Thực ra Lạc Thần Dật không nói cho Tiêu Hàm biết, cho dù Lâm Ngọc và Trình Huy không tiếp nhận thì hắn vẫn có cách làm cho họ tiếp nhận cậu.
Chẳng cần biết có tiếp nhận hay không, hắn cũng sẽ không buông tay Tiêu Hàm, hắn không sợ không được anh em chúc phúc. Mà thôi, may là bọn họ cam tâm tình nguyện, tiếp nhận Tiêu Hàm, bằng không, hừ hừ...
Cứ như thế, Lâm Ngọc và Trình Huy dù không biết gì nhưng vẫn tránh được một trận đòn ╯▽╰
Hửm? Mấy người không thấy Trình Huy nhận Tiêu Hàm là "chị dâu" của hắn à. Chắc mấy người chưa biết, Trình Huy thích Lâm Ngọc, người có mắt nhìn đều biết hết, Lâm Ngọc đã nhận rồi, chẳng lẽ Trình Huy còn không chịu nhận sao ~. Phu xướng phu tuỳ mà ~ thế nhưng Lâm Ngọc lại là một đứa ngốc, Trình Huy biểu hiện rõ ràng như vậy, y còn tưởng rằng đó là tình huynh đệ, xem ra Trình Huy còn phải đi một con đường khá dài.
Lạc Thần Dật trong lòng nghĩ, kệ đi,
Hàm Hàm của hắn bằng lòng ở bên hắn, chuyện tình cảm của người khác hắn không rảnh nhúng tay, Lâm Ngọc có chấp nhận hay không cũng chả phải chuyện của hắn, nhưng trong nội tâm, hắn vẫn mong anh em mình có thể được hạnh phúc.
Quên đi, không nghĩ nữa, trước mắt vẫn là cùng Hàm Hàm bồi dưỡng tình cảm ~ "Hàm Hàm, em đỡ chưa? Thắt lưng còn đau không?"
"Đỡ hơn rồi, nhưng thắt lưng còn mỏi một chút." Tiêu Hàm nhu thuận đáp.
"Vậy mình ra ngoài đi dạo nhé?"
"Dạ, ra ngoài một chút cũng tốt." Thế là cuộc hành trình của chồng chồng nhà Lạc đã được vui vẻ quyết định như thế.
Lạc Thần Dật chờ Tiêu Hàm mặc quần áo, còn hắn thì mang giày cho Tiêu Hàm, sau đó bắt đầu xuất phát.
Lạc Thần Dật đi vào ga-ta, chọn một chiếc Audi không thể nào đẹp mắt hơn. Hắn mở cửa, làm động tác mời Tiêu Hàm vào trong, sau đó hắn cũng ngồi vào, giúp Tiêu Hàm cài dây an toàn, sau đó xuất phát.
Cũng may hiện tại không phải giờ cao điểm cho nên xe cũng không nhiều lắm. Bọn Lạc Thần Dật chỉ tốn 40 phút là có thể đạt được mục đích: quảng trường trung tâm, nơi phồn hoa nhất tại thành phố này.
Lạc Thần Dật sau khi dừng xe ở bãi đậu xe của bách hoá, nắm tay Tiêu Hàm: "Hàm Hàm, đi thôi. Chúng ta cùng đi mua sắm."
"Dạ." Tiêu Hàm đáp.
"Ừ, trước hết anh sẽ mua cho Hàm Hàm một cái điện thoại di động, nếu không khi đi làm, nhớ Hàm Hàm nhưng không thể nhìn thấy người. Đúng rồi, Hàm Hàm, khi về nhà, anh sẽ chỉ em cách dùng máy tính."
"Được." Tiêu Hàm ngoan ngoãn đáp, cậu biết Lạc Thần Dật là muốn tốt cho cậu.
Cứ như vậy, Lạc Thần Dật nắm tay Hàm Hàm của hắn đi vào trung tâm thương mại.
Lạc Thần Dật trước dẫn Tiêu Hàm lên tầng 4 chuyên kinh doanh sản phẩm điện tử, bọn họ đi vào quầy bán Iphone, Lạc Thần Dật gọi người bán hàng đến:
"Gói chiếc Iphone 5s màu trắng này lại cho tôi."
"Vâng, ngài hãy chờ một chút."
Tiêu Hàm nhìn Lạc Thần Dật cứ thế mà sảng khoái bỏ ra 5000 tệ mua di động, "Dật, đừng mua, mua cho em cái nào cỡ mấy trăm tệ là được rồi, cái này rất quý, không cần đâu mà."
"Không quý, mua cho Hàm Hàm rất đáng, nếu không phải chẳng còn thời gian anh còn định gọi vài người giúp em tư vấn nữa kìa. Không sao đâu, Hàm Hàm, đây là tâm ý của anh dành cho em, đừng từ chối anh mà. Hơn nữa, quý thì có quý nhưng là đồ tốt, lỡ mua mấy thứ rẻ tiền, khi hư chẳng phải mình phải đi mua cái mới sao? Thành ra ldi động này tính ra cũng không quý lắm đâu." Lạc Thần Dật dứt lời, biểu tình đáng thương hề hề nhìn Tiêu Hàm.
