Chương 34

Mấy ngày kế tiếp, Bạc Kha Nhiễm phát hiện một sự kiện.

Cố Hựu giống như càng giống thân sĩ, thời điểm đóng phim, có thể không chạm vào cô liền kiên quyết không chạm vào, lúc diễn cảnh ôm vẫn duy trì cánh tay lịch sự.

Hơn nữa gần đây hắn bị cảm mạo, còn là cảm mạo đặc biệt nghiêm trọng, lặp đi lặp lại, thường xuyên sắc mặt đỏ ửng, nước mắt không tự chủ được liền chảy xuống, bởi vì sợ lây bệnh cho người khác, đặc biệt là khi cùng hắn diễn chung, quay cảnh phim thân mật, cho nên hắn khẩn cầu tổ đạo diễn đồng ý để hắn chọn dùng người hôn thế.

Nếu hắn có thể dùng hôn thế, tổ đạo diễn tự nhiên cũng không khiến cô bị bất công, để cho cô chọn người hôn thế.

Vì thế cảnh hôn của cô cùng Cố Hựu về sau đều dùng diễn viên hôn thế hỗ trợ.

Nếu đoàn phim an bài như vậy, cô cũng sẽ không cự tuyệt, nói cách khác, nếu không chọn người nào đó lại ăm dấm.

Tưởng tượng đến lần trước anh nghiêm túc nói mình ghen, Bạc Kha Nhiễm liền nhịn không được muốn cười, nhưng mà cô thực sự đã cười rồi.

Cô cười, khiến Miniu đứng bên cạnh cô liền chú ý.

"Nghĩ đến việc gì vui vẻ sao?"

Bạc Kha Nhiễm nhấp nhấp môi, khẽ gật đầu, "ừ, hình như là một chuyện rất vui vẻ."

Miniu cười cười, tiếp tục hỏi.

"Việc gì vui vậy?"

Bạc Kha Nhiễm nhìn Miniu một cái, đôi mất khẽ sáng, giống như sao giữa bầu trời đêm.

"Em......"

"Tin hot, tin hot."

Thời điểm Bạc Kha Nhiễm chuẩn bị nói chuyện, một nhân viên công tác đột ngột chạy về phía họ, biểu tình như mới nghe được bí mật kinh thiên động địa, mọi người đều bị nhân viên công tác hấp dẫn, ngay cả Bạc Kha Nhiễm cũng không ngoài ý muốn.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía vẻ mặt hưng phấn của nhân viên công tác kia.

"Mọi người biết ai mới tới không?"

Tất cả mọi người đều bị nhân viên này khơi lên tò mò, thấy cô ấy cố ý tạm dừng, tự nhiên bắt đầu thúc giục.

"Liễu Hâm."

Liễu Hâm?

"Chính là ảnh hậu Liễu Hâm, cô ấy tới thăm ban Thẩm Đạo!"

Nhân viên công tác vừa dứt lời, trong nháy mắt nụ cười trên mặt Bạc Kha Nhiễm liền biến mất, khoé miệng vẫn cong lên giờ liền xụ xuống.

"Mọi người còn nhớ đến scandal của hai người bọn họ?"

"Đương nhiên, Liễu tiểu thư được Thẩm Đạo phủng hồng, quan hệ giữa hai người vẫn luôn khó bề phân biệt."

"Các người nói, bọn họ có thể hay không......"

"Liễu tiểu thư lớn lên xinh đẹp, dáng người đẹp, kỹ thuật diễn cũng tốt, quan trọng nhất chính là tính cách cũng rất tốt, tôi cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi."

"Tôi tán đồng, trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ, rất đẹp mắt nha, quả thực là trời sinh một đôi!"

"............"

Bạc Kha Nhiễm nghe các cô ấy mồm năm miệng mười nói chuyện, đại khái nhớ kỹ chính là Liễu Hâm cùng Thẩm Dữ là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Tai tiếng giữa Thẩm Dữ và Liễu Hâm cô đã sớm biết, Liễu Hâm dựa vào tác phẩm Vây Thành do Thẩm Dữ chấp bút mà dành được danh hiệu ảnh hậu, khi đó miễn bàn Liễu Hâm có bao nhiêu săn đón.

