Chương 1: Giang Thành tam kiệt
Cô đứng trong ngõ nhỏ tối tăm, hai tay bần thần nắm lấy vạt áo khoác phía trước, đầu một mảnh mơ hồ.
Cách đó không xa tiếng nhạc ầm ĩ vẳng đến bên tai cô. Đó là chốn thành thị xa hoa đối lập hoàn toàn với nơi tối tăm này.
Tim cô đập loạn lên. Từng tiếng bước chân thình thịch ngày một gần hơn, đôi chân cô run rẩy lùi lại phía sau nhưng sau lưng chỉ là vách tường lạnhlẽo. Cô bị một đám thanh niên chính xác là một đám lưu manh chặn lạitrong con ngõ nhỏ.
Mọi thứ trở nên hỗn loạn, bản năng đầu tiên của mỗi người chính là cầu xin,cô run run khóe miệng:
- Cầu xin….cầu…….”
Hai hàm răng cô va vào nhau, hiển nhiên đó là bộ dạng lấy lòng đám thanhniên trước mặt. Bọn họ càng cười đến không kiêng nể gì. Tên thiếu niêncầm đầu mặc áo vàng tiến lại gần sát mặt cô nói trong hơi men sặc sụa:
- Còn chưa bắt đầu đâu! Cô cầu xin cái gì!
Mùi rượu nồng nặc của hắn xộc vào mũi cô, cô nép vào vách tường gục đầu xuống đầu gối khóc thành tiếng:
- Tôi xin mấy người thả tôi đi, làm ơn…!
Xung quanh trở nên im lặng chỉ có tiếng khóc ai oán, ngay sau đó cô bị mộtlực mạnh túm lên, túi sách trên người bị văng xuống mặt đất một tiếngbịch. Trước mắt thế giới như đảo lộn, mọi thứ trở nên quay cuồng, từngchút xuyên thấu qua khiến cô sợ hãi hít thở không thông, lỗ tai bị nhồinhét những ngôn ngữ hạ lưu cặn bã.
Áo khoác của cô bị kéo, áo lông cũng bị quăng đi.
Kẻ đè trên người cô thô bạo dùng sức, cúc áo sơ mi rơi trên mặt đất, thétmột tiếng, tiếng khóc chói tai xẹt qua không khí nhưng không có một chút thương hại. Cô càng phản kháng giãy dụa chúng lại càng lại hưng phấn.Rất nhanh cô gục trên mặt đất, da thịt trần trụi chà sát trên nền đườngthô ráp tạo nên từng vệt máu.
Cô chỉ biết thét chói tai, tay vùng vẫy trong không khí nhưng còn chưachạm đến đối phương đã bị chúng áp chế. Chân cô cố giãy dụa cũng khôngthoát được những đôi tay thô ráp giữ lại.
Trước mắt là một hàng giày, bọn chúng đứng thành một vòng xem trò hay và chờ tới lượt mình được tham dự.
Tiếng kêu khóc càng tuyệt vọng, thêm phần thê lương!
Đêm nay, đám người lưu manh này sát thượng trên thân thể cô. Từng chút,từng chút dập nát hi vọng của cô. Con đường tương lai chưa mở ra đã bịhủy diệt.
Cô căm hận, bàn tay siết chặt hòn đá cứng trên mặt đất cũng không cảm thấy đau, trong lòng chỉ còn nỗi sợ hãi cùng nỗi hận tột cùng.
Giống như nước thủy triều dâng lên, tiếng khóc cầu xin của cô lẫn trong tiếng mắng chửi cũng không thay đổi được hành vi man rợ của bọn chúng. Nhữngtên côn đồ giống như một lũ cầm thú giương to miệng ghê tởm cắn xé côtừng mảnh, từng mảnh.
Khàn khàn giọng nói cô phát ra thanh âm tuyệt vọng
” Mẹ….mẹ ơi….”
Cô thậm chí đã nghe thấy tiếng quần mình bị kéo xuống.
Thời điểm cô tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, trên người đột nhiên thấy nhẹbẫng, kẻ mặc áo vàng nằm trên thân thể cô hô đau điếng một tiếng, ngãngửa bên cạnh, không thể tin được kẻ phía sau mắng:
- Dương Tử, con mẹ nó, muốn liền tiến lên!
Người đàn ông tên Dương Tử dựa sát vào vách tường hút thuốc, đôi mắt lạnhlùng không phản ứng gì trước việc đang diễn ra.ngăn cản bọn chúng cũngchị vì bị làm quấy rầy mà mất kiên nhẫn, anh ta hơi hơi xoay người túmcô lên, thuận tiện nhặt chiếc áo khoác ném lên người cô:
- Cút!
Tên áo vàng nghe xong lời này, từ mặt đất nhảy dựng lên:
- Dương Tử, con mẹ nó có ý gì!
