Chương 37

Nguyễn Lệ liếc mắt nhìn đồng hồ, Bạc Kha Nhiễm nói đi nhà vệ sinh, mãi đến giờ còn chưa thấy quay lại.

Gần đây cô còn nghe nói Hoành Điếm có fan cuồng, sợ Bạc Kha Nhiễm xảy ra chuyện, vì thế cô liền đứng lên đi về phía nhà vệ sinh tìm người.

Đi đến cửa nhà vệ sinh, thì phát hiện cửa nhà vệ sinh bị đóng, cô duỗi tay định đẩy cửa ra, đột nhiên nghe được âm thanh quen thuộc.

"Vì sao không để ý đến anh?"

Bàn tay Nguyễn Lệ bỗng nhiên dừng lại.

Này...... Đây không phải giọng nói của Thẩm Dữ sao?

Hắn...... hắn sao lại ở trong nhà vệ sinh nữ???

Chẳng lẽ người đàn ông độc thân hoàng kim, Thẩm đại đạo diễn bí mật yêu đương?

Hơn nữa đối tượng còn có khả năng là người của đoàn phim bọn họ?

Nghĩ đến đây, gương mặt Nguyễn Lệ luôn không lộ bất cứ cảm xúc gì khó có khi mang theo chút bát quái.

Trái tim không tự chủ đập "thình thịch thình thịch thình thịch" nhảy loạn không ngừng, rất nhanh cô sẽ biết được bí mật lớn không nên biết.

Cô biết rõ, việc cô phải làm lúc này là làm như chưa từng nghe được gì, xoay người rời đi mới là chính xác nhất, nhưng mà

Đây chính là Thẩm đại đạo diễn, trong giới có tiếng cuồng công tác, có thể nghe được bí mật của Thẩm Dữ thật khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, cô làm sao dời chân đi được.

Giây tiếp theo, bên trong quả nhiên vang lên thanh âm của người con gái.

"Em không muốn để ý tới anh, còn cần lý do sao?"

Mềm mại, thanh thúy, hơn nữa

Vô cùng quen thuộc

Đầu Nguyễn Lệ luôn luôn nhạy bén trong nháy mắt liền mắc kẹt.

Thanh âm quen thuộc này, sao giống như là của Kha.... Kha Nhiễm.

Cẩn thân nghe thêm một lúc, Nguyễn Lệ có thể kết luận, người con gái bên trong chính là Bạc Kha Nhiễm.

"Anh yêu cầu."

"Anh yêu cầu thì em......"

"Oanh --"

Nguyễn Lệ ngẩn người, chân tay mềm nhũn.

Câu nói tiếp theo cái gì cô cũng không nghe rõ, đầu loạn thành một mớ, đến cuối cùng cô cũng biết bản thân rời đi như thế nào.

======

Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Dữ, đôi mắt thâm thúy hàm chứa sự nghiêm túc chưa từng có.

"Đã biết chưa?" Thẩm Dữ tiếp tục hỏi.

Bạc Kha Nhiễm nhấp môi, đôi mắt nhiễm một tầng sương mù.

"Vâng." Cô gật đầu.

Nhìn cô đỏ mặt gật đầu, Thẩm Dữ không khỏi cười cười, anh duỗi tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cô.

"Ngoan."

Nhìn anh sủng nịnh như thế, gương mặt Bạc Kha Nhiễm càng đỏ, cơ hồ muốn bốc cháy, cô duỗi tay đẩy đẩy cánh tay anh.

"Em cần phải trở về......"

Khoé miệng Thẩm Dữ đầy ý cười, nói, "Được."

Giây tiếp theo, cô bị anh ôm từ trên bồn rửa tay xuống, hai chân đứng vững trên mặt đất.

"Anh...... anh đi ra ngoài trước đi......" Cô thấp giọng nói.

Thẩm Dữ cười, khom lưng hôn lên cái trán trắng nõn của cô.

"Ừ."

Sau khi Thẩm Dữ rời đi, Bạc Kha Nhiễm nhìn gương mặt đỏ ửng của mình trong gương, nhịn không được mở vòi nước, lấy nước lạnh rửa mặt, lúc này mới cảm thấy gương mặt hạ nhiệt không ít.