Mà cũng tại thời điểm đó, tai tiếng của hai người chậm rãi truyền ra, người ngoài giới thảo luận vô cùng sinh động, nhưng vẫn không hề được đương sự hồi đáp, nhưng mà mặc kệ như thế nào, danh tiếng của hai người đều rất cao.

Lúc ấy cô không hề có chút để ý, vậy mà hiện tại nghe những lời này, tâm tình lại biến hoá đến mức long trời lở đất.

Theo bản năng nhíu mày, theo bản năng bài xích, theo bản năng không vui.

"Kha Nhiễm, em làm sao vậy?"

Miniu nhìn thấy sắc mắt Bạc Kha Nhiễm có chút kỳ quái, lông mày nhíu chặt, môi cũng mín chặt không nói chuyện.

Nghe được thanh âm của Miniu, Bạc Kha Nhiễm phục hồi tinh thần, cô nhận ra mình có chút thất thố, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, hướng cô ấy cười cười.

"Không sao ạ, Có chút thất thần......"

"Chưa từng thấy em như vậy, chị còn tưởng em bị làm sao đấy."

Miniu nhìn đồng hồ, đứng dậy.

"Đi thôi, bây giờ còn một chút thời gian, đi nghỉ ngơi một chút."

"Vâng."

Lúc đi qua đình hóng giá, Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy nhân vật nam chính chính cùng nữ chính trong bát quái vừa rồi, cô theo bản năng dừng bước.

Hai người đứng trong đình hóng gió, Thẩm Dữ đưa lưng về phía cô, mà Liễu Hâm lại đứng đối diện cô, cô ấy mặc váy dào, tóc dài buộc tuỳ ý sau lưng, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo.

Nhìn qua hai người nói chuyện rất vui vẻ, tuy rằng lúc này cô không nhìn thấy biểu tình của Thẩm Dữ, nhưng lại nhìn thấy bộ dáng Liễu Hâm cười rực rỡ, trong lòng cô tự nhiên hiểu rõ.

Vừa rồi mấy nhân viên công tác kia cũng không nói dối.

Liễu Hâm lớn lên thật sự rất xinh thời điểm, cười rộ lên vô cùng quyến rũ lòng người.

Nhưng mà nghĩ đến tai tiếng giữa cô ấy cùng Thẩm Dữ, cô liền không thích nổi cô ấy nữa.

Miniu đi phía trước phát hiện Bạc Kha Nhiễm không theo kịp, liền xoay người lại, phát hiện Bạc Kha Nhiễm vẫn đứng chỗ kia, không biết là đang nhìn cái gì.

"Kha Nhiễm, làm gì vậy, đi mau."

Bạc Kha Nhiễm cảm thấy trong lòng có chút mất mát, lúc này nụ cười của Liễu Hâm thật chói mắt, cô cắn môi, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, nhấc chân đi về phía Miniu.

Bạc Kha Nhiễm ngồi trước gương trang điểm, cô nhìn chính mình trong gương, trong đầu không tự chủ được lại nhớ đến một màn trong đình hóng giá ban nãy.

Hai người bọn họ đang nói chuyện gì, mà vui vẻ như vậy?

Cô càng nghĩ, trong lòng càng bực bội.

Nhìn thoáng qua một loạt soi môi đang đặt trên bàn trang điểm, cô dứt khoát tuỳ ý lấy một cái, dặm thêm chút son, tự tìm việc cho mình làm.

Thời điểm cô vừa mở nắp thỏi son, mới vừa đem thỏi son để đến bên môi, còn chưa kịp đánh son, liền nhìn thấy Thẩm Dữ từ bên ngoài đi vào.

Thẩm Dữ nhìn thỏi son trong tay Bạc Kha Nhiễm, trên mặt liền lộ nụ cười.

Có một việc, Bạc Kha Nhiễm chưa từng nói với bất kỳ ai.

Thật ra cô thích nhất nhìn Thẩm