Chương 24

"Ưm ứm ừm ựm ừm... Con về rồi." Lạc Thần vui vẻ đi vào nhà, cậu đã được lái chiếc Land Rover của anh hai, à không phải, giờ đã là của cậu. Cậu đã cùng chiếc xe yêu quý chạy một vòng, cảm giác kia thật tốt.

"Thần Thần về rồi đó hả, mau lại đây thử quần áo mẹ mua cho con cái đi."

"Dạ." Lạc Thần nhanh đi đến bên cạnh mẹ Lạc rồi ngồi xuống, "Mẹ, tại sao lại mua nhiều quần áo mới quá vậy?"

"Đúng, tại mẹ mua cho cả nhà mà. Con đi thử cái áo thun này cho mẹ xem."

"Dạ." Lạc Thần ngoan ngoãn tiếp nhận quần áo mẹ Lạc đưa vào phòng mặc thử, mẹ cậu thích nhất là tạo hình cho cậu và anh hai, cũng có ba nữa, và bây giờ thì có thêm chị dâu Tiêu Hàm.

Lạc Thần vô phòng thay đồ xong, đứng trước gương tự thưởng thức một chút. Trong gương là một người thanh niên mặc chiếc áo thun màu trắng, cả người bỗng trông xán lạn hơn rất nhiều, "Ưm đẹp quá. Mắt nhìn của mẹ vẫn luôn tốt. Nhưng không thể kể đến thân hình tuyệt mỹ của mình là quan trọng nhất."

"Ồ, nhìn con ngoan của mẹ kìa, thật đẹp trai." Mẹ Lạc vui tươi hớn hở nhìn Lạc Thần đi ra sau khi đã mặc thử bộ đồ, vừa lòng gật gật đầu, mắt nhìn của bà thật tốt, cộng thêm con trai được thừa hưởng gien đẹp của bà, mặc cái gì nhìn cũng đẹp.

"Ha ha, đương nhiên, còn phải xem con là con của ai, mới có thể được thừa hưởng gien tốt đấy chứ =v= "

"Con chỉ giỏi cái nói ngọt."

"He he, a đúng rồi, anh hai với chị dâu đâu?"

"Ở trong phòng bếp nấu cơm chứ đâu."

"Hả?! Phòng bếp?!" Lạc Thần không che giấu sự kinh ngạc chút nào, anh hai mình vậy mà lại đi nấu cơm, cậu thật sự không ngờ ông anh "quân tử tránh xa phòng bếp" của cậu giờ đây lại đang ở trong phòng bếp.

"Hú hồn phải không? Lúc trước biết Dật Nhi xuống bếp cũng phản ứng như con." Mẹ Lạc buồn cười nhìn biểu tình kinh ngạc của Lạc Thần, nhớ ngày đó khi biết Lạc Thần Dật vì Tiêu Hàm mà xuống bếp, bà kinh ngạc đến nỗi không thốt ra lời. Phải biết rằng, số lần Lạc Thần Dật vào phòng bếp trong hai mươi mấy năm nay có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa ngay cả muối hay đường cũng chẳng rõ, thậm chí bật bếp ga như thế nào cũng chẳng biết, chỉ có thể đứng ngơ người trong phòng bếp. Nhìn hiện tại, Lạc Thần Dật có thể làm được những món ăn cơ bản, thay đổi này toàn là vì Tiêu Hàm, không thể không nói, Tiêu Hàm đã xúc tiến Lạc Thần Dật thay đổi.

"Khỏi cần nói, nhất định là vì chị dâu." Lạc Thần khẳng định, anh cậu vào phòng bếp không phải vì chị dâu, chẳng lẽ là vì bọn họ sao? Hức, anh cậu chắc không chừa một chút mặt mũi cho bọn họ đâu, nhắc đến cảm thấy thật chua xót T^T

"Đừng làm lố." Mẹ Lạc nhìn thấy Lạc Thần đang làm cái mặt "thương tâm", cười.

"He he, mẹ, không nói với mẹ nữa. Con đi xem anh hai nấu cơm."

"Haizzz......" Mẹ Lạc định bảo cậu đừng đến phòng bếp quấy rầy chồng chồng người ta nấu ăn, nhưng Lạc Thần đã chạy đến cửa phòng bếp, "Đứa nhỏ này, mẹ còn chưa nói hết."

Mẹ Lạc thấy thôi, hắc, nếu Lạc Thần "được" mắt lạnh của anh nó hầu hạ, vậy thì chớ trách bà không nhắc, chỉ tại nó không nghe thôi.

....

Phòng bếp.

"Hửm, Lạc Thần cậu đến phòng bếp làm gì?" Tiêu Hàm khó hiểu nhìn Lạc Thần chọt đầu vào phòng bếp, mặt đầy nghi vấn.