Dương Tử rít một hơi điếu thuốc trên tay, sau đó ném xuống đất:
- Tao nói cô ta cút, mày cố tình không nghe ra à?
Sắc mặt anh ta thản nhiên, giờ phút này nói ra lời tràn ngập mùi thuốc súng.
Toàn bộ cơ trên mặt tên áo vàng vặn vẹo, hai tay nắm lại, khớp xương kêu răng rắc.
Lúc hắn xông lên đều bị đồng bọn giữ chặt:
- Quên đi, nhị ca, ngươi có biết hôm nay đại ca tâm tình không tốt, loại mặthàng này lúc nào chả có, cần gì phải mất tình cảm huynh đệ.
Bối rối giữa đám lưu manh nội chiến, cô run run đem áo khoác mặc vào, cầm túi sách phía dưới lên, hướng lối ra ngõ nhỏ chạy.
Tên áo vàng một tay đẩy người bên cạnh ra, một tay chỉ hướng Dương Tử:
- Con mẹ nó, tao nhịn mày lâu rồi, lần sau nếu còn thế này, đừng trách tao không nể mặt tình huynh đệ.
Dương Tử cúi người nhặt lên thời khóa biểu cùng một cuốn vở bài tập của cô gái kia lên, đi ra hướng khác.
Thành phố Giang Nhạc vào mùa đông rất lạnh, Từ Y Khả mặcáo khoác, trên cổ còn quàng một chiếc khăn đan màu đỏ kín mít, tay cầm điện thoại: “Tớ khôngphải cố ýđến muộn….Xe buýt vẫn chưa đến…”
Từ Y Khả dậm dậm chân. Tuyến xe bus số 704 lâu nhất cũng chỉ 15 phút mộtchuyến, côđứng đợi đã hơn nửa giờ mà vẫn không thấy bóng dángxe đâu.
Văn Kỳ gào lên: “Còn chờ cái rắm, bắt taxi đến đây chẳng phải là xong rồi ư?!”
“Ai bảo các cậu chọn ởThành Đông, bắt taxi đến đấy cũng phải mất ba mươi đồngđó”
Văn Kỳ phát điên: “Ây… không thể chịu nổi nữa. Tớ nói cho cậu biết, cậu mà không đến đây nhanh bữa cơm này sẽ cho cậu trả tiền!”
Từ Y Khả vội vàng trấn an: “Biết rồi .. biết rồi….”. cô sốt ruột quay ra xem trạm xe buýt, chẳng lẽ xe đổi lộ trìnhrồi?
Một chiếc xe thể thao màu xanhlam chạy nhanh như tên bắn trước mặt cô, sauđó là màu rượu đỏ, màu trắng bạc, bánh xe bắn nước tung tóe như ống nước bị nứt toác ra. Từ Y Khả cầm điện thoại sợ ngây người! Cô đứng chếttrân!
Một giây, hai giây, ba giây, khi ba chiếc xe thể thao kiêu ngạokia đã chạyxa, bắn hết nước bẩn lên người cô, Từ Y Khả mới đau đớnquát lên .
Đây là áo khoác đắt tiền nhất từ trước tới nay của cô!
Văn Kỳ hoảng sợ: “Cậu sao vậy? Bị cướp hả?”
“Bị xe đυ.ng phải.” Từ Y Khả phẫn nộ cúp điện thoại, một tay giật khăn quàng cổ xuống lau nước bẩn trên tóc, một tay vẫy taxi. Thế giới này có tiềnchính là có tất cả!
Có tiền là có thể ngồi trên xe thể thao giữa tiết trời giá lạnh này,ức hϊếp người nghèo trên đường. Đúng là đáng ghét!
Tới quán ăn, Văn Kỳ còn chưa kịp ngồi xuống,thì đã kêu lên: “Cậu bị đυ.ng xe thật? Nhìn tóc tai này, quần áo này, trời ạ….”
TừY Khả tức giận tránh xa Văn Kỳ, cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn món ăn trênbàn dài, cô cầm lấy menu: “Tôi muốn một đĩa cua đồng xào tương ớt, dĩalớn.”
Hôm nay Đinh Tĩnh – sắp kết hôn – là người chủ trì, trông cô ấygiống nhưmột mỹ nhân thời xưa. Đinh Tĩnh bật cười dịu dàng, nhận lấy menudặn dòngười phục vụ, rồi mới quay lại hỏi: “Y Khả, cậu làm sao vậy, bị trượtchân à?”
Sau khiTừ Y khả uống một chén trà nónglàm ấm dạ dày, cô đau khổ nói: “Xuixẻo chết đi được, lúc ở bến xe buýt, ba chiếc xe thể thao chạy qua, hạitớ người toàn nước , ba chiếcliền ”
Văn Kỳ hứng thú: “Cái gì, xe thể thao ư? Chủ xe là nam hay nữ vậy?”
