẽ đàn.” Anh mỉm cười nói.

“Thật sao?”

“Chỉ cần là điều em muốn, không gì anh không làm.” Một câu nói đơn giản, thậm chí anh còn mang vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng lòng cô lại vì câu nói kia mà xúc động, phảng phất có cái gì đó đang lấp đầy. Rất nhiều… Sắp không chứa nổi! Hóa ra, yêu chỉ cần đơn giản như vậy thôi.

Vương Kỷ Hoa yên lặng nhìn Đỗ Quân Điển, “Quân Điển, nếu tình yêu của em, mãi mãi không thể sâu đậm bằng tình yêu của anh, sẽ thế nào đây?”

“Như vậy em chỉ cần nhìn anh, luôn luôn chú ý đến anh, để ý anh nhiều hơn mọi người, ở lại bên cạnh anh.” Nói như vậy, như vậy đủ rồi… Vậy là đủ rồi… Đủ để trấn an sự xao động trong lòng cô.

“Tốt!” Cô cười, như một sự hứa hẹn, “Nếu như em không ở bên anh, thì anh nhất định phải đến bên em.” Cả hai đều không rời nhau, quấn quýt cùng một chỗ, cứ như vậy quấn quanh đời đời kiếp kiếp.

Sau khi bị Trương Tiểu Mẫn càm ràm vô số lần, Vương Kỷ Hoa rốt cuộc quyết định rời khỏi hòn đảo, trở lại thành phố cô đã từng sống. Dĩ nhiên, Đỗ Quân Điển cũng phải đóng gói hành lí đi cùng cô. (nghe như vịt con đi theo mẹ ớ ^^) Dù sao với Đỗ Quân Điển cũng không vấn đề gì, công việc của anh, ở đâu cũng có thể làm được. Anh hiện tại, phỏng đoán nếu nơi Vương Kỷ Hoa đi là địa ngục, anh cũng sẽ không do dự đuổi theo.

Đương nhiên, nơi cô đi không phải địa ngục gì cả, mà là nhà trọ nhỏ của cô. Nhưng ngay khi mở cửa, Vương Kỷ Hoa hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Căn phòng lộn xộn, quả thực giống như bị bão quét qua, ngăn kéo, ga giường, ngăn tủ… Phàm là nơi có thể tìm kiếm được, toàn bộ đều bị ai đó lục rối tinh rối mù.

“Không phải chứ…” Vương Kỷ Hoa kinh ngạc há to miệng.

Đỗ Quân Điển thì cau mày lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi thứ trong phòng, “Kỷ Kỷ, em đắc tội với ai sao?”

“Chắc là… không có đi.” Cô nói, tầm mắt ngó ngó anh, nếu như nói thật sự đắc tội ai thì không biết anh có tính không? Giống như đọc được suy nghĩ của cô, mặt anh không khỏi có chút ửng đỏ.

“Tóm lại, nơi này không thể ở được nữa!” Đỗ Quân Điển quay đầu, nói kết luận.

“Vì sao?”

“Quá nguy hiểm, anh không thể bỏ mặc em ở nơi rất có thể sẽ có người đột nhập.”

“Nhưng em sẽ ở đâu?”

“Đến biệt thự của anh.” (anh giàu quá ha *mắt long lanh*) Anh kéo hành lí của cô, đi thẳng ra ngoài.

“Anh ở đây cũng có biệt thự?” TMD, không phải chứ, cô biết rõ anh có tiền, cũng biết rõ nhà anh có rất nhiều tiền, nhưng là… Chẳng lẽ người có tiền đều thích ở mỗi nơi mua một biệt thự chứ?

“Ừ.” Anh gật đầu, đồng thời lấy di động, bấm số, “Hàng Trác sao? Đúng vậy, là tớ, tớ muốn cậu điều tra ngay lập tức là ai đã đột nhập nhà trọ của Kỷ Kỷ… Đúng vậy, tớ vừa rời khỏi đó, tớ muốn biết đến tột cùng đối phương có mục đích gì? Còn nữa, lập tức cử hai nhóm vệ sĩ tới đây, ngày đêm thay phiên theo dõi nhà trọ… Tốt, còn lại cậu tự an bài.” Đỗ Quân Điển nói một hồi trong điện thoại, Vương Kỷ Hoa ở một bên trợn mắt há mồm.

Này… Tựa hồ anh là người cô chưa hề gặp, “bày mưu tính kế” bốn chữ này, thoáng hiện ra trong đầu cô. Trời ơi, cô đang nghĩ gì vậy? Bất quá, hiện tại, toàn thân anh tản ra hơi thở đàn ông thành thục, ánh mắt kiên định, cách nói chuyện lưu loát, khiến người ta có cảm giác an toàn có thể tin cậy. Anh thật sự đã trưởng thành. (chị nói thừa :v anh í thừa tuổi trưởng thành rồi í) Trước kia luôn là cô bảo vệ anh, nhưng lúc này đây, cô lại có cảm giác được anh bảo vệ.

