⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹Liễu Thi Nhã nhìn một màn này, đôi mắt quyến rũ lóe lên một đạo ánh sáng nham hiểm.
Cô ta nhìn chằm chằm vào tình cảnh dưới lầu, móng tay thiếu chút nữa đã đập lên trường, dễ dàng nhận thấy cô ta đang chịu đựng tâm tình gì.
Đợi đến khi thấy xe của Lam Bắc Thần rời đi, ánh mắt vẫn nhìn vào Phong Tố Cẩn đang đứng nơi đó, khóe miệng cong lên một độ cong quỷ dị.
Tiếp đến, cô ta gọi một cuộc điện thoại.
"Giúp tôi tra tư liệu của Phong Tố Cẩn, càng chi tiết càng tốt, nhanh chóng!"
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Thi Nhã vuốt vuốt điện thoại, thấp giọng tự nói.
"Phong Tố Cẩn, Lam Bắc Thần là của tôi, cô muốn cướp cũng cướp không được!"
...
Phong Tố Cẩn đứng rất lâu trong bóng đêm, sau đó mới di chuyển đôi chân cứng nhắc đi ra ngoài. Bởi vì đứng lâu nên chân của cô có chút tê dại, cho nên thân thể đi đường cũng có chút chật vật.
Lam Bắc Thần cũng không muốn giúp cô, người xa lạ cũng sẽ không muốn giúp!
Phong, Lam hai nhà không còn cách nào để kết thông gia, lấy tính tình máu lạnh tàn nhẫn của lão phu nhân, nhất định sẽ chặt đứt tài chính trị liệu cho cha, như thế thì cha cô sẽ chết.
Cô mơ màng bước đi, cũng không biết đi được bao lâu, chân cũng bắt đầu đau, nghe thấy tiếng nhạc, cô mới phục hồi lại tinh thần.
Lúc này cô mới phát hiện mình đi đến bên ngoài một quán bar. Dạ Vị Miên!
Đây là động tiêu tiền nổi tiếng ở Bắc Quyền Thành, là địa phương giải trí của con em quyền quý.
Phong Tố Cẩn kinh ngạc hé mắt nhìn.
"Tiểu thư, hoan nghênh đến chơi!"
Phong Tố Cẩn còn nhớ kỹ thời đại học, có người từng nói ca hát khiêu vũ ở chỗ này, đãi ngộ rất cao.
Lúc trước chân của cô bị thương, bác sĩ nói không thể tiếp tục khiêu vũ. Nhưng vì cứu cha, cô muốn thử một lần, coi như là chân bị phế đi, cô cũng muốn kiên trì cứu cha!
Nội tâm Phong Tố Cẩn không kịp nghĩ quá nhiều, hiện tại đầu óc của cô như một sợi dây cung, chỉ muốn kiếm tiền cứu trị cho cha.
Cô mờ mị đi vào, tìm được sân khấu.
"Ngài khỏe, xin hỏi một chút, nơi này thông báo tuyển người khiêu vũ sao?"
Nam phục vụ sân khấu quan sát Phong Tố Cẩn từ trên xuống dưới một chút.
"Nơi này của chúng tôi yêu cầu rất cao, bất quá đãi ngộ cũng cao, cô có thể lên đài thử một chút, nếu như tốt, chúng tôi có thể cân nhắc tuyển dụng cô."
Phong Tố Cẩn nhìn trên đài, đoàn nhạc Rock còn đang biểu diễn, còn có người đang hát.
"Như thế nào? Không dám lên sao?"
Phong Tố Cẩn nhắm chặt hai mắt, hít vào một hơi thật sâu, cô không có gì là không dám.
Dừng một chút, Phong Tố Cẩn trực tiếp vòng qua hắn, đi lên trên đài, bắt đầu nhảy múa theo nhạc, vòng eo dẻo dai, kỹ thuật vũ đạo, tất cả đều được bày ra.
Tuy rằng quán bar khắp chốn, âm nhạc lại là thể loại Rock and Roll, tất cả đều rất hỗn loạn. Nhưng Phong Tố Cẩn như đắm chìm trong thế giới vũ đạo của mình, biểu diễn điệu nhảy dân tộc dịu dàng đẹp đẽ, ngay cả khiêu vũ xoay tròn cũng đều đẹp đẽ ưu nhã như thế, phảng phất như thiên sứ hồng trần.
...
Cùng lúc đó ở một khu biệt thự trong trang viên nào đó, bên trong phòng, sau khi Dạ Tinh báo cáo xong công việc, nhìn lấy Quân Mặc Hàn, muốn nói lại thôi.
Quân Mặc Hàn đưa mắt nhìn Dạ Tinh.
"Còn có việc gì sao?"
Dạ Tinh ho khan một tiếng, khẽ nói.
"Quân thiếu, người phía dưới vừa gửi tin tức, nói là Phong tiểu thư khiêu vũ ở Dạ Vị Miên."
Nghe được tiếng nói của Dạ Tinh, sâu trong mắt Quân Mặc Hàn hiện lên một tia sáng âm u, thoáng chốc liền biến mất, khiến người khác không thể nắm bắt được.
Dạ Tinh nhìn dáng vẻ thờ ơ của Quân thiếu, ho khan một tiếng rồi nói.
"Quân thiếu, ngài nói cô ấy là đặc biệt cho nên thuộc hạ tự ý quyết định chú ý một chút động tĩnh của Phong tiểu thư."