Tháo ngọc trên cổ tay xuống, không đến thời không kia nữa, kì thật mọi chuyện lại đơn giản đến vậy. Chỉ là đáy lòng thỉnh thoảng lại có một chút trống vắng, yên tĩnh tựa hồ cảm thấy bên cạnh mất đi điều gì đó.
“Kỷ Kỷ, nhãn hiệu CT tháng sau có tổ chức họp báo, cậu có hứng thú đi xem một chút không?”Đang làm việc trong phòng, Trương Tiểu Mẫn cười hì hì, cúi đầu làm bộ dáng quyến rũ.
Vương Kỷ Hoa trừng to mắt: “Cậu có vé mời?”
Nhãn hiệu CT 10 năm trước bắt đầu ra mắt, mặc dù không giống những nhãn hàng cao cấp ra đời trước đó nhưng tại thời điểm đó đã tạo ra những mẫu thiết kế đặc biệt và sáng tạo. Mỗi mẫu thiết kế làm cho người mặc có vẻ đẹp khác nhau. Nhãn hiệu CT này không giống các hãng thời trang khác, CT chỉ có duy nhất một nhà thiết kế - đó là CRAZY. Hơn nữa CT chỉ thiết kế trang phục nữ, mỗi lần tổ chức họp báo, chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài. Dù cho có người tốn rất nhiều tiền đến mua, cũng không có mua được. Ít nhất, không nghe nói có ai thành công.
“Không có vé mời, vậy làm sao cậu có được tấm vé này?”
Trương Tiểu Mẫn lắc lắc ngón tay nói, “Lần này CT tổ chức họp báo trên một hòn đảo tư nhân, nếu cậu muốn tới, đến lúc đó tớ sẽ cân nhắc đặt cho 1 vé máy bay.”
“Đương nhiên muốn!” Vương Kỷ Hoa vội vàng nói, “Nhưng mà… vé mời của CT rất khó có được, làm sao cậu lại có?”
“Đương nhiên là bán rất nhiều thứ, tốn rất nhiều thời gian. Nếu không phải thấy cậu nửa tháng nay tâm tình không tốt, ỉu xìu, buồn bã, tớ đâu tốn bao nhiêu tâm tư như vậy!”
Hóa ra, sự khác thường của cô, bạn tốt đều nhìn thấy được. Vương Kỷ Hoa im lặng, cảm động trước hành động của bạn tốt, “Cảm ơn cậu!”
“Ai bảo cậu là nhân viên trụ cột của văn phòng a!” Trương Tiểu Mẫn nhún nhún vai, lập tức hiếu kì nói, “Không biết lần này CRAZY có xuất hiện ở buổi họp báo hay không. Nhà thiết kế này luôn rất thần bí, cho tới bây giờ các bài báo về hắn rất ít có ảnh chụp. Hơn nữa mỗi lần họp báo, hắn đều không ra mặt. Hiện giờ, mọi người chỉ biết hắn là nam, trước kia còn có lời đồn nói hắn bị hủy dung nên không lộ ảnh chụp ra ngoài.”
“Bị hủy tướng mạo, không phải đâu?” Vương Kỷ Hoa không quá tin tưởng.
“Ai biết được.”
“Có lẽ đây chỉ là nhà thiết kế cổ quái, dù sao hắn cho đến bây giờ cũng không đồng ý phỏng vấn từ bất kì tạp chí nào, đương nhiên không ai có cơ hội chụp được hình của hắn nên sau đó có những tin đồ kì lạ như vậy.”
“Cũng đúng. Nhưng cậu không biết là hắn rất giống yêu quái ư?” Trương Tiểu Mẫn nói nhỏ.
“Sao lại nói hắn như vậy?” Vương Kỷ Hoa khó hiểu. “Được rồi, dù sao đó cũng chỉ là nhân vật tưởng tượng thôi! Cậu có chắc rằng CT mở họp báo, cậu muốn tớ đi cùng thật chứ?”
“Nói nhảm a, thật vất vả mới có được 2 tờ vé mời, quan tâm hắn kinh khủng như thế nào làm gì, tớ vẫn sẽ đi!”
Chuông điện thoại di động vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người. Vương Kỷ Hoa lấy điện thoại, nhấn nút trả lời.
“Tôi nghe… Xin lỗi, tôi tạm thời không có ý định đó… Tôi thật sự không muốn bán, đúng vậy, dù cho có ra giá bao nhiêu tôi vẫn giữ ý kiến như vậy… Tốt, nếu tôi thật sự thay đổi quyết định, tôi sẽ liên lạc với ông.”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Trương Tiểu Mẫn tò mò hỏi: “Là điện thoại của ai vậy? Hình như muốn cậu bán lại gì đó?”
“Chính là vị chuyên gia lần trước cậu đưa tớ đi đánh giá về miếng ngọc.”Vương Kỷ Hoa xoa xoa thái dương, “Ông ta đã nhiều lần gọi điện thoại, hi vọng tớ có thể bán miếng ngọc kia.”
“Cậu không có ý định bán nó?”
“Dù sao mảnh ngọc kia không phải của tớ, có thể ai đó cố ý giao lại cho tớ, tóm lại, tớ không có ý định bán thứ không phải của mình, rồi cầm số tiền kia hưởng thụ!”
“Thật đúng như cậu nói. Đúng rồi, sao cậu không đeo miếng ngọc kia nữa? Tớ nhớ mấy hôm trước cậu vẫn còn đeo cơ mà.” Trương Tiểu Mẫn nhìn qua cổ tay Vương Kỷ Hoa trống trơn nói.
