Chương 20

Người nhà họ Lạc sống một cuộc sống rất vui vẻ và hạnh phúc.

"Dật, thật sự không cần tụi mình đi đón ư?" Tiêu Hàm dừng xỏ giày, hỏi.

"Ha ha, thật sự không cần, thằng nhóc Lạc Thần kia không phải không biết đường, nếu không ba mẹ đã bắt anh đi lâu rồi. Mà anh lười quá."

Haizz, ai mà muốn đi đón thằng nhóc thúi đó chớ, một chút cũng không biết chia sẻ trọng trách với huynh trưởng, nó lần này trở về mà không bóc lột sức lao động của nó thì chính là cô phụ nền giáo dục ngoại quốc và tấm lòng của thầy cô giáo. Lạc Thần Dật nghĩ thầm.

"Thôi không nói tới nó nữa. Hàm Hàm, hôm nay cũng không cần anh đưa em đến trường à?" Lạc Thần Dật "ai oán" nhìn Tiêu Hàm, gần đây thời gian ở chung của hai người đã giảm bớt triệt để.

Đều tại ông thầy mà Hàm Hàm thích đề nghị gì mà tự đi xe đạp đi học vừa có thể rèn luyện sức khoẻ bản thân vừa có thể tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường. Hàm Hàm nghe xong không muốn hắn đưa đi học nữa, còn nói mình có thể tự đi, không muốn làm phiền hắn.

Có trời mới biết, hắn một chút cũng không thấy phiền toái, giá như hắn có thể mọi lúc mọi nơi ở bên Hàm Hàm thì tốt rồi, phải biết rằng sắp tới Hàm Hàm sẽ đi thi, thành ra hắn đã bị cấm dục thật lâu T_T

Khụ khụ, lạc đề rồi, quay lại vấn đề chính. Hàm Hàm muốn đi xe đạp tới trường đương nhiên có thể, hắn cũng có thể cùng chạy xe đạp mà. Nhưng Hàm Hàm lại lấy lý do "không thể chậm trễ công tác" từ chối. Hắn vốn định nói "không có phiền chút nào" thì bị ánh nhìn "Dật cho em tự đi học đi mà. Dật là tốt nhất, là người cuồng làm việc nhất" làm cho ray rứt. Lạc Thần Dật cảm thấy hắn không thể lại yêu cầu Hàm Hàm cho mình đi học chung. Hắn không muốn lưu lại cho Hàm Hàm ấn tượng xấu rằng hắn là một người không tốt, không phải là một người biết quý trọng sự nghiệp. Hễ mà phá hỏng hình tượng anh minh của hắn trong lòng Hàm Hàm thì cái gì cũng không được!

"Dạ, không cần đâu ạ. Dật, ngài mau đi làm đi, dù là ông chủ nhưng cũng không được chậm trễ, ngài phải làm gương cho nhân viên mới đúng." Tiêu Hàm đã hoàn toàn miễn dịch với cái nhìn "ai oán" đó của Lạc Thần Dật, trước kia cậu sẽ mềm lòng khi Lạc Thần Dật làm như thế nhưng bây giờ thì không. Cậu biết Lạc Thần Dật muốn tốt cho cậu, nhưng chỉ tổ phiền đến công tác của hắn.

Tiện thể kể về chuyện đến trường luôn nào. Bởi vì đã học xong chương trình học cùng Trương Lâm nên Lạc Thần Dật đã đi tìm một nơi khác để học. Những người ở đó không khác với cậu là mấy, trình độ tri thức cũng ngang hàng với cậu cho nên cậu rất thích nơi đó. Nhưng mà Dật không thích, ngài thấy nơi đó có chút xa nhà với lại điều kiện trường học cũng chẳng thể tính là tốt. Dù thế, hắn vẫn tôn trọng ý kiến của mình cho mình chọn chỗ học.

Vốn là Dật đưa cậu tới trường, nhưng cậu đã nói không muốn làm phiền hắn, bản thân cậu có thể ngồi xe công cộng, còn nếu thật sự phải đưa đi thì để chú Trương đưa được rồi. Nhưng Dật vẫn nói không phiền chút nào, đằng nào cũng tiện đường đi tới công ty, hắn vốn không để ý.