“Không biết, chưa kịp nhìn, có một chiếc là màu xanh lam, một màu rượu đỏ, một trắng bạc….”
Văn Kỳngạc nhiên kêu lên: “Giang thành tam kiệt”
Y Khả không hiểu hỏi: “Cậu nói cái gì thế?”
Đinh Tĩnh cười nói: “Ở Giang Nhạc, kẻ có tiền không ít, có thể lái được xe thể thao không nhất định phải là mấy người bọn họ.”
Văn Kỳ liền nói như đinh đóng cột: “Chắc chắc là bọn họ ! Xe thể thao màulam, ngoài chiếc Ferrari màu lam của Trần gia, ở Giang Nhạc này còn cóthể có cái thứ 2 sao?”
Từ Y Khả nghe 2 người nói vẫn không hiểu, liền hỏi: “Rốt cuộc các cậu đang nói đến ai vậy?”
Thành phố này còn có nhân vật làm mưa làm gió như vậy sao?
Văn Kỳ đẩy cô một cái: “Đừng có giả bộ, Giang thành tam kiệt mà cậu chưa bao giờ nghe nói đến sao?”
Đinh Tĩnh nhìn Từ Y Khả vẫn còn đang mù mờ: “Đừng trách Y Khả không biết, cô ấy học đại học ở thành phố khác, Trần Mặc Dương cũng vừa về nước chưalâu, không biết cũng là chuyện thường tình”.
Đinh Tĩnh nói tiếp: “Giang thành tam kiệt chính là tam đại lưu manh ở thành phố này….”
Văn Kỳ phun một ngụm nước trà: ”Y Khả, đừng nghe cô ấy nói bậy bạ, nhà bangười này có tiền có thế, đừng nói ở thành phố Giang Nhạc, ngay cả tỉnhGiang Nhạc cũng biết tiếng, nhưng mà Đinh Tĩnh nói cũng có phần đúng, cả cái thành phố Giang Nhạc này ai cũng biết ba người cực kì ngangngược,cậu xem….”. Văn Kỳ chỉ vào bảng hiệu quán ăn đối diện: “Ông chủkhu giải trí kia chính là Trần Mặc Dương! Những chỗ ăn chơi trong thànhphố này hai phần ba là nằm trong tay bọn họ”.
Đinh Tĩnh tổng kết: “Tóm lại bọn họ ở một tầng lớp khác,chúng talà ngườibình thường chỉ nên đứng ở xa nhìn, lại gần họ chính là điều không hayho gì, nhớ kĩ, về sau nếu nhìn thấy bọn họ liền tránh đi”.
Từ Y Khả vừa nghe vừa lột vỏ con tôm hùm, cảm thán nói: “Hóa ra còn có một vài người như vậy”.
Văn Kỳ cười nhạo một tiếng: “Cho nên mới nói cậu ngốc, một mình đòi tới cao nguyên Hoàng Thổ học làm cái gì, xung quanh đấy ngoài hang động ra thìlà đất bùn, làm cậu y như người nguyên thủy ấy, cái gì cũng khôngbiết!’.
Từ Y Khả giảithích: “Đó là nơi cạnh song Vị Thủy, thành phố văn hóa nổitiếng đấy ạ, tốt xấu gì nơi ấy cũng chon cất mười ba triều vua, đúng làkhông hiểu biết gì!”
Văn Kỳ khinh thường: ”Xùy! Vậy cậu sao không ở đó bồi lão tổ tông đi”
Đinh Tĩnh hòa giải: “Thôi, Y Khả cậu đừng để ý cô ấy, hôm nay cô ấy mới bịông chủ trừ tiền lương, gặp ai liền ném bom người đó, kì nghỉ đông vànghỉ hè bốn năm qua sao không thấy cậu về, một mình ở Tây An làm gì?”.
Từ Y Khả nghe xong, trên mặt thoáng hiện lên nét cô đơn, nhưng rất nhanhliền cười rộ lên: “Cũng không có gì, cậu thừa biết tớ sợ phiền phức, từTây An đến Giang Nhạc ba mươi mấy giờ ngồi trên xe lửa tớ thực sự khôngchịu nổi, không bằng ở lại trường làm chút công việc, còn có thể tăngkinh nghiệm xã hội”
Văn Kỳ lấy khuỷu tay thúc thúc Từ Y Khả: “Cậu không phải đang trốn tránh anh ta chứ ”.
Từ Y Khả cầm một con tôm lên, nghe vậy nói: ”Ai cơ?”.
Văn Kỳ vươn tay chọc chọc cô: ”Còn giả ngu, chính là Hàn Việt đó ”.