Lạc Thần chỉ cười "he he", không trả lời Tiêu Hàm.

"Ê, muốn xem thì vào xem, đừng có đứng đó chắn đường người ta." Lạc Thần Dật lập tức tỏ thái độ xem thường, hắn không phải là nấu cơm thôi sao, cần gì phải ngạc nhiên như vậy?

"À dạ." Lạc Thần chậm rì rì đi vào phòng bếp, trông anh hai thật là doạ người T_T

Tiêu Hàm cũng không chú ý đến hai anh em đang "đấu đá", cậu vẫn chuyên chú xào đồ ăn.

"Chị dâu, anh đang làm món gì vậy? Thơm quá." Lạc Thần hít một hơi thật sâu, có chút đói bụng rồi.

"Ha ha, là cá chua cay, Dật ngài ấy rất thích ăn." Nói đến người yêu, Tiêu Hàm tràn đầy ngọt ngào.

Lạc Thần bĩu môi, tình cảm của anh hai và chị dâu thật tốt, chỉ có người độc thân như cậu là đáng thương thôi à ~

"???" Lạc Thần khó hiểu khi thấy anh hai đưa cho mình một mâm đồ ăn.

"Bị ngu à, bưng đồ ăn ra."

"À à." Bưng thức ăn thì bưng thức ăn, có cần mắng mình thế không?

"Xong rồi." Tiêu Hàm cuối cùng cũng làm xong nồi cá chua cay.

"Mẹ ơi ăn cơm. Ba đâu?" Lạc Thần bưng đồ ăn lên bàn xong, rồi đến phòng khách kêu mẹ Lạc ăn cơm.

"Ba con qua nhà chú Lâm, không có về nhà ăn cơm." Mẹ Lạc đáp.

"Dạ."

Chờ mẹ Lạc, Lạc Thần, còn có chồng chồng hai người Lạc Thần Dật Tiêu Hàm ngồi xuống rồi, người một nhà bắt đầu dùng bữa tối.

Bữa tối trôi qua trong tiếng nói chuyện không ngừng, mỗi một người kể ra những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống của mình, không khí ấm áp vô cùng.

Dùng xong cơm tối, mẹ Lạc kêu Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm đi thử quần áo bà mới mua.

Lầu hai, phòng ngủ của hai chồng chồng.

"Dật, ngài đi ra ngoài đi, đừng dòm." Tiêu Hàm đỏ mặt đẩy Lạc Thần Dật ra khỏi phòng tắm, thật xấu hổ, sao Dật cứ nhìn cậu thay đồ hoài vậy.

"Sao, Hàm Hàm muốn anh ra ngoài? Hửm?" Lạc Thần Dật cười tà tới gần Tiêu Hàm, ái muội nói bên tai cậu, "Hàm Hàm, có chỗ nào mà anh chưa thấy? Không cần ngại." Nói xong liền cúi người cho Tiêu Hàm một nụ hôn sâu đúng tiêu chuẩn.

"Ngô...." Tiêu Hàm khẽ giãy dụa, mẹ còn đang chờ hai người họ mà.

Lạc Thần Dật cảm giác được Tiêu Hàm giãy giụa, càng thêm ôm chặt Tiêu Hàm, hắn biết Hàm Hàm đang nghĩ gì, nhưng hương vị của Hàm Hàm rất thơm ngon, hễ đυ.ng vào là không thể ngừng được.

"Ngô.... Ưʍ..." Tiêu Hàm đánh nhẹ vào Lạc Thần Dật, ưm mau buông cậu ra, nếu không buông ra thì sẽ cọ ra lửa đó >_<

"Hô, Hàm Hàm của anh." Lạc Thần Dật buông Tiêu Hàm ra, hai người đều có chút động tình. Lạc Thần Dật thấy chưa đủ lại hôn môi Tiêu Hàm, "Hàm Hàm, Hàm Hàm, cục cưng của anh."

Tiêu Hàm chỉ dựa vào ngực Lạc Thần Dật khẽ thở dốc, không nói gì.

Lạc Thần Dật ôm người yêu vào lòng, nếu không phải không hợp lúc, Lạc Thần Dật hận không thể hung hăng yêu thương người trong lòng.

Qua một hồi lâu, Tiêu Hàm lên tiếng, "Thôi nào Dật, mình mau thay quần áo xuống lầu đi, mẹ chắc đang sốt ruột lắm."

"Tuân mệnh, Hàm Hàm của anh." Lạc Thần Dật hôn hôn hai má Tiêu Hàm, rồi buông Hàm Hàm ra, hắn cầm lấy quần áo bên cạnh, cùng Tiêu Hàm thay đồ.

