Mặc dù sớm biết chuyện đó nhưng mà trái tim cô vẫn không nhịn được đau lòng,” Tốt lắm tôi chúc mừng cậu”, “Cô cũng vì tôi vui vẻ?”, “Đó là đương nhiên” Hắn gục đầu trên vai cô, “Con gái thích những thứ gì tôi đều không biết, cũng không biết như thế nào để cùng họ lui tới”, “Có tôi ở đây, tôi liền làm quân sư cho cậu “Cô vỗ ngực nói. “Tôi biết Kỷ Kỷ đối với tôi là tốt nhất mà” Hắn vui vẻ ôm lấy cô, như trên phim truyền hình ôm cô xoay vòng vòng “Dừng lại đi cậu mà quay tôi thêm chút nữa tôi liền hôn mê đó” Cô không khỏi hâm mộ thể lực của hắn.
“Kỷ Kỷ lúc cô rời đi tôi vừa học đánh thêm hai ca khúc mới, cô có muốn nghe không?” Đỗ Quân Điển cười hì hì đem Vương Kỷ Hoa đặt xuống. “Để tý nữa ăn xong cơm tối chúng ta liền đi tời phòng luyện đàn/” Vương Kỷ Hoa cúi đầu, nhìn bàn tay còn đang đặt ở eo mình. Ngón tay của của hắn, khớp xương thon gầy rõ ràng, trên đầu ngón tay có thệt nhiều vết chai, chính là do tập piano mà ra.
Tài hoa của hắn, thiên phú của hắn, sự cố gắng của hắn, vì sao hắn lại không trở thành nghệ sĩ dương cầm? Vương Kỷ Hoa nghi hoặc. “Tại sao cô lại nhìn chằm chằm tay tôi như vậy?” Hắn cười hỏi. “Tôi cảm thấy tay của cậu rất đẹp”, “Nhưng tôi càng hi vọng cô thích nhìn mặt của tôi hơn” Hắn nhíu nhíu mày. Vương Kỷ Hoa cười ha hả “Mặt của cậu tôi cũng thích xem”.
Sau khi cười xong, cô đột ngột hỏi “Quân Điển sau này cậu có muốn trở thành nghệ sĩ chơi piano không?”, “Cô hi vọng tôi trở thành nghệ sĩ dương cầm sao?” Hắn hỏi ngược lại. “A...” Cô nghiêng dầu suy nghĩ một chút, “Tôi hi vọng về sau có thể thường xuyên nghe được cậu biểu diễn”. Đúng vậy, kỳ thật đây mới là điều cô hi vọng nhất.
Ban đêm sân trường yên tĩnh, trong phòng đàn, Đỗ Quân Điển lưu loát đánh đàn. Tiếng đàn du dương tràn ra khắp căn phòng. Ngôi trước đàn piano là một mỹ thiếu niên, thần thái phiêu dật, nhìn Đỗ Quân Điển như vậy Vương Kỷ Hoa cảm thấy có một loại thỏa mãn. Có lẽ đó là do cô ở bên cạnh chăm sóc nhìn hắn lớn lên đi. Chỉ là nếu không xuất hiện miếng ngọc kia, cô cũng sẽ không xuyên không tới đây, cô cũng sẽ ở trong giấc mộng mà xuyên qua. Cô mỗi ngày đều kiên trì đợi tới lúc đi ngủ nằm mộng tới nơi này tám ngày. Xem ra cô rất giống bảo mẫu, Vương Kỷ Hoa cười tự giễu. Có lẽ đợi tới lúc hắn không cần cô nữa, cô chính là hoàn toàn rời đi nơi này. An tâm trở lại nơi mình sống, trở lại cuộc sống trước đây của cô.
Đỗ Quân Điển có bạn gái, chính là sự kiện làm cho toàn trường khϊếp sợ. Từ cấp hai cho đến cấp ba, chính là có cô số nữ sinh theo đuổi hắn- cực phẩm nam sinh. Nhưng lại không có ai ngờ, bạn gái đầu tiên của hắn lại bình thường như vậy. Mà ngay cả Hàng Trác, cũng không nhịn được chạy tới chỗ Đỗ Quân Điển tò mò hỏi “Tớ rất muốn biết cậu quen bạn gái, chính là cô ấy có chỗ nào hấp dẫn cậu?”, “Cái gì hấp dẫn tớ sao?” Hắn lẩm bẩm nói, “Hắn là ngoại hình đi.” “Ngoại hình?” Hàng Trác lảo đảo một cái, nếu như bạn tốt nói cậu ta bị tính cách hay nhân phẩm đối phương hấp dẫn, còn có thể có lí, nhưng nếu nói đến ngoại hình...
“Tớ chính là không thấy ngoại hình của bạn gái cậu có gì hấp dẫn.” , “Cậu không thấy cô ấy rất đáng yêu sao?”. Được rồi miễn cưỡng có thể coi là đáng yêu, nhưng mà “Nếu như cậu muốn tìm người đáng yêu, không phải trong trường có rất nhiều nữ sinh đáng yêu hơn cô ấy.”, “Không phải như thế mà vì cô ấy rấy giống với Kỷ Kỷ.” Đỗ Quân Điển nhẹ đảo con ngươi, tựa như hoài niệm gì đó. “Kỷ Kỷ?” Cái tên này không phải lần đầu tiên Đỗ Quân Điển nói với hắn, nhưng Hàng Trác thủy chung không có biết cái người tên Kỷ Kỷ đó, Quân Điển cũng chưa bao giờ chịu nói thêm cái gì.
