Chương 7

- Ngươi nói cái gi!!!

Tiếng gầm giận dữ làm cho cả đại sảnh im phăng phắc. Một nam nhân tuổi khoảng hai mươi đang quỳ ở giữa run rẩy đáp lời.

- Bẩm cung chủ, Hắc Nguyệt giáo muốn cùng cung chủ liên minh gϊếŧ võ lâm minh chủ đương nhiệm nếu không tấn công Tiêu Dao sơn trang.

- Ngông cuồng!!! Việc cỏn con thế này mà không thể giải quyết, cái đầu của các ngươi nên để nơi khác thì hơn.

- Cung chủ xin thứ tội cho thuộc hạ bất tài. Hắc Nguyệt giáo bên kia có hoàng thất chống lưng nên...

- Các ngươi lui đi.

Lời nói vừa dứt tất cà mọi người như tìm được đường sóng dưới địa ngục mà thở phào nhẹ nhỏm. Bọn họ liền vội vàng hành lễ rồi lui ra ngoài.

Ở đại sảnh bấy giờ chỉ còn lại một mình hắc y nam tử đang suy nghĩ một cái gì đó. Có lẽ điều hắn lo lắng đã xuất hiện rồi chăng.

- Cha Lam nhi đem trà đến cho cha đây.

Tiếng nói trong trẻo vừa dứt một bóng người vận lam y xuất hiện trong đại sảnh. Dang người mảnh khảnh nhẹ nhàng

bước tới bên cạnh nam nhân đặt khay trà xuống bàn.

- Hồng Nguyệt đâu mà lại để con làm chuyện này. - Giọng nói mang vài phần trách cứ lẫn cung chiều.

- Cha đừng trách Nguyệt tỷ tại con muốn làm thôi mà.

Nam nhân kéo thiếu niên vào lòng mình đặt thiếu niên ngồi trên đùi, hôn nhẹ vào môi thiếu niên.

- Còn đau không??? - Bàn tang liền đặt lên nơi bị hắn dày vò cả đêm kia, khẽ ấn nhẹ vào trong.

Thiếu niên vội vàng ngăn bàn tay đó lại, nhưng sức lực làm sao có thể so được với ai kia liền ngoan ngoãn mặc hắn chiếm tiện nghi.

- Cha Lam nhi đã không còn đau nữa, cha cũng đừng sờ Lam nhi cảm thấy nhột nha.

- Ngươi là con của ta cũng là nương tử của ta sao ta lại khộng được sờ.

- Cha người hư hư lắm, Lam nhi ghét cha.

- Lam nhi thế nào lại biết chửi người rồi. Nói mau không xem cha phạt con thế nào. -Bàn tay hư hỏng liền mò vào trong vạt áo nhéo nhẹ lên 2 quả anh đào đỏ ửng.

- Lam nhi không có mà... a... uhm... cha đừng nhéo... a

- Được cha không sờ Lam nhi nữa nhưng mà nơi này của cha đã sưng lên rồi nha. - nam nhân lấy tay của thiếu niên trong lòng đặt lên bộ vị đã sớm sung cứng của mình.

- Lam nhi liếʍ cho cha giống tối hôm qua được không. - nam nhân tà tà hỏi.

Mặt thiếu niên lúc này đã ngượng chín như quả táo đỏ, đưa đôi mắt to tròn nhìn nam nhân khẽ ngật đầu. Nam nhân thấy thiếu niên đồng ý liền buông tay để thiếu niên xuống khỏi người mình. Thiếu niên nhẹ nhàng buông bỏ đai lưng cho hắn, dươиɠ ѵậŧ thô to tím sậm bất ngờ bật ra chạm vào mặt thiếu niên làm y giật mình. Thiếu niên dùng hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của nam nhân vuốt ve nhẹ nhàng lên xuống. Nam nhân thoải mái hừ nhẹ y như được khích lệ, liền dùng lưỡi chạm nhẹ lêи đỉиɦ qυყ đầυ rồi liếʍ dọc xuống đến 2 quả trứng. Đôi môi đỏ hồng ngậm lấy qυყ đầυ tím đen mà ra vào liếʍ mυ"ŧ. Một lúc lâu sau nam nhân ngầm nhẹ, đè đầu thiếu niên sát lại gần mình mà mãnh liệt ra vào khoang miệng nhỏ nhắn. Đến lúc thiếu niên sắp không chịu được nữa thì một dóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệch bắn sâu vào trong miệng thiếu niên, nhiều đến nổi thiếu niên không kịp nuốt mà tràn ra ngoài rơi xuống sàn cẩm thạch tạo thành một vũng da^ʍ mĩ. Nửa khắc sau nam nhân như được thoả mãn lấy dươиɠ ѵậŧ của mình ra khỏi miệng thiếu niên còn cố ý dùng nó chà lên mặt y làm gương mặt xinh đẹp dính đầy chất nhầy trắng đυ.c.

Nam nhân nhẹ nhàng bế thiếu niên đang nữa tỉnh nữa mê vào lòng, ôm y hướng đến chủ ốc mà đi. Hắn thầm nghĩ phá thân Lam nhi lúc nhỏ như vậy cũng không có gì không tốt, dễ dạy bảo a.

Yêu - Chương 7