....

Phòng khách.

"Mẹ ơi, sao anh hai với chị dâu thay quần áo lâu quá vậy?" Tuy ngoài miệng hỏi như thế, nhưng cái mặt không có ý gì tốt của Lạc Thần đã nói lên cậu đã biết, còn phải nói sao, anh hai và chị dâu nhất định ở trong đó ân ái.

"Ha ha, biết hết rồi còn bày đặt hỏi, đừng nói nữa, tụi nó xuống rồi kìa."

Mẹ Lạc và Lạc Thần thấy môi Tiêu Hàm có chút sưng đỏ, hai người liếc nhau, cùng nở một nụ cười... "đáng khinh".

"Khụ khụ." Lạc Thần Dật cố ý khụ hai tiếng, chính là nhắc nhở mẹ và em hắn đừng có biểu hiện quá mức, hắn đích thị đã thân thiết với Hàm Hàm nãy giờ đó, sao nào?! (Mẹ Lạc và Lạc Thần đồng thanh: sao biết chúng ta đang nghĩ gì! Con/ Anh hai không hiểu tâm lý muốn nhiều chuyện là như thế nào đâu!! Lạc Thần Dật giật giật khoé miệng, mặt đầy vạch đen, tiếp tục trầm mặc không nói lời nào)

"À." Mẹ Lạc thấy được "tín hiệu" Lạc Thần Dật phát ra, lập tức dời mắt ra chỗ khác, "A ~ Tiểu Hàm nhà tui mặc cái gì nhìn cũng đẹp hết vậy nè, đúng là trời sinh mà, hai đứa này thì không cần nói, mặc cái gì cũng đẹp, hai người các con rất xứng."

Không phải mẹ Lạc khoe khoang, Lạc Thần Dật trời sinh như người mẫu mặc quần áo kiểu gì nhìn cũng đẹp, Tiêu Hàm cũng vậy, hai người chỉ cần mặc cái áo thun trắng thôi mà sáng ngời hơn hẳn, không thể không nói Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm xứng đôi cực, dù là khí chất hay tướng mạo, hai người cho người ta cái cảm giác họ chính là một đôi người yêu.

"Mẹ đừng nói vậy, ngượng lắm." Tiêu Hàm nghe mẹ Lạc nói như vậy trong lòng thật cao hứng, không phải vì mẹ Lạc khen cậu mặc đồ đẹp, mà là do bà khen cậu và Dật xứng đôi, điều này làm cho cậu thật cao hứng.

"Mẹ nói rất đúng, Hàm Hàm mặc cái gì cũng đẹp. Trong lòng anh Hàm Hàm là đẹp nhất." Lạc Thần Dật thâm tình nhìn Tiêu Hàm trước mắt.

Tiêu Hàm nhìn Lạc Thần Dật, tràn đầy ỷ lại, đây là người yêu của cậu, người yêu cậu nhất trên đời.

"Đúng rồi, chị dâu." Bị Lạc Thần Dật bỏ qua, Lạc Thần muốn tìm lại cảm giác tồn tại, "Lát nữa xuống phố ăn uống tìm món ngon đi, bữa nay về em còn chưa được ăn đó." Lạc Thần lại nghĩ đến đồ ăn ngon, liền không nhịn được chảy nước miếng, mỹ thực chờ anh với ~

"Mày là heo à?" Lạc Thần Dật lạnh lùng nói ra một lời.

"Anh!!" Sao anh hai có thể nói hắn như vậy!!

"Dật, ngài không thể nói Lạc Thần như vậy được, muốn đi thì tụi mình đi." Tiêu Hàm nhìn Lạc Thần Dật, mặt đầy chờ đợi.

"Được, không để ý tới nó nữa, Hàm Hàm muốn đi thì mình đi." Lạc Thần Dật thân thiết nắm chóp mũi Tiêu Hàm, mặt đầy ôn nhu.

Lạc Thần bên cạnh đã sắp hộc máu bỏ mình, shit đây chính là phân biệt đối xử!!

Lạc Thần Dật mặc kệ Lạc Thần, hắn chỉ biết mọi thứ Hàm Hàm muốn đều để hắn thoả mãn.

"Mẹ có muốn đi không?" Tiêu Hàm quay đầu hỏi ý mẹ Lạc.

"Được." Mẹ Lạc vui vẻ đồng ý, lâu lâu cả nhà cùng đi ra ngoài cũng tốt.

Cứ thế, Lạc Thần Dật nắm tay Tiêu Hàm theo sau mẹ Lạc đi ra khỏi cửa. Lạc Thần mặt đầy buồn bực đi sau cùng, lái xe hướng đế phố ăn uống.