⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹Dạ Tinh xem thường hừ lạnh.
"Tôi là người như thế nào, cậu còn không có tư cách để biết. Tôi cũng không cần biết cậu là mặt hàng gì, hôm nay cậu đυ.ng đến người của thiếu gia chúng tôi, coi như cậu không có mắt!"
Dạ Tinh nói xong, liền bắt đầu động tay động chân xử lí người phục vụ giả mạo.
Người phục vụ ăn đau kêu rên thành tiếng, hắn căn bản cũng không phải là đối thủ của Dạ Tinh. Bất quá hắn cũng lớn tiếng kêu gọi đồng bọn, mỗi người đều cầm đao, hướng đến Dạ Tinh đâm tới.
Dạ Tinh quen thuộc đập vào bức tường trong suốt, từ bên trong lấy ra côn sắt, bắt đầu cùng đám người này đánh nhau.
"Phanh..."
"Ầm..."
"A... Đau..."
"Tha mạng... Hảo hán tha mạng..."
Những người này căn bản cũng không phải là đối thủ của Dạ Tinh.
Phong Tố Cẩn ngã trên mặt đất, nhìn thấy một màn này, nghĩ là Quân Mặc Hàn cho người đến cứu cô, tâm tình dâng lên một cỗ cảm kích, tràn ngập trong lòng.
Tại thời điểm cô sắp mất hết lý trí, cô nhìn thấy Quân Mặc Hàn xuất hiện trước mắt mình.
"Cứu... Cứu tôi..."
Phong Tố Cẩn cố gắng chống đỡ lấy mình, dùng chút sức lực cuối cùng bắt lấy ống quần Quân Mặc Hàn, mở miệng nói một câu.
Quân Mặc Hàn cúi đầu nhìn Phong Tố Cẩn ngã trên mặt đất, ánh mắt quật cường cùng với khẩn cầu của cô hết thảy đều được hắn thu vào trong mắt. Đôi mắt tĩnh lặng không chút rung động của hắn lại lóe qua một đạo ánh sáng âm u.
Thân mình di chuyển, hắn chậm rãi ngồi xổm người xuống, đem Phong Tố Cẩn ôm vào trong ngực mình. Sau khi ôm người vào trong ngực, Quân Mặc Hàn mới phát hiện thân hình Phong Tố Cẩn lại cực kì mảnh mai, cơ hồ như không có chút trọng lượng nào.
Hắn bước chân đi ra ngoài, dường như nghĩ đến cái gì, bước chân dừng lại, nhìn Dạ Tinh nói.
"Nơi này giao cho anh xử lý, tôi không hi vọng lại nhìn thấy tình huống như vậy phát sinh."
"Vâng, Quân thiếu!"
Anh ta hiểu được, tất cả những người dính dáng đến chuyện này, đều phải bị xử lý.
Những người này cũng thật không có mắt, ai bảo bọn họ không sợ chết mà đâm vào họng súng.
Quân Mặc Hàn ôm Phong Tố Cẩn đi ra ngoài, thế nhưng thuốc trong người Phong Tố Cẩn lại bắt đầu phát huy tác dụng. Cô vừa nóng lại khó chịu, toàn thân trống rỗng, cần tìm cái gì đó để phát tiết.
Cô ôm cổ Quân Mặc Hàn, không ngừng vô ý cọ xát trên người hắn. Đầu cô càng tựa vào cổ Quân Mặc Hàn.
"A...... Nóng... Nóng quá..."
Môi của cô vô ý cọ lên phần da thịt mẫn cảm của Quân Mặc Hàn, nhất là hơi thở nóng bỏng của cô như muốn đốt cháy phần da thịt đó. Phong Tố Cẩn rất không an phận, cọ xát đến lợi hại, ngay cả Quân Mặc Hàn đều có thể cảm nhận được phần da thịt mềm mại đầy xúc cảm kia.
Hô hấp của hắn cứng lại, dừng bước chân, nhìn bộ dạng của tiểu nha đầu này, không thể đánh cũng chẳng thể nói, chỉ có thể tự mình chịu giày vò.
"Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn, một lát trở về là tốt rồi."
"Tôi nóng quá, mát, thật thoải mái..."
Phong Tố Cẩn dường như phát hiện, trên thân của người ôm cô thật là lạnh, càng đến gần lại càng dễ chịu, dứt khoát liền bắt đầu dùng cả hai tay, lôi kéo quần áo của Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn hít vào một ngụm khí lạnh, đôi mắt yêu mị hiện lên tia sáng tối tăm ngày càng nồng đậm, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.
Mặc dù động tác của Phong Tố Cẩn đối với hắn mà nói có phần bị giày vò, nhưng Quân Mặc Hàn vẫn như cũ ôm cô rất chặt, cũng không có buông cô ra.
Đến trên xe, Quân Mặc Hàn đem Phong Tố Cẩn cẩn thận đặt ở trên ghế lái phụ, sau đó thắt dây an toàn cho cô. Hắn vòng qua đầu xe, lên xe, sau đó lái xe trở về biệt thự.
Trên đường đi, Phong Tố Cẩn đều rất không an phận.
Mặc dù thắt dây an toàn, nhưng cô vẫn kiên trì, cố gắng dựa vào thân Quân Mặc Hàn.
"Nóng... Nóng..."
Giống như làm như thế mới khiến bản thân cô dễ chịu hơn một chút.
Trong quá trình Quân Mặc Hàn lái xe, nhiều lần bị Phong Tố Cẩn kéo lại cánh tay, xe cũng suýt chút nữa lệch hướng quỹ đạo bình thường.
"Ngoan, một lát sẽ không nóng."
Biết cô trúng thuốc, có chút không tỉnh táo lại không có ý thức, Quân Mặc Hàn khó có được kiên nhẫn mà dỗ dành cô.