"Nhưng... vẫn rất quý, không cần mà." Tiêu Hàm còn một chút do dự.
"Hàm Hàm..." Lạc Thần Dật nghe Tiêu Hàm không cần, biểu hiện càng thêm đáng thương.
"Vậy.... được rồi." Tiêu Hàm nhìn Lạc Thần Dật đáng thương hề hề, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
"Anh biết Hàm Hàm ngoan nhất." Lạc Thần Dật vừa nghe Tiêu Hàm chịu đáp ứng là lập tức thay đổi biểu tình.
Tiêu Hàm nhìn Lạc Thần Dật và bật cười, Dật đối với cậu thật tốt.
Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm sau khi mua xong di động thì hướng đến lầu 6 bán trang phục của nam.
Nhân viên cửa hàng A vừa thấy Lạc Thần Dật nắm tay Tiêu Hàm bước vào tiệm, thân là hủ nữ, dựa vào trực giác, hai người bọn họ nhất định có gian tình, công thụ khí tràng rất rõ ràng, cô nàng tiến lên phía trước, "Chào mừng quý khách, xin hỏi hai vị cần mua gì? Hôm nay tiệm chúng tôi mới vừa nhập một số hàng mới~"
Lạc Thần Dật dắt Tiêu Hàm đến khu áo sơ mi, nói với nhân viên bán hàng A, "Lấy cho tôi bộ này."
"Dạ được. Của ngài đây. Phòng thử đồ ở ngay bên cạnh. Xin mời theo tôi." Nhân viên cửa hàng A đáp.
Lạc Thần Dật nhẹ giọng nói với Tiêu Hàm, "Hàm Hàm, em thử cái áo sơ mi này đi ~"
Tiêu Hàm nghe lời cầm lấy áo sơ mi đi vào phòng thử đồ. Một lát sau, Tiêu Hàm từ trong phòng đi ra, ngượng ngùng hỏi: "Dật... Nhìn được không?"
"Nhìn được lắm, Hàm Hàm của anh mặc cái gì nhìn cũng được hết." Lạc Thần Dật mỉm cười nói với Tiêu Hàm.
Nghe Lạc Thần Dật nói, Tiêu Hàm đối với Lạc Thần Dật mỉm cười ngọt ngào.
"Được lắm, gói cái này lại đi." Lạc Thần Dật nói với nhân viên cửa hàng A.
"Vâng thưa quý khách." Nhân viên cửa hàng A đáp.
Sau đó, chỉ cần thấy bộ nào mà hắn nghĩ Tiêu Hàm mặc vào sẽ đẹp Lạc Thần Dật đều mua hết, Tiêu Hàm thấy hắn mua nhiều quần áo quá, cậu bèn từ chối, nhưng Lạc Thần Dật lại trưng ra khuôn mặt đáng thương hề hề, ngữ điệu càng thêm thương tâm, "Hàm Hàm, anh muốn tốt cho Hàm Hàm, thế mà Hàm Hàm không chịu nhận..." Bởi vậy, Tiêu Hàm không còn cách nào khác, chỉ có thể theo Lạc Thần Dật.
Mua xong quần áo, Lạc Thần Dật cùng Tiêu Hàm lại đi đến quầy bán đồ lót nam mua vài cái qυầи ɭóŧ.
"Hàm Hàm, sau khi mua sắm xong rồi, tụi mình đi ăn cơm, sau đó thì đến công viên giải trí nhé?" Lạc đại tổng tài còn lâu mới bật mí vì đó là nơi thích hợp nhất cho việc ước hẹn tình cảm ╯▽╰
"Được được, em rất muốn chơi, Dật, mau đi ăn đi, còn không hay là đến công viên trước đi, em không sợ đói." Tiêu Hàm nghĩ đến có thể đến công viên giải trí chơi trò chơi, rất cao hứng, cậu thấy khi chơi ai ai cũng vui vẻ, khi đó, cậu thấy có thể vào công viên giải trí chơi đùa là chuyện hạnh phúc nhất, đương nhiên bây giờ ở cùng Dật mới là chuyện hạnh phúc nhất, nhưng công viên giải trí vẫn làm người hào hứng, đặc biệt khi có người mình thích ở bên cạnh, ở nơi nào cũng có thể hạnh phúc.
Đúng vậy, Lạc Thần Dật thích cậu, cậu cũng thích Lạc Thần Dật, hai người thích nhau, cảm giác này thật tốt, Tiêu Hàm cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Lạc Thần Dật nhìn Tiêu Hàm vội vàng, không khỏi bật cười: "Hàm Hàm, không cần gấp. Công viên giải trí không có chân, nó sẽ không chạy mất. Nếu em muốn, anh có thể cùng em đến đó mỗi ngày. Hơn nữa, nếu để Hàm Hàm đói bụng, anh sẽ đau lòng."
"Ưm, vậy mình đi ăn trước đi." Tiêu Hàm biết mình có hơi nóng nảy, không khỏi đỏ mặt.
Thấy Tiêu Hàm xấu hổ đến mặt đỏ, Lạc Thần Dật dùng tay nhéo nhéo mũi Tiêu Hàm, "Đi thôi, Hàm Hàm đáng yêu của anh."
Lạc Thần Dật dắt tay Tiêu Hàm đi đến nhà hàng.