"Đừng trốn tránh vấn đề, là em hỏi anh trước."
"Lady first!"
(ưu tiên phụ nữ) – Lâm Tổ Ninh bất đắc dĩ cười cười.
"Được rồi." – Xem ra Khang Vũ Lan cũng bất đắc dĩ không kém anh là mấy: "Anh có hi vọng em quay trở lại bên anh không?"
"Em có hi vọng rằng anh mong em trở về bên anh không?"
Sau mấy hồi 'tam chiết quăng'*, Lâm Tổ Ninh cũng biến thành học phái ngụy biện, 'cãi chày cãi cối', bởi vì vĩnh viễn anh cũng không thấy đáp án cho câu hỏi này, không ngộ được chân lý ở đâu.
(*nguyên văn là "Tam chiết quăng vi lương y"; ý nói sau ba lần gãy tay, có thể hiểu được cách thức trị liệu – kiểu như bệnh nhân có bệnh nhiều quá một ngày cũng tự trở thành thầy thuốc cho mình, kinh nghiệm là trải nghiệm phong phú, tự tạo tài nghệ tinh thâm cho mình)"Lại còn như vậy?" – Khang Vũ Lan tức giận đứng lên, định quay người rời đi, nhưng cố kiềm chế tính tình ngồi xuống, trong lòng thầm mắng: Người này thật là một con ốc sên chậm chạp, chậm rãi bước tới, ngay cả vỏ ốc cũng không còn mà đeo.
"Anh nói thật lòng đi, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không? Nếu anh cho rằng có thể thì: Thứ nhất, mời anh nói với người mẹ đầu bếp nổi danh mau chóng dọn đi. Thứ hai, mời anh tích cực tiến lên một chút. Thứ ba, mời anh kiên định, quả quyết một chút! Thứ tư:."
Cô cho rằng anh sẽ tiếp nhận tất cả điều kiện, từng cái làm tốt.
"Không thể."
"Em rất tốt, Vũ Lan." – Lâm Tổ Ninh nói lời này xuất phát từ chân tâm, quả thực, phụ nữ trẻ tuổi, tài mạo song toàn như Khang Vũ Lan ở Đài Bắc rộng lớn này, đăng báo một năm cũng chưa chắc tìm được người thứ hai: "Em thật sự rất tốt, em xinh đẹp, trẻ trung, thông minh, tài giỏi.."
"Anh chê em không dịu dàng, ôn nhu? Đúng không?"
Bất giác, Khang Vũ Lan đỏ cả vành mắt.
"Không phải. Em tự hỏi chính mình xem, em không yêu anh như thế. Anh đối với em cũng chỉ là quen thuộc một loại tập quán, như một thói quen mà thôi, em đã sớm không còn yêu anh rồi."
"Cảm ơn anh đã thay em tìm lối thoát." – Khang Vũ Lan hít mũi một cái, nước mắt từ từ dâng trào: "Có lẽ, anh nói đúng."
"Anh hy vọng em tìm được một đối tượng phù hợp. Anh sẽ chân thành chúc phúc cho em, anh nói thật, anh cực kỳ vui mừng cho em!"
"Chỉ vui mừng thôi sao" – Khang Vũ Lan cười khổ: "Chúng ta ở bên nhau cũng chỉ như một thói quen ư? Aizz! Em thực sự không nên chuyển về nơi đó, không sai, nó thật sự chỉ là một nơi quen thuộc mà thôi. Trước sự hoảng loạn của em, anh lại là một lang y, giữ tác phong cân bằng nó. Bởi vì quá khứ chúng ta đã từng ở bên nhau."
"Đây không phải là yêu." – Lâm Tổ Ninh đáp.
"Anh đang tìm kiếm sao?"
"Anh chỉ đang tự hỏi mình, thật ra anh cũng rất nghi hoặc."
"Em không ngờ anh lại dùng hai từ" nghi hoặc "để hình dung tình cảm của mình."
"Anh thường xuyên rất nghi hoặc, chỉ là không quen nói như thế. Bởi vì nói ra cũng vô ích." – Lâm Tổ Ninh nhìn người yêu cũ: "Chúng ta ngày thường gần nhau trong gang tấc, nhưng thật sự lại quá xa cách nhau, phải vậy không?"
"Vẫn là bằng hữu được chứ?"
Khang Vũ Lân lại uống một ngụm cà phê lớn.
Đây là lần đầu tiên cả hai có cùng nhận thức.
* * *
"Ta chỉ sợ không thể thường xuyên tới thăm ngươi được." – Thiên sứ nói.
Một giọt nước mắt trong suốt từ đôi mắt thanh tú của nàng rơi xuống, chậm rãi, chậm rãi hóa thành một viên trân châu, đáp xuống nền đất, vô tình phát ra một tiếng kêu trong trẻo.
Nàng không còn là một tiểu hài tử lạnh lùng nữa.
So với tiểu hài lúc trước, nàng đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, chiếc áo trắng bao lấy người nàng cũng không thể che giấu được thân thể đã trưởng thành kia.
Giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ, đó là khoảnh khắc tươi đẹp nhất.
Trong phòng ngủ của Lâm Tổ Ninh đều chất đầy hoa hồng. Đỏ nhạt, cam nhạt, tím nhạt.. Là anh tự mình bố trí căn phòng mình thành một vườn hoa hồng nhỏ, mục đích chính là đợi nàng tới.
Mặt mày nàng đăm chiêu sầu khổ, bất quá, ngay cả ưu sầu cũng không lấn át được vẻ mỹ lệ thanh tân thoát tục.
"Không còn nhiều người nữa."
Ý anh là, Khang Vũ Lan cùng Lâm Chương Quỳnh Tử, trước sau đều đã dọn đi khỏi.