Chương 17: Ở chung (2)

Cô giơ tay muốn vuốt lại mái tóc mất trật tự của anh, đột nhiên thấy bàn tay bị thương của mình được băng bó lại như xác ướp rồi cười khổ một cái. Cô luôn nói anh thích ngược đãi bản thân, không nghĩ tới đến bây giờ, chính mình cũng tự làm khổ một phen.

Vương Kỷ Hoa nằm sấp ở bên giường, ghé mắt nhìn Đỗ Quân Điển. Anh thật sự…đã trưởng thành rồi. Cùng người thiếu niên ngày trước có nhiều nét bất đồng, anh bây giờ thành thục hơn, khuôn mặt rõ ràng góc cạnh hơn so với trước kia, ngũ quan so với lúc anh còn thiếu niên thì có chút cường tráng hơn.

Thân thể gầy gò, bờ vai rộng đối lập với vòng eo nhỏ, mái tóc đen ngắn có chút mất trật tự dán vào khuôn mặt tuấn tú khiến bao cô gái phải thét chói tai, lông mi dày tạo thành bong nhàn nhạt trên khuôn mặt, mày kiếm giãn ra nhưng anh vẫn như cũ chìm vào giấc ngủ.

Đỗ Quân Điển nằm trên giường thật sự rất giống vương tử trong truyện đồng thoại. Cứ như vậy trầm trầm ngủ, chờ đợi công chúa tới đánh thức bằng một nụ hôn. Cô không phải là công chúa, chỉ có thể coi là bảo mẫu chăm sóc cho đại vương tử này, nhưng cho dù là bảo mẫu có được nụ hôn của vương tử.

Môi của anh hơi mỏng, màu hồng nhạt nhưng lại khiến cho bất kì cô gái nào thấy được đều phải sôi máu, hơn nữa nhìn lại có vẻ - - rất mềm. Nhìn theo môi anh, Vương Kỷ Hoa không khỏi nhớ lại vừa rồi cô chủ động hôn anh. Giống như là mê muội, giống như là… cô cẩn thận duỗi ngón tay, nhẹ nhàng mơn trớn môi anh. Đôi môi mềm mại giống như kẹo đường vậy.

Sau đó thân thể của cô chưa kịp chưa thông qua đại não đã hành động trước. Môi của cô đang đặt trên môi của anh. Cảm giác đầu tiên là rất mềm. Cô duỗi đầu lưỡi liếʍ một chút. Cảm giác thứ hai đó là rất ngọt. Nhắm mắt lại, cảm giác thứ ba của Vương Kỷ Hoa đối với lần đầu hôn môi là rất hài lòng. Cô là nữ sắc lang sao?

Được rồi, được rồi, cô thừa nhận hôn trộm con trai khi ngủ thật sự cô có thể sánh ngang với chữ “sắc” rồi. Nhưng mà ai bảo đây là người đàn ông cô yêu? Cho nên cô nhất thời phạm sai lầm chắc cũng có thể được tha thứ! Muốn thương anh, muốn bảo vệ anh, muốn anh sống thật vui vẻ. Những ý niệm này không ngừng dâng lên trong đầu cô, thì ra cô hơn ai hết mong muốn điều này. Cô sẽ luôn che chở cho người đàn ông này để anh được hạnh phúc.

Lông mi thật dài của anh rung động, ngay lúc cô chưa kịp phản ứng thì mở mắt. Tầm mắt cứ như vậy giằng co lẫn nhau, Đỗ Quân Điển nhìn một hồi, rốt cuộc mở miệng, “Kỷ Kỷ!”

“Môi của anh… Ách, anh dậy rồi thật tốt!” Vương Kỷ Hoa lúng túng mặt đỏ bừng, hôn trộm bị bắt gặp, coi như cô da mặt đủ dày cũng có chút không dám nhìn thẳng anh.

“Còn muốn hôn sao?” Lời nói của Đỗ Quân Điển làm Vương Kỷ Hoa có chút ngoài ý định. Cô nhìn anh, anh thật sự rất hào phóng, đôi môi tản ra lực hấp dẫn vô hạn. Nếu đối phương đã nói như vậy thì cô đương nhiên là - - “Muốn.”

Vì vậy nụ hôn ngọt ngào lại bắt đầu nhưng lúc này là anh hôn cô. Nụ hôn của anh rất tinh tế, đầu lưỡi mơ hồ lướt qua từng nơi trong miệng cô. Giống như là được quý trọng, được che chở, hoặc như là được khát khao… Cô bị động thừa nhận nụ hôn này cho đến khi thấy cô không thở nổi, môi của anh mới rời cô ra, “Em… thật sự yêu anh sao?”

Mọi thứ đối với anh mà nói giống như một giấc mơ. Có lẽ trong nội tâm nghĩ quá nhiều tới hình ảnh này, một khi nó thực sự xảy ra ngược lại cảm thấy không dám tin.

“Đương nhiên!” Cô ngẩng đầu muốn cốc một cái cho anh tỉnh ra lại phát hiện tay mình đã được băng bó lại dường như hành động này khó mà thực hiện được.

Tầm mắt Đỗ Quân Điển nhìn về phía hai tay được băng bó lại của Vương Kỷ Hoa. Không quên được cảnh ngày hôm qua khi nhìn thấy tay của cô chảy nhiều máu như vậy.

Đỗ Quân Điển cầm tay Vương Kỷ Hoa, cách lớp băng gạc trắng nhẹ nhàng hôn, “Lần sau đừng tự làm tổn thương bản thân như vậy.”

“Vâng, em biết rôi!” Cô hơi có chút không thể làm gì, “Chẳng qua nếu như không phải miếng ngọc kia bị vỡ, em cũng không biết rốt cuộc bản thân lúc đó sẽ như thế nào.” Cùng với… anh lúc này ở bên nhau.