Đỗ Quân Điển kết thúc cuộc gọi, liền bắt gặp người bên cạnh đang ngây ngốc ngắm mình. “Sao vậy? Kỷ Kỷ!” Anh hỏi.

“Em phát hiện anh thật sự… là một người đàn ông thành thục.” Cô nghiêng đầu, nhìn anh sau khi nghe cô nói, vẻ mặt nhịn không được run rẩy, không khỏi phá lên cười.

“Kỷ Kỷ!” Anh lườm cô một cái, “Đừng có coi anh như trẻ con, bây giờ anh, đã là người trưởng thành rồi!”

“Tốt, tốt, em biết rồi! Bây giờ em, sẽ đem anh trở thành người yêu để đánh giá!” Mặt anh đỏ lên, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của cô, càng ngày càng đỏ… Cho đến khi, hai bên tai cũng trở nên đỏ hồng. Đáng tiếc người gây ra họa còn ngại không đủ, nhón chân lên, tiến đến bên tai anh, vuốt lỗ tai đo nhiệt độ.

“Kỷ Kỷ…” Đỗ Quân Điển không thể làm gì la lên.

“Quân Điển, anh thật đáng yêu, làm sao bây giờ? Em muốn hôn anh.”

“A?”

Không đợi anh kịp phản ứng, cô đã tiến đến, hôn lên đôi môi mềm mại của anh. Nhẹ nhàng hôn, lại từ từ không ngừng sâu hơn. Tư vị thật tốt! Vương Kỷ Hoa âm thầm nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Đúng rồi, nếu em cùng anh ở trong biệt thự, chúng ta không phải là sống chung sao?”

“…” Được rồi, nam nữ chưa lập gia đình ở cùng một nhà, tạm thời coi như ở chung đi.

“Cái gì, cậu cùng CRAZY sống chung?” Trương Tiểu Mẫn tròng mắt lồi ra, âm lượng đề cao N độ.

“Xin cậu, cậu có cần dùng biểu hiện khoa trương vậy không?” Vương Kỷ Hoa đầu đầy hắc tuyến.

“Ai bảo cậu gần đây luôn làm ra những chuyện không tưởng.” Ngay sau chuyện tình yêu xuyên không, hiện tại là sống chung, “Đúng rồi, cậu có biết tại sao phòng trọ lại bị lật tung lên không?”

“Suy đoán là có người lẻn vào lấy trộm gì đó, nên mới lật tung lên như vậy, nhưng tớ đã kiểm tra, phát hiện không mất gì.” Cũng vì vậy, làm người ta càng cảm thấy kì quái. Ăn trộm vào phòng, rõ ràng không lấy đồ đạc, chỉ là thừa hơi dư sức đem phòng trọ nhỏ của cô lật ngược đáy lên trời.

“Thật đúng là chuyện kì quái.” Trương Tiểu Mẫn lẩm bẩm, “Vậy cậu cùng CRAZY sống chung như thế nào?”

“Ngô… Phải nói như thế nào đây, tóm lại, rất tự nhiên.”

“Tự nhiên?” Một tính từ kì quái.

“Tớ đã nói với cậu, trước kia mỗi khi đi ngủ tớ đều xuyên không, trong thời không đó tớ và anh ấy luôn ở cùng nhau. Cho nên hiện tại giống như quay lại lúc đó, cảm thấy sống chung như vậy, rất tự nhiên đi.”

“Chẳng lẽ xa nhau nhiều năm như vậy, không có ngăn cách sao?”

“Đối với tớ mà nói, chẳng qua là xa nhau mấy tháng, về phần Quân Điển thì… tựa hồ là không có.” Vương Kỷ Hoa ngượng ngùng cười một tiếng, phải nói là căn bản không có mới đúng. Mỗi lúc trời tối, anh không nên giống như trước kia ôm cô ngủ, nếu để cho cha mẹ bảo thủ biết được, không phải sẽ xé cô ra thành nhiều mảnh sao.

“Cậu xác định cậu yêu anh ấy?” Trương Tiểu Mẫn nghiêm túc hỏi.

“Ừ, xác định.” Vương Kỷ Hoa rất bằng lòng gật đầu, “Tớ chưa từng quyết tâm như vậy.”

“Như vậy, tớ chúc cậu sẽ hạnh phúc!” Thân là bạn tốt của cô, tặng cô lời chúc phúc từ đáy lòng mình.

“Cảm ơn cậu!” Cô tin tưởng, cô nhất định sẽ rất hạnh phúc.