“Mẹ đừng ồn ào nữa, đợi lát nữa họ thấy mẹ khıêυ khí©h gây hấn rồi bắt mẹ lại bây giờ.”
Có một người mẹ như vậy tôi cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Nếu như người khác hiểu lầm những tư tưởng kỳ quái đó của bà là do tôi đứa con trai làm phóng viên này dạy thì tôi chắc chắn xác định sẽ bị người ta nghi ngờ là phóng viên vô lương.
Lý Đức Thắng ở trong phòng hô to: “Tôi không có gϊếŧ người! Các người không thể làm như vậy!”
Cái ông già chấp pháp kia vẫn cứ bắt ông ta lại rồi nói: “Anh không gϊếŧ người thì anh cầm theo dao vào nhà nghị sĩ Khâu làm gì? Chẳng lẽ anh không biết nhà có tiền đều sẽ trang bị camera sao?”
“Tôi… Tôi muốn cầm dao ép ông ta bồi thường tiền cho tôi, nhưng lúc tôi vào thì ông ta đã chết! Tôi căn bản không có gϊếŧ người!”
Lý Đức Thắng giãy giụa kịch liệt, kết quả lại bị đấm một quyền vào bụng, khiến ông ta khom người phun một ngụm nước bọt.
“Dẫn về cục cho tôi!”
Ông già chấp pháp vẫy vẫy tay bảo đám cấp dưới áp giải Lý Đức Thắng lên xe cảnh sát.
Lý Đức Thắng vẫn liên tục hô to: “Oan uổng quá!”
Người dân trong thôn đứng xung quanh cũng bàn tán sôi nổi, còn có người lên tiếng nói: “Người chấp pháp cũng phải cần có bằng chứng, không thể tùy tiện định tội được!”
Lúc này ở hiện trường đã có rất nhiều phóng viên, bọn họ đều cầm máy ảnh điên cuồng chụp hình.
Nơi nào có tiếng kêu oan, nơi đó sẽ có tin lớn.
Thật ra không thể không nói, có sự gia nhập của đám phóng viên nên công lý cũng được làm rõ hơn nhiều.
Nếu không có đám phóng viên, trước hết với những chứng cứ chỉ về phía Lý Đức Thắng như thế thì ông ta sẽ không thoát khỏi việc ngồi tù hai mươi năm.
Nhưng nếu ông ta thật sự bị oan thì sao?
Lòng tôi thầm nghĩ.
Có lẽ đây chính là sự bi ai của tư pháp, buông tha cho người xấu không đáng sợ, nhưng ngộ nhỡ phán nhầm tội cho một người tốt lại rất đáng sợ.
Mẹ tôi cứ thở dài mãi nói mãi bên tai tôi: “Nếu lúc anh ta bị chiếm đất đám người chấp pháp quan tâm một chút thì cũng không gây ra chuyện lớn tới mức này.”
“Trực giác của mẹ luôn rất chuẩn mà.”
Tôi nheo mắt nhìn về phía chiếc xe cảnh sát phía xa: “Cũng không chắc đâu, có lẽ ông ta không phải hung thủ thì Khâu Quốc Phúc kia vẫn sẽ chết.”
…
Vào buổi tối, bản tin của mọi kênh đều nói về vụ án Khâu Quốc Phúc bị hại chết.
Nhưng điều khiến tôi giật mình là hầu hết phía truyền thông và chính phủ đều nhận định Lý Đức Thắng chính là hung thủ. Nguyên nhân chính là đoạn video giám sát vô cùng rõ ràng kia, với lại ông ta còn có động cơ gây án rất xác thực.
Bên trong đoạn ghi hình, Lý Đức Thắng cầm dao trèo tường vào, sau đó cậy cửa và đến cuối cùng thì chật vật bỏ chạy. Nhìn hình ảnh này nói ông ta không phải hung thủ cũng không được.
Tuy rằng ở hiện trường lúc bị bắt ông ta luôn miệng kêu oan nhưng trên thực tế lại không mấy đài truyền hình kêu oan cho ông ta.
Rốt cuộc phạm nhân đa phần đều nói bản thân vô tội. Con người sau khi làm việc sai trái sẽ liên tục giải thích cho bản thân mình, chuyện này gần như là hành động bản năng, nhưng kêu oan không đại biểu cho họ thật sự bị oan.
Cánh truyền thông đều rất lý tính.
Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, tuy rằng tin nóng rất quan trọng nhưng nếu đưa tin tầm bậy thì không được.
Tôi thở dài một hơi.
Tôi không quen biết Lý Đức Thắng, cho nên không thể đánh cược công việc của mình chỉ vì sửa lại bản án xử sai cho ông ta được.
Trừ phi tôi có chứng cứ.
Mẹ tôi cũng canh giữ trước TV, nhìn truyền thông nghiêng về một bên bác bỏ việc Lý Đức Thắng bị oan, có vài người còn gọi ông ta là ‘Ác ma lột da’, thậm chí còn công khai thông tin gia đình của ông ta lên trước công chúng.
“Sao có thể như vậy chứ? Còn chưa có định tội, không có định tội thì cũng chỉ có thể gọi là nghi phạm thôi, không thể gọi là phạm nhân!” Mẹ tôi tức giận bất bình nói.
Tôi quay đầu lại nghe bà nói thế thì cũng cảm thấy có lý, không khỏi thay đổi ánh nhìn về bà.
Đồng thời, cũng cảm thấy hổ thẹn thay cho đám người cùng ngành của mình. Đến cả một người phụ nữ trung niên thích hóng chuyện còn hiểu rõ cái đạo lý đó, vậy mà bọn họ vì tin nóng vì nổi tiếng lại đặt điều ăn nói.
Cũng may là lúc này tòa soạn Triều Nhật còn xem như trung lập, nếu không tôi sẽ cảm thấy càng hổ thẹn hơn.
“Có đôi khi giới truyền thông chính là như vậy, không biết giới hạn đạo đức là gì, mẹ cũng không phải không biết mà.” Tôi nói.
Mẹ tôi cầm một chén trà hoa kim ngân pha với cẩu kỷ lên vừa uống vừa nói: “Đức Thắng không phải kẻ gϊếŧ người, đôi khi anh ta nhìn rất hung dữ nhưng thật ra là người nhát gan. Càng đừng nói đến chuyện như lột da người, con nói xem anh ta lột da người ta làm gì chứ?”
“Trực giác của mẹ trước giờ chưa từng sai, chuyện này vẫn còn bước ngoặt khác.”
Tôi lấy cớ buồn ngủ mà trốn tránh khỏi nghe mẹ tôi lải nhải.
Bà còn đang nhắn tin vào chat nhóm, bắt đầu bàn tán chuyện này với mấy người chị em của bà. Phỏng chừng chuyện này sẽ trở thành bản tin thời sự của bà trong vòng một tháng này.
Tôi mở di động ra lại phát hiện, người quét dọn tội ác đã gửi cho tôi một tin nhắn.
Bên trong có một đoạn video ngắn, phía dưới còn ghi thêm mấy chữ “Thời gian phạm tội?”
Tôi có cảm giác vị hacker thần bí này giống như con giun trong bụng tôi vậy.
Mỗi lần tôi điều tra tin tức nóng nào thì hắn luôn kịp thời xuất hiện, không phải lại cho tôi dấu vết để lần theo gì nữa chứ?
Tôi mở đoạn video lên, nó chỉ dài ba phút, cơ bản là cảnh Lý Đức Thắng đi vào nhà Khâu Quốc Phúc, sau đó đi ra ngoài và cuối cùng là hình ảnh chạy trốn.
Xác thật là Lý Đức Phúc cầm dao vào trong, có thể nói đã hết đường chối cãi.
“Thời gian phạm tội… Đây là có ý gì?”
Tôi đột nhiên cảm thấy đầu óc mình thông suốt một chuyện! Sao tôi lại ngu xuẩn như vậy chứ!
Nếu Lý Đức Thắng vào nhà chỉ để gϊếŧ người, vậy thì một hai phút đúng thật là đủ.
Tốc độ ra tay nhanh một chút, hung thủ đâm thẳng vào tim thì có thể chỉ tốn vài giây.
Thời gian một phút vẫn đủ cho ông ta chạy vào đâm Khâu Quốc Phúc bảy tám dao.
Nhưng còn lột da nữa thì sao?
Tuy rằng rõ ràng hung thủ là tay mới, lột cũng xiêu vẹo.
Nhưng lấy sự hiểu biết của tôi về giải phẫu học thì cho tôi mười phút cũng không thể lột được đến cái trình độ kia.
Nếu sợ hãi thì tay sẽ hơi run, nên có lẽ còn phải tốn hơn mười phút cũng chưa lột xong đâu, càng đừng nói đến chuyện chỉ trong vòng hai phút đã giải quyết xong.
Lại không phải tham gia lập kỷ lục Guinness thế giới, chẳng lẽ mỗi ngày đều ở nhà luyện tập cách lột da nhanh sao?
Cho nên nói, Lý Đức Thắng hoàn toàn không phải hung thủ.
Nhưng cũng có khả năng, sau khi ông ta đã gϊếŧ người xong, có một người khác trong trang viên rảnh rỗi phát chán, lại chướng mắt Khâu Quốc Phúc nên lột da ông ta?
Cũng không thể loại trừ khả năng này được, nhưng xác suất của việc đó lại quá thấp.
Phá án không phải dựa vào khả năng mà là chứng cứ, ít nhất trước mắt đã cho thấy Lý Đức Thắng là vô tội.
Ít nhất thì cho dù Lý Đức Thắng là kẻ gϊếŧ người thì lớp da kia cũng không phải do ông ta lột.
Tôi viết một bài về việc Lý Đức Thắng không có đủ thời gian để phạm tội, và được tòa soạn Triều Nhật đăng lên.
Mà mấy tòa soạn khác cũng thay đổi ý kiến, sôi nổi cho thấy lập trường của họ và thừa nhận đã phán đoán sai lầm chuyện của Lý Đức Thắng.
Ngày hôm qua một phóng viên của tòa soạn Kinh Tế còn tức giận mắng Lý Đức Thắng là “Không có đạo đức, khiêu chiến với giới hạn của nhân tính”.
Mà hôm nay lại thay đổi phong cách thành “Lý Đức Thắng lẻn vào nhà người khác có sai nhưng không nên vì thế mà chịu hàm oan ngồi tù!”
Còn có rất nhiều nhóm Conan ẩn danh trên mạng xã hội cũng xuất hiện chỉ ra ‘Mười hai điểm chứng cứ cho thấy Lý Đức Thắng không phải hung thủ’, xem mà tôi cũng cứng họng chỉ có thể thốt ra hai chữ ‘thiên tài’.
Cuối cùng, người chấp pháp ở địa phương bị áp lực đè ép nên tuyên bố nội trong ba ngày nếu không phát hiện chứng cứ mới có thể cho thấy Lý Đức Thắng là hung thủ, thì sẽ hủy bỏ tố cáo mưu sát của ông ta.
Mẹ tôi xem bản tin mà cảm khái nói: “Mẹ nói mà, Đức Thắng không phải hung thủ, trực giác của mẹ luôn rất chính xác.”
Editor: Hắc Long Du Hí --- Hãy đón đọc trên truyenhdt.com để xem được chương mới sớm nhất nhé.