“Vậy rốt cuộc là như thế nào? Miếng ngọc kia quan trọng như vậy sao?” Đỗ Quân Điển hỏi.

“Anh muốn biết tại sao nó quan trọng như vậy không?” Nét mặt của cô có chút nghiêm túc, trong lòng hạ quyết tâm muốn đem bí mật cô xuyên qua thời không nói cho anh biết, “Dù cho lí do ấy rất vô lí, anh sẽ tin em chứ?”

“Đối với anh, em chính là điều kì diệu nhất tồn tại nên chỉ cần em nói, anh sẽ tin.”

Vì vậy Vương Kỷ Hoa nói cho Đỗ Quân Điển mọi chuyện về miếng ngọc kia giúp cô xuyên qua thời không. Sauk hi nói xong tất cả mọi chuyện, cô hỏi lại, “Anh thật sự tin tưởng những gì em vừa nói chứ?” Cô dõi theo anh, cẩn thận nhìn từng phản ứng trên gương mặt anh.

“Anh tin.” Anh trả lời không chút do dự.

“Anh không cảm thấy em rất đáng nghi sao? Dùng một miếng ngọc mà có thể xuyên qua trong lúc ngủ, Tiểu Mẫn còn nói em mắc bệnh ảo tưởng đấy.”

“Anh cũng không biết, bởi vì trước kia anh là người duy nhất có thể nhìn thấy em, nếu như em thật sự mắc bệnh ảo tưởng, vậy có phải anh cũng bị bệnh như em không?” Đỗ Quân Điển giang hai tay, ôm Vương Kỷ Hoa vào trong lòng, “Thật may là có miếng ngọc đưa em đến bên anh.”

Trong ngực anh tỏa ra hương vị nam tính nhàn nhạt, cô nhắm mắt lại, đem toàn bộ thân thể vùi vào trong lòng anh, “Ừ… Thật may mắn.”

Nếu không nhờ miếng ngọc, cô và anh có lẽ đã bỏ lỡ cơ hội ở bên nhau. Cho nên… mọi chuyện, thật là may mắn.

“Kỷ Kỷ, không phải là tớ nói, cho dù cậu muốn nói yêu người ta, cũng không cần khoa trương như vậy. Đem bàn tay đầy máu chạy đi, bỏ tớ một mình ở lại!” Đầu bên kia điện thoại, Trương Tiểu Mẫn không ngừng oanh tạc, “Cậu có biết là tớ lo cho cậu như thế nào không? Cậu có còn coi tớ là bạn nữa không hả?”

Vương Kỷ Hoa nhức đầu “khiêm tốn” nhận lấy những lời oanh tạc từ bạn tốt, “Xin lỗi, tớ sai rồi, tớ không nên để cậu lo lắng như vậy.”

“Quá đáng nhất chính là, bạn trai của cậu lại là nhà thiết kế của CT, CRAZY!” Nếu như không phải nghe được chính miệng Tổng quản lý của CT, Hàng Trác nói, có đánh chết cô cũng không tin được.

“Ha ha…” Vương Kỷ Hoa cười gượng.

“Thành thật khai báo, cậu vì sao tán đổ được anh ta?”

“Vì sao không phải là anh ấy tấn công tớ trước?”

“Tớ càng tin tưởng là cậu tấn công anh ta trước.”

“…” Vương Kỷ Hoa trợn mắt một cái, “Được rồi, chuyện dài lắm, cậu còn muốn nghe không?”

“Nói nhảm, cậu có bạn trai, mà tớ lại hoàn toàn không hay biết gì, đây là chuyện rất đáng giận!”

Vì vậy Trương Kỷ Hoa lại một lần nữa lãng phí nước miếng của mình kể cho Trương Tiểu Mẫn nghe từ đầu đến cuối câu chuyện tình yêu của mình, nghe xong Trương Tiểu Mẫn líu lưỡi không thôi, đợi đến khi cúp điện thoại đã là một tiếng sau.

Lười biếng đi tới đình viện trong biệt thự, Vương Kỷ Hoa nhìn thấy Đỗ Quân Điển đang cầm bút vẽ vào cuốn sổ ghi chép rất chăm chú. Nghĩ lại đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh vẽ tranh, tước kia luôn là anh nhìn cô vẽ.

Anh thanh thản ngồi trên ghế, tay cầm bút bay lượn trên tờ giấy trắng, vừa nhìn thấy cô đi đến, lập tức đứng dậy chạy đến bên cạnh cô, “Gọi điện thoại xong rồi sao?”

“Đúng vậy.” Cô cúi đầu, nhìn xem anh vẽ gì trên tờ giấy trắng, “Anh đang thiết kế mẫu mới sao?”

“Có rất nhiều linh cảm, nên anh liền vẽ xuống.” Anh đem giấy bút đặt qua một bên, “Muốn em có thể mặc quần áo anh thiết kế, rất muốn.”

Vương Kỷ Hoa nội tâm tràn đầy cảm động.

“Kỷ Kỷ, em có thể làm người mẫu cho anh một lúc được không? Anh muốn vẽ phác họa em.” Đỗ Quân Điển mở miệng hỏi.

“A?”

“Mặc dù mấy năm nay, anh vẫn không ngừng vẽ em những những bức tranh đó đều là dựa vào trí tưởng tượng, hình dáng em trong trí nhớ của anh mà vẽ. Bây giờ em đang đứng trước mặt anh, anh muốn vừa nhìn em vừa vẽ lại.” Anh muốn dùng đôi mắt của mình đem những nét đẹp nhất của cô vẽ lại trên giấy.