Nào biết công ty nằm trên tuyến đường khác hẳn con đường đến trường của cậu. Khụ khụ, nói ra thật xấu hổ, lần đó đi tới công ty Dật là được Trương Lâm chở đi cho nên cậu không biết sự thật là như vậy. Từ sau khi biết, cậu không muốn Dật đi đưa nữa, đúng lúc thầy đề nghị có thể tự đi xe đạp đến trường, thế là cậu vui sướиɠ tiếp nhận. Còn về phần Dật không đồng ý, hừ hừ, cậu còn chưa tính sổ cái chuyện Dật lừa cậu bảo là tiện đường đến công ty đâu, phạt hắn phải ăn hết ớt xanh và củ cải, không thể không ăn.

"Hàm Hàm." Lạc Thần Dật đưa mặt đến trước mặt Tiêu Hàm, ý nói Tiêu Hàm hôn an ủi một cái đi.

"Ha ha, chụt ~ Dật, đi đường cẩn thận nha."

"Đã biết. Hàm Hàm cũng phải chú ý an toàn. Anh đi đây." Dứt lời, Lạc Thần Dật đi đến gara lái xe đến công ty. (tác giả: có phải chồng chồng hai người đã quên mất cái gì hay không? Lạc Thần Dật:? / Tiêu Hàm ngẫm nghĩ tự hỏi: tụi mình đã quên gì nhỉ? Lạc Thần: đã quên tôi rồi, híc híc T^T)

Tiêu Hàm nhìn theo hướng xe Lạc Thần Dật rời đi, cậu cũng đạp xe tới trường đây.

Sân bay thành phố A.

Lạc Thần sau khi xuống sân bay, còng lưng xách hành lý ra khu chờ ngồi đợi anh trai mình.

"Anh hai sao vẫn chưa đến? Có nói tới đón mà, mình đã xuống sân bay lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy tới." Lạc Thần nhìn thoáng qua di động, miệng không ngừng than thở.

Lại đợi được chốc lát, Lạc Thần quyết định không đợi Lạc Thần Dật tới đón nữa, "Bỏ đi. Thà tự về cho rồi. Anh hai cũng thiệt tình, hứa tới cho đã rồi lại không tới, ít nhất cũng phải báo cho người ta biết một tiếng chứ."

Lạc Thần đứng dậy đi ra khỏi sân bay, cậu tính nhân cơ hội anh hai tới đón để lựa chọn món chị dâu thích làm quà gặp mặt, bởi anh hai chắc chắn sẽ biết người yêu ảnh thích cái gì. Nhưng anh hai không có tới, cậu đành bất đắc dĩ mua theo ý thích của mình vậy.

Lạc Thần vừa đến cổng sân bay thì nhìn thấy chiếc Land Rover của anh hai đang ở đó. Lạc Thần đứng yên tại chỗ chờ anh cậu xuống đón. Không ngờ người xuống xe không phải là anh cậu, mà là một người đàn ông mi mục thanh tú.

Hả? Lạc Thần có chút ngờ vực. Đây là xe anh cậu mà, cậu sẽ không lầm. Cậu đã mơ tưởng đến chiếc xe này lâu lắm rồi, sao có thể lầm được. Đây là chiếc xe tân trang, tính năng tốt ghê gớm, là loại xe số lượng có hạn của nước M, trên thị trường không có bán. Cậu có hỏi xin nhưng anh cậu không cho, cậu vẫn nhớ rất rõ!

Nhưng tại sao người này lại lái xe anh mình? Lẽ nào là trộm?! Không có khả năng, hệ thống bảo an nhà cậu tốt lắm.

Ngay trong khi Lạc Thần đang suy diễn, Lưu Khả đã chạy đến trước mặt cậu.

"Ôi?!" Lạc Thần bị người đàn ông phóng đại trước mặt làm hoảng sợ, fuck, người này tới trước mặt cậu hồi nào?! Má nó, làm mình sợ muốn chết, muốn làm gì mình đây?

---- Đoạn kịch nhỏ ----

Bạn tác giả: Cậu muốn làm gì? Cậu muốn được làm gì? Cậu muốn làm gì nè?

