Chương 35: Muốn đánh thì đánh



⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Phong Diệc Thục nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của Phong Tố Cẩn, ban đầu còn muốn hù dọa giáo huấn vài câu, nhưng rồi tóc của cô ta bị kéo mạnh lên.

"A... A... Ngươi muốn làm gì, buông. . ."

"Trước kia, tôi vì ba và em gái nên mới phải nhẫn nhịn, hôm nay tôi sẽ đem toàn bộ những khuất nhục trước kia trả lại hết cho các người.."

Phong Tố Cẩn kéo Phong Diệc Thục đến một ngõ nhỏ vắng, lúc này mới thả cô ta ra, dùng sức vung tay tát Phong Diệc Thục.

"A. . .Đau chết mất. . . Con tiểu tiện nhân này, đau..."

"Ba, ba" Thanh âm tát mạnh không ngừng vang lên.

Tay Phong Tố Cẩn đều đã tê rần, mặt Phong Diệc Thục cũng sưng lên.

Phong Tố Cẩn nhớ tới bộ dạng lúc trước khi Phong Diệc Thục cùng lão phu nhân kia đánh cô, lại cảm thấy tức giận, hung hăng đạp Phong Diệc Thục vài cái.

"A... Cô, cô là tiện nhân!"

Mặt Phong Diệc Thục bị sưng phù, ngay cả mắng chửi người cũng nói không xong.

Từ trước tới nay, Phong Tố Cẩn chưa bao giờ cảm thấy thống khoái như hôm nay, không cần phải nhẫn nhịn, muốn đánh liền đánh.

Hiện tại nàng không có bất cứ nhược điểm gì trong tay Phong gia, đương nhiên cũng sẽ cần kiêng dè gì.

Tiếp đó, Phong Tố Cẩn bóp lấy cổ Phong Diệc Thục, hung hăng dùng sức, tựa hồ như muốn thật sự bóp chết cô ta.

Phong Diệc Thục thật sự cảm thấy sợ hãi, tròng mắt đều nhanh trở nên trắng dã, trong mắt đều là sợ hãi.

Trước đây người này tính tình hiền lành như cừu, từ khi nào lại trở nên bạo lực như vậy, còn muốn gϊếŧ cô ta!

Phong Diệc Thục thật sự cảm giác được cái chết đang đến gần, bị dọa sợ đến hai chân đều run lên bần bật.

Sau cùng, Phong Tố Cẩn mới buông lỏng cô ta ra.

Phong Diệc Thục hư nhuyễn té trên mặt đất, một bên ho khan, một bên hô hấp từng ngụm từng ngụm.

Phong Tố Cẩn ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Phong Diệc Thục nhấc lên.

"Trở về nói với mẹ cô, chính là lão yêu bà kia, về sau đừng nghĩ đến chuyện gây khó dễ cho tôi, trước đây Phong gia đối xử với tôi như thế nào, tôi nhất định sẽ đòi lại tất cả."

"Còn nữa, về sau thấy tôi tốt nhất là đổi đường khác mà đi, bởi vì tôi thật sự rất ngứa tay, rất muốn đánh người, giống như lúc trước các người đánh tôi vậy."

Nói xong, Phong Tố Cẩn lại đạp lên người Phong Diệc Thục vài cái nữa mới hơi hơi nguôi giận.

"À, đúng rồi, quên nói cho cô, chuyện cô nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm, trong tay tôi đã có chứng cớ, lần sau tôi sẽ trực tiếp đem cho chồng cô xem."

Hai mắt Phong Diệc Thục trừng lớn nhìn Phong Tố Cẩn, cô làm việc hết sức bí mật, vì sao lại bị Phong Tố Cẩn biết được?

"Vì đối phó với Phong gia, trong tay tôi có không ít chứng cớ đâu!"

Lúc trước, cô và Lam Bắc Thần ở cùng nhau, mượn thế lực của Lam Bắc Thần, hiển nhiên tra ra không ít sự tình.

Tính cách của cô cũng không phải ngồi một chỗ chờ chết, từ rất lâu trước kia đã chú ý nhất cử nhất động của Phong gia, từ khi đó đã bắt đầu suy nghĩ biện pháp cứu ba cùng em gái.

Chẳng qua sau đó Lam Bắc Thần lại từ hôn, khiến cô rơi vào tuyệt cảnh, cái gì cũng không thể làm được.

Hiện giờ cô có Quân Mặc Hàn làm hậu thuẫn, đã có thể bày ra năng lực của bản thân.

Nghĩ đến câu nói kia của Quân Mặc Hàn, trái tim lạnh như băng của Phong Tố Cẩn dần trở nên ấm áp.

Cô nhìn nhìn tay của mình, lại liếc sang Phong Diệc Thục, đột nhiên cảm thấy bản thân như vậy thật sự xứng với Quân Mặc Hàn sao?

Ánh mắt cô nhất thời trở nên bi thương, đứng dậy, vô lực xoay người bỏ đi.

Sau khi nhìn thấy Phong Tố Cẩn đi rồi, Phong Diệc Thục mới run rẩy cầm lấy điện thoại, gọi tới Phong gia.

Phong Tố Cẩn cũng không còn tâm trạng ăn cơm, cô trở lại biệt thự, ngã mình lên giường, không ngừng nghĩ lung tung.

Cô hoảng hốt cầm lấy di động, bấm một dãy số.

Quân Mặc Hàn đang họp, nghe tiếng điện thoại vang lên, thần sắc khẽ động.

Đây là số riêng của hắn, người gọi tới bây giờ chỉ có thể là vợ của hắn – Phong Tố Cẩn.