Từ Y Khả đang cắn tôm thì liền làm rơi đôi đũa xuống đĩa, cônhư bị đánhtrúng nơi sâu thẳm nhất trong lòng, lập tức nỗi đau đớn chợt ùa về.
Sững người mất vài giâycô mới nhổ miếng tôm trong miệng ra, rút tờ khăn giấy lau lau miệng, lãnh đạm nói: “Đồ thần kinh , tớ trốn anh ta làm cái gì”
Nhiều năm trước khắp nơi đều bàn tán đồn đại rằng, dưới tàng cây xoài trongtrường học, cô giữ chặt ống tay áo Hàn Việt: “Hàn Việt, anh tin tưởng em không?”
Anh ta vẫn thản nhiên cười một cách vô hại, nhưng cô không còn cảm thấy ấmáp hay an toàn, anh ta nói: ”Từ Y Khả, cô không cần giải thích với tôilàm gì, bởi vì tôi cùng cô chẳng có quan hệ gì cả.”
Đúng vậy, cô cùng anh ta đâu có quan hệ gì, là do cô tự biên tự diễn, tự mình đa tình.
Đinh Tĩnh liền nháy mắt với Văn Kỳ, Văn Kỳ cũng tự biết mình lỡ lời, chuyệnđã xảy ra lâu như vậy, cô cũng không muốn nghĩ nhiều, nhất thời khôngquản cũng im lặng.
Vừa lúc đómón ăn Từ Y Khả gọi được mang lên, Đinh Tĩnh nói: ”Y Khả, cậuthích nhất chính là cua đồng, nè, ăn nhiều một chút, nghe nói các cậulàm biên tập phải ngồi trước máy tính trong thời gian dài, rất hao tổnthể lực”
“Đúng vậy, một ngày có ba buổi thì hai buổi là ngồi trước máy tính.Hơn nữa tớ là người mới vào, thời gian so với bọn hắn rất ít khi dư giả, cho nênchúng ta làm cái này gọi là rất dễ đoản mệnh .”
Văn Kỳ nói: ”Chúng ta làm tiêu thụ (bán hàng) càng vất vả, mỗi ngày đềuchạy đi tiếp khách, các ngươi xem tửu lượng của tớ là thế nào luyện ra,vẫn là Đinh Tĩnh của chúng ta thông minh, dựa vào ba mẹ, tiểu tử TrươngMinh kia làm thành vững chãi, không như chúng ta gió thổi cây động.”
Đinh Tĩnh bất đắc dĩ cười cười: ”Biết cậu hôm nay không thoải mái rồi, vớđược ai liền nói người đó, cậu cho là làm một người vợ dễ dàng ư?”
Văn Kỳ mở một chai bia, rót cho mỗi người một ly: “Dù sao chúng ta làm phụnữ đều vất vả cả, chúc cho chúng ta đều có một tương lai tốt đẹp. Nào,cạn ly!”
Lúc ba cái ly cụng vào nhau, Văn Kỳ còn khí thế hô lên một câu: “Tuổi trẻlà sức mạnh, tuổi trẻ là tiền tài”. Đinh Tĩnh cùng Từ Y Khả đều khôngnói gì.
Sau khi ăn xong, Văn Kỳ vẫn chưa thỏa mãn đòi đi hát karaoke.
Từ Y Khả từ nhỏ ngũ âm không được đầy đủ, hát một bài quốc ca đã muốn trốn, liên tục lắc đầu, có đánh chết cũng không chịu đi.
Văn Kỳ giận dỗi: “Cậu như thế sẽ không theo kịp bước các mối quan hệ đâu,nếu không, tớcùng Tiểu Tĩnh hát, cậu ngồi nghe cũng được”.
“Tớ thà về đi ngủ còn hơn, vất vả lắm mới có được hai ngày nghỉ tết nguyên đán”.
Văn Kỳchỉ còn thiếu nước tức hộc máu nói: “Lợn,cậu chính là đồ con lợn, một chút hoạt động giải trí cũng không có, tớ mặc kệ, hôm nay cậu nhất định phải đi, mỹ nữ Đinh Tĩnh của chúng ta chuẩn bị xuất giá đó, nói như thế nào cũng phải hoan lạc một lần, chấm dứt cuộc sống độc thân ”.
Đến nơi, Từ Y Khả nhìn sáu chữ “Trung tâm giải trí Thiên Tinh” không hiểuhỏi: “Các cậu không phải nói thấy Giang thành tam kiệt thì phải tránhđi, đã như vậy còn đến nơi này của họ làm chi”
Văn Kỳ nói: “Chẳng sao, chúng ta đến là để giải trí.Mặc kệ, nơi này antoàn, không ai dám đến địa bàn của Trần Mặc Dương gây sự, vả lại làm sao trùng hợp gặp gỡ được”.