“Đeo ngọc vẽ bản thiết kế không tiện lắm nên tớ tháo xuống rồi.” Vương Kỷ Hoa thản nhiên nói.
Cô không nên đeo mảnh ngọc đó, bởi vì… cô đã không còn lí do để ở lại thời không đó nữa rồi. Người thiếu niên luôn luôn cần cô, giờ đã đến lúc không cần cô ở bên nữa…
Năm 1998, cửa sổ được rèm che kín lại, che khuất đi ánh mặt trời chói chang ngoài kia, bên trong cả gian phòng đều là màu đen. Người thiếu niên lấy hai tay ôm chặt đầu mình, tựa như muốn đem cả mái đầu nho nhỏ vùi vào trong khuỷu tay.
Ngoài cửa, “rầm rầm rầm” tiếng đập cửa vang lên từng hồi, nhưng người thiếu niên kia vẫn không quan tâm, chỉ một mình đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
“Đem chìa khóa của gian phòng này cho tôi!” Ngoài cửa Hàng Trác nói với người làm.
“Nhưng là thiếu gia người…”
“Không cần nghe thiếu gia các người nói như thế nào, nếu hắn trách cứ, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Những ngày này, Đỗ Quân Điển cả ngày đem mình khóa ở trong phòng, ai cũng không gặp, tình trạng này thực sự làm cho mọi người lo lắng.
Người hầu lấy được chìa khóa, Hàng Trác mở cửa đi vào. Trong phòng toàn màu đen làm cho anh nhíu mày, lập tức khi nhìn thấy người cuộn mình ở trong ghế sofa là Đỗ Quân Điển nhưng lại đờ đẫn, không có cảm giác. Anh đã nhìn thấy Đỗ Quân Điển là người khoa trương, là người bừa bãi, thậm chí là kiêu ngạo. Nhưng người trước mặt anh lại tràn ngập bi thương, cả người bao phủ một nỗi tuyệt vọng.
“Quân Điển!” Anh cất bước tiến lên, kéo đối phương đang lấy hai tay che đầu. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu còn muốn hành hạ bản thân đến bao giờ nữa?”
“Cút ngay, ngươi cút ngay!” Đỗ Quân Điển dùng sức đẩy Hàng Trác ra.
“Có chuyện liền nói ra, đừng giữ ở trong lòng, cứ như vậy người khác muốn giúp cậu cũng không thể giúp được.”
“Không! Ngươi căn bản không thể giúp được ta, bất luận kẻ nào cũng không thể giúp được!”
“Cậu không nói làm sao mà giúp được đây? Nếu như cậu không muốn nói với tớ, vậy ít nhất hãy nói chuyện với Liễu Ý Như đi, tớ bây giờ đưa cô ấy tới!” Hàn Trác nói xong, xoay người định đi tìm Liễu Ý Như.
Đỗ Quân Điển vừa nghe thấy tên Liễu Ý Như, đột nhiên tỉnh táo vài phần, “Không cần đi! Cậu không phải gọi cô ấy tới!”
“A?” Hàng Trác dừng bước.
Đỗ Quân Điển từ từ ngẩng đầu, tầm mắt nhìn thẳng Hàng Trác, hầu kết đột nhiên kịch liệt run lên, “Tớ sai rồi! Hàng Trác, thực sự cậu đã đúng, tớ đã sai rồi! Tớ không nên quen bạn gái, không nên tìm người thay thế cô ấy vì căn bản không ai thay thế được cô ấy, không ai cả!”
Vừa nghe lời này, Hàng Trác cuối cùng hiểu ra mọi chuyện có liên quan đến “Kỷ Kỷ”.
“Chẳng lẽ cậu cãi nhau với Kỷ Kỷ?” anh hỏi.
Ánh mắt Đỗ Quân Điển toát ra nồng đậm thống khổ, Hàng Trác cho rằng vẻ mặt thống khổ này sẽ tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở bạn tốt của mình.
“Tớ biết tớ sai rất nhiều rồi, tớ không nên vì muốn cô ấy đổi ý mà không ngừng ở trước mặt cô ấy khen Liễu Ý Như, không nên cố tình không để ý cô ấy, chỉ vì muốn biết cô ấy sẽ phản ứng như thế nào, lại càng không nên ngay lúc cô ấy muốn tặng quà sinh nhật tớ mà bỏ lại cô ấy…” Đỗ Quân Điển lẩm bẩm nói, đột nhiên duỗi hai tay ra, túm lấy cổ áo Hàng Trác, lớn tiếng nói: “Nhưng là cậu biết không? Dù cô ấy cô đơn chỉ cần nói với tớ, chỉ cần cô ấy nói, cô ấy không thích tớ quen bạn gái, tớ sẽ lập tức cùng Ý Như chia tay! Chỉ cần cô ấy nói, cô ấy không muốn tớ để cô ấy cô đơn, tớ có thể ở bên cô ấy từng giấy từng phút! Nhưng là… vì sao cô ấy lại không nói gì?”
“Vậy cậu phải xin lỗi cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ tha thứ cho cậu!” Hàng Trác đề nghị.
“Xin lỗi?” Hắn khẽ động khóe miệng, vẻ mặt so với khóc càng khó coi hơn, “Cô ấy căn bản không để cho tớ xin lỗi, cô ấy cứ như vậy biến mất, không trở lại, cô ấy không để tớ xin lỗi, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho!” Đỗ Quân Điển điên cuồng mà cầm lấy đầu tóc, giống như là muốn đem tóc từ trên đầu bứt xuống. Trên mặt, da thịt cũng bị ngón tay cào cấu xanh tím một mảng.