Cho nên trong cảm nghĩ của Hàng Trác, cái người tên Kỷ Kỷ đó là người rất quan trọng đối với Quân Điển, thậm chí trở thành hình mẫu bạn gái lý tưởng của Đỗ Quân Điển. Chỉ là hắn tra nửa ngày cũng không biết cái người tên Kỷ Kỷ kia là ai. “Kỉ Kỉ không thể luôn luôn ở cạnh tớ, cho nên khi tớ nhìn thấy nữ sinh kia liền cảm thấy, cô ấy có thể thay thế Kỷ Kỷ khi Kỷ Kỷ không có ở đây.” Đỗ Quân Điển bên môi nhè nhẹ vui vẻ. “Nói cách khác, bạn gái mới của cậu chỉ là kẻ thế thân của Kỷ Kỷ?”, “Có cái gì không đúng sao?” Hắn nghe ra bạn tốt của mình không có ủng hộ. “Quân Điển!” Hàng Trác vỗ vỗ bả vai Đỗ Quân Điển “Cậu có nghĩ tới, rất nhiều thứ không thể tìm đồ đạc thay thế, nhất là tình cảm con người. Nếu như cậu thích Kỷ Kỷ như vậy, liền nói với cô ấy dành nhiều thời gian ở cùng cậu.”
Đỗ Quân Điển sắc mặt buồn bã, “Cậu nghĩ rằng tớ không có nói với cô ấy nhue vậy sao? chính là không có khả năng.” Hắn đã từng cầu xin cô, nháo với cô, hắn hi vọng cô có thể luôn luôn ở bên cạnh hắn không cần rời đi, nhưng mà cô lần lượt biến mất trong thế giới của hắn. Đây là hắn đã yêu Kỷ Kỷ rồi sao? Hắn không biết, hắn chỉ rõ ràng, hắn thích cô làm bạn, thích nhìn dáng vẻ lười biếng của cô, thích để ý cô ăn cái gì, thích nhìn từng cái nhăn mũi, nhướng mày, thậm chí ngay cả bộ dáng lớn tiếng trách móc hắn hắn cũng muốn xem. Chỉ là thời gian Kỷ Kỷ ở bên hắn quá ít, một chút thời gian kia đối với hắn là không đủ, cho nên hắn muốn tìm một người có dáng vẻ giống cô, có thể đi theo hắn mọi lúc mọi nơi.
Mà khi nữ sinh thổ lộ với hắn kia, dáng vẻ giống với cô năm sáu phần, làm cho ý nghĩ tìm người thay thế của hắn càng thêm mãnh liệt. Cho nên hắn mới không do dự đồng ý quen cô ấy. “Hàng Trác chuyện của tớ và Kỷ Kỷ cậu không hiểu đâu.” Hắn chưa bao giờ hỏi đến thời gian của Kỷ Kỷ, sợ rằng hỏi sẽ làm cô không bao giờ ở trước mặt hắn nữa.
“Tớ thừa nhận là tớ không hiểu, nhưng nếu đó là lí do cậu quen cô gái đó tớ cũng không ngăn cản nhưng tớ hi vọng cậu có thể hiểu chính xác là mình muốn gì.”, “Tớ đã suy nghĩ rất kỹ.” Đỗ Quân Điển giữ vững ý kiến của mình. Hàng Trác sờ sờ mũi, không nói gì nữa, chỉ hy vọng... tương lai bạn tốt sẽ không hối hận. Nam nữ quen nhau có rất nhiều chuyện để bàn tới, đối với Đỗ Quân Điển là một điều vô cùng mới mẻ. Ví dụ như hai người ở cùng nhau ăn cơm hộp, ví dụ như trời mưa hắn cầm ô che cho nữ sinh thấp hơn mình rất nhiều, cũng như hắn nhận được quà của bạn gái cũng muốn gửi tặng lại cô ấy.
Hiện tại Đỗ Quân Điển nói chuyên với Vương Kỷ Hoa đều xoay quanh cô gái ấy - Liễu Ái. “Kỷ Kỷ, cô biết không, Liễu Ái cô ấy là một cô gái rất khả ái”, “Kỷ Kỷ, hôm nay tôi tặng cô ấy lễ vật, cô ấy vui mừng thiều chút nữa phát khóc đấy!” Đỗ Quân Điển mới nếm qua mùi vị của tình yêu, không ngừng bên tai Đỗ Kỷ Hoa kể truyện tình yêu của hắn. Vương Kỷ Hoa cười “Xem ra Liễu Ái thật sự rất thích cậu.”, “Chính là như vậy.” Đỗ Quân Điển khom lưng, gối đầu trên đùi cô “Kỷ Kỷ, cô thật sự chưa từng đòi tôi quà tặng gì đó ?”, “Tôi người lớn làm sao có thể hướng trẻ con đòi quà tặng”, “Tôi không phải là đứa trẻ!” Hắn nhìu mày, lên tiếng phản bác.