Cô nỗ lực bình phục lại tâm tình của mình, lúc này mới đi ra ngoài.

Cô vừa đi đến lều nghỉ ngơi, liền nhìn thấy Nguyễn Lệ đang ngồi đó, hai mày nhíu chặt, thoạt nhìn là người đang có nhiều tâm sự nặng nề.

"Lệ tỷ, chị làm sao vậy?" Cô đi qua phía Nguyễn Lệ.

Nghe được là thanh âm của Bạc Kha Nhiễm, Nguyễn Lệ ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Bạc Kha Nhiễm bước vài bước đến trước mặt Nguyễn Lệ.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bạc Kha Nhiễm hỏi, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Lệ.

Nguyễn Lệ không nói gì, ánh mắt dừng trên gương mặt Bạc Kha Nhiễm.

Tóc mái hơi ướt, gò má trắng nõn ửng hồng, môi hơi sưng đỏ, son môi cũng phai đi không ít.

"Kha Nhiễm......"

Nguyễn Lệ muốn nói lại thôi.

"Dạ?" Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc nhìn cô.

"Không, không có gì."

"Ơ?"

"Không có việc gì, cơm sắp được mang đến, em chuẩn bị một chút rồi đi ăn cơm." Nói xong, Nguyễn Lệ đứng lên đi ra ngoài.

Bạc Kha Nhiễm cũng đứng lên đi theo, cô nhìn theo bóng dáng Nguyễn Lệ, cảm thấy có chuta kỳ quái.

Lệ tỷ làm sao vậy?

Nguyễn Lệ bước nhanh ra khỏi lều nghỉ ngơi, vừa đi ra liền nhìn đến cách đó không xa Thẩm Dữ đang cùng những người khác nói chuyện, mà tay trái hắn đang cần một

Đầu đột nhiên thông suốt chuyện gì đó.

Bình giữ nhiệt màu đen.

Cái bình giữ nhiệt này, cô từng thấy Kha Nhiễm cầm, cũng thấy Thẩm Dữ cầm vài lần, nếu lúc trước cảm thấy chỉ là trùng hợp, thì hiện tại, cô có thể khẳng định.

Kha Nhiễm và Thẩm Dữ dùng chung một bình giữ nhiệt.

Kết hợp với chuyện vừa rồi cô nghe được ở nhà vệ sinh, dường như cô đã biết vì sao

hai người bọn họ là dùng chung một cái bình giữ nhiệt.

Cùng Thẩm Dữ yêu đương không phải ai khác, chính là Kha Nhiễm nhà cô.

Nếu là người người đại diện nhà người ta thấy nghệ sĩ tìm được một đại kim chủ như vậy, phỏng chừng sẽ cao hứng đến mức không ngủ được.

Cô thân là người đại diện, đã sớm thấy nhiều chuyện như này nên không trách, nhưng không biết vì sao, trong lòng cô không cao hứng nổi.

Thẩm Dữ ở trong giới là nhân vật có tiếng tăm, người đàn ông độc thân hoàng kim điển hình.

Nhưng mà hắn là người như vậy, cô mới càng

lo lắng.

Tuy Bạc Kha Nhiễm đã ở trong giới lăn lộn hơn hai năm, nhưng mà em ấy mới chỉ 22 tuổi, tốt nghiệp đại học không lâu, không có quá nhiều va chạm.

Ở bên cạnh nhân vật như vậy, cũng không biết là phúc hay là họa.

"Lệ tỷ."

Nguyễn Lệ đang suy nghĩ bị A Miên đánh gãy.

"Cơm đã tới, đi ăn cơm thôi chị."

Nguyễn Lệ xoay người, "ừ, chị tới đây."

Để đảm bảo tiến độ quay phim, cho nên mọi người chỉ có 10 phút ăn cơm, sau khi diễn viên nhân viên công tác ăn cơm xong, lại lần nữa bắt đầu công việc.

Chờ kết thúc công việc, đã là 11 giờ đêm.

Bạc Kha Nhiễm tẩy trang xong, A Miên lái xe đưa cô về cửa khách sạ.