Lạc Thần mặt đầy vạch đen: Ê, không đủ số lượng từ thì nói rõ, không cần lấy tôi làm cớ -_-||

Lưu Khả: Ứ ừ ~ tôn trọng đương sự một tí được không? Tôi đương nhiên có chuyện phải làm với cậu.

Lạc Thần vui sướиɠ hỏi: Thật sao? Thật sao? Anh muốn làm cho tôi cái gì?

Lưu Khả ngượng ngùng cười: Cho cậu cái thân của tôi.

Lạc Thần ngạo kiều hừ một tiếng: Hừ, không cần.

Lưu Khả lén cười: Không cần cũng phải cần.

Bạn tác giả biết cốt truyện cười mà không nói.

....

Lạc Thần lui về phía sau vài bước, bất mãn hỏi, "Ai, anh là ai? Đến trước mặt tôi mà không nói một tiếng. Muốn làm gì đây hả?" Lạc Thần dừng một chút, rồi đem mấu chốt hỏi ra miệng, "Ê, xe này không phải của anh đúng không? Nói mau, anh trộm nó phải không?"

Nhìn bộ dáng "nếu anh trộm thật tôi sẽ báo cảnh sát" của Lạc Thần, khoé miệng không thể không giật giật, "Đâu có, tôi đã kêu cậu mấy tiếng, mà cậu lơ đễnh, không nghe thấy tôi." Lưu Khả nghĩ anh vừa rồi đến trước mặt người này gọi vài tiếng nhưng không được đáp lại, người này cố tình để tâm trí lơ đễnh bay bổng, một bộ dáng làm ơn đừng quấy rầy, làm cho anh không khỏi thở dài, vì sao hai anh em nhà này đều như vậy, khụ khụ, chỉ giỏi làm phiền người khác.

"Thì ra là vậy." Lạc Thần gật gật đầu, quả thật là cậu vẫn chưa thể bỏ tật xấu khi suy nghĩ lung tung sẽ bỏ qua người khác, "Hử? Không đúng, anh còn chưa trả lời xe có phải anh trộm hay không!"

Lưu Khả vừa nghe, kiềm chế những lời suýt nữa nữa tuôn ra khỏi miệng. Anh hít sâu một hơi, không ngừng nói bản thân phải bình tĩnh phải bình tĩnh, không thể mắng người trước mắt này, cậu ta là em trai của boss, tương đương với ông chủ, cấp trên của anh.

Má, con mẹ nó, anh nhịn không nổi nữa rồi, "Fuck, cậu có bị ngu không?! Tôi trộm? Bộ trông tôi muốn trộm thế sao? Cậu cũng biết đây là xe anh cậu mà, fuck, đồ của anh ta mà tôi dám trộm hả? Cứ cho là tôi trộm, nhưng tôi sẽ nghênh ngang đi trên đường, còn để cậu nhìn thấy cái xe quen này? Rốt cuộc là cậu ngu hay tôi ngu?!"

"Ừm, anh nói rất đúng." Lạc Thần nghe Lưu Khả nói, đồng ý gật gật đầu, người này nói rất đúng, ừm, mình đúng là hiểu lầm anh ta, phải nhận lỗi.

"Ờm, xin lỗi, tôi hiểu lầm anh."

Không đúng, mắc gì mình phải xin lỗi, người kia còn mắng mình ngu ngốc, hứ, anh cậu còn chưa dám mắng cậu! "Ê, người này sao lại như thế này, tại sao lại vô duyên vô cớ chửi người ta?! Tôi đâu có đắc tội anh!"

Khoé miệng Lưu Khả giật giật, mặt đầy vạch đen, người này là do ông trời phái tới khiến chiến sự kiên nhẫn của anh ư? Còn nữa, cung phản xạ của người này phát triển cũng rất... hoàn thiện.

"...."

"Tôi là trợ lý của tổng tài Lạc Thần Dật, Lưu Khả. Chào cậu Lạc, boss bảo tôi đến đón cậu."

"À được rồi. Chào Lưu Khả, tôi là Lạc Thần, trước hết dẫn tôi đi trung tâm mua sắm đi, rồi hẵn lái về nhà."

"Được." Sau khi Lưu Khả lên xe, chờ Lạc Thần thắt dây an toàn xong, lái xe hướng tới trung tâm mua sắm.