⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹Người đàn ông như vậy, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng có một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Mọi người vốn đang hùng hùng hổ hổ, nhưng nhìn đến người nam nhân này liền cảm thấy một câu cũng không dám nói bậy.
"Vị tiên sinh này, không biết đêm khuya ngài đến Phong gia là vì chuyện gì?"
Ánh mắt Quân Mặc Hàn chợt loé, lạnh lùng nói.
"Nói, Phong Tố Cẩn đang ở đâu?"
Mọi người liền hiểu ra vị tiên sinh này là đến tìm Phong Tố Cẩn, thần sắc mỗi người đều không giống nhau. Cũng không rõ, con người Phong Tố Cẩn như vậy, sao có thể quen biết với một người đàn ông có khí thế trác tuyệt như thế.
"Có lẽ tiên sinh không biết, rất lâu rồi Phong Tố Cẩn chưa hề quay trở lại Phong gia. Lúc trước có gọi điện thoại, cô ấy cũng không hề nghe máy, hiện giờ chúng tôi cũng không biết cô ấy đang ở đâu."
Quân Mặc Hàn nhìn người vừa mới nói chuyện, đáy mắt xẹt qua một đạo tàn nhẫn lạnh lẽo.
"Cô là gì ở Phong gia?"
"Tôi là thím hai của Phong Tố Cẩn."
Quân Mặc Hàn nhìn chằm chằm cô ta, sau đó xua tay, bảo tiêu lập tức tiến lên, khống chế cô ta lại.
Trang Chi Bình bị bắt quỳ ở trên mặt đất, cô ta cắn răng, trong lòng vô cùng run rẩy.
Mấy năm nay, cô ta đi theo Phong lão phu nhân cũng coi như là đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, nhưng không biết vì sao, khi đối diện với người đàn ông này, trong lòng cô ta trở nên vô cùng sợ hãi.
Nếu không phải cô ta cũng có chút can đảm thì cô ta đã sớm phát hoảng rồi.
"Các người muốn làm cái gì?"
Quân Mặc Hàn nhàn nhạt nói.
"Đừng nhiều lời, tôi hỏi lại cô một lần, Phong Tố Cẩn đang ở đâu?"
Trang Chi Bình cắn răng không nói, liền có người cầm côn sắt đánh lên người cô ta.
Trang Chi Bình kêu lên một tiếng, cuối cùng vẫn là không nói lời nào.
Quân Mặc Hàn không muốn lãng phí thời gian, liền cầm lấy dao kề trên cổ của Trang Chi Bình.
"Nếu cô đã có cốt khí như thế, chắc là cũng không cần đến maạng của mình."
Nói rồi, Quân Mặc Hàn liền giơ dao lên.
"Đừng, đừng... Chi Bình, em biết mà đúng không, mau nói cho ngài ấy biết đi."
Trang Chi Bình nhìn chồng của mình.
"Diệc Viễn, sao anh lại chạy ra đây, mau chóng trở về đi."
Phong Diệc Viễn muốn chạy đến bên cạnh Trang Chi Bình, cuối cùng lại bị người đến khống chế.
Từ cuộc nói chuyện đó, Quân Mặc Hàn nghe ra một ít hàm ý, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.
Dạ Tinh biết tác phong làm việc của Quân Mặc Hàn, nói với bảo tiêu. "Chặt ngón tay."
Bảo tiêu đang khống chế Phong Diệc Viễn nghe thế, nhanh chóng từ trong áo lấy ra một cái dao găm, khoa tay múa chân.
Quân Mặc Hàn tiếp tục nhìn Trang Chi Bình.
"Nếu như cô không nói, ngón tay của hắn cũng không còn nữa."
Trang Chi Bình quay mặt đi.
"Tôi không biết."
Trong nháy mắt bảo tiêu xuống tay, chặt mất ngón út bên trái của Phong Diệc Viễn.
"A..."
Tiếng kêu la đau đớn của Phong Diệc Viễn vẫn để cho Trang Chi Bình run lên.
"Không nói? Tiếp tục!"
Thời điểm Phong Diệc Viễn sắp bị chặt mất ngón tay thứ hai, rốt cuộc Trang Chi Bình mới chịu không nổi, la lên.
"Tôi nói, tôi nói."
"Này là không được, chậm mất rồi, ngón tay của hắn cũng đã bị chặt đi mất."
Quân Mặc Hàn nghe được những lời này của Trang Chi Bình, hiểu rằng Phong Tố Cẩn hiện tại cũng chưa có nguy hiểm về sinh mạng.
Đúng lúc này, Phong lão phu nhân mới không nhịn được, từ trên lầu đi ra.
"Khoan đã!"
Trang Chi Bình nghe được giọng nói của Phong lão phu nhân, sắc mặt trở nên trắng bệch, không dám nói thêm lời nào nữa.
Bây giờ người đàn ông này có thể lấy tính mạng của Phong Diệc Viễn để uy hϊếp cô, nhưng trong tay Phong lão phu nhân cũng đang nắm giữ sinh
mạng của con gái cô – Phong Tâm Tinh.
Lão phu nhân vô cùng tàn nhẫn độc ác, máu lạnh vô tình, cốt nhục của chính mình còn có thể vứt bỏ, huống chi đây chỉ là cháu gái.
Đôi mắt mỹ lệ của Quân Mặc Hàn hiện lên một đạo sắc bén, chính là lão thái bà này lúc trước bạo hành Phong Tố Cẩn. Đến thật đúng lúc!
Phong lão phu nhân dùng quải trượng gõ trên mặt đất, thể hiện thái độ vô cùng tức giận.
"Các người là ai mà ngang nhiên bước vào Phong gia của chúng tôi,còn gây ra những việc này?"
Phong lão phu nhân cậy già để lên mặt, dùng ngữ khí chất vấn để hỏi.