Xuống xe, cô nói với Nguyễn Lệ cùng A Miên trong xe.

"Hai người lái xe chậm một chút, em lên trước."

"Được, Kha Nhiễm tỷ, tạm biệt."

"Ừ, tạm biệt."

Bạc Kha Nhiễm cùng A Miên tạm biệt, cô nhìn thoáng qua Nguyễn Lệ.

Từ phim trường trở về đến bây giờ, Lệ tỷ vẫn luôn mang bộ dáng mặt ủ mày chau, thường thường ngẩng đầu nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi, rồi cái gì cũng không nói.

A Miên đương nhiên cũng đã nhận ra chút biến hoá từ Nguyễn Lệ, từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, liền thấy bộ dáng còn đang ngẩn người của Lệ tỷ, nhẹ giọng nhắc nhở.

"Lệ tỷ, Kha Nhiễm tỷ phải đi lên rồi."

Nghe vậy, Nguyễn Lệ mới hồi phục tinh thần, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm đang đứng ngoài cửa xe.

"Ừ, đi thôi, buổi tối nghỉ ngơi cho tốt."

"Em đã biết."

Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm đi vào khách sạn, sau đó đi vào thang máy, lúc này mới nói với A Miên ngồi phía trước.

"Đi thôi."

====

Bạc Kha Nhiễm vừa về khách sạn không lâu, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa.

"Thình thình thình --"

Cô kỳ quái nhìn thoáng qua phía cửa.

Ai là người gõ cửa phòng cô?

Các phòng của khách sạn này đều để mật mã khoá cửa, huống chi người có thể ra vào phòng cô chỉ có đám người Nguyễn Lệ, cùng với Thẩm Dữ.

Mà mật mã khoá cửa phòng cô, cũng chỉ mấy người bọn họ biết, bọn họ tới sẽ trực tiếp ấn mật mã cửa, không gõ cửa.

Cô đi dép lê, đứng dậy đi về phía cửa.

"Ai vậy?" Cô hỏi.

"Là chị."

Tay Bạc Kha Nhiễm đặt trên then cửa thoáng dừng một chút, tiếp theo khi cô mở cửa, liền nhìn thấy.

Nguyễn Lệ đang đứng ở cửa.

"Lệ tỷ?"

"Ừ."

Cô mở cửa, Nguyễn Lệ liền vào.

Bạc Kha Nhiễm vẻ mặt nghi hoặc nhìn Nguyễn Lệ, sau khi Nguyễn Lệ đi vào, cô liền đóng cửa lại.

"Lệ tỷ, sao chị lại lên đây?"

"Không phải chị cũng biết mật mã sao?"

"Ừ, biết là biết, nhưng mà chị chưa nói gì với em đã vào, sợ doạ em, nên đành gõ cửa."

"Như vậy a, vậy chị tìm em có chuyện gì sao?" Bạc Kha Nhiễm kỳ quái hỏi Nguyễn Lệ.

Nguyễn Lệ nhìn về phía cô, nhíu mày, lại không lập tức nói chuyện.

Thấy Nguyễn Lệ như vậy, Bạc Kha Nhiễm càng cảm thấy kỳ quái.

Lệ tỷ rốt cuộc là làm sao vậy, từ buổi chiều tới giờ liền có chút không thích hợp, cô nhìn ra được rất nhiều lần Lệ tỷ muốn nói với cô chuyện gì đó, nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng, lại không nói gì cả.

Cô biết rõ Nguyễn Lệ, chuyện Lệ tỷ muốn nói, khẳng định sẽ nói, nếu Lệ tỷ do dự không nói, khẳng định muốn một chút thời gian.

Cho nên biết rõ Lệ tỷ có chuyện muốn nói, nhưng cô sẽ không chủ động hỏi Lệ tỷ.

Nguyễn Lệ gọi cô, "Kha Nhiễm."

"Dạ?"

Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía Nguyễn Lệ, cô biết, Nguyễn Lệ có chuyện chuẩn bị muốn nói với cô.

"Gần đây em có chuyện gì giấu chị không?"

==========

Chanh: các cô thấy tên truyện cùng bìa truyện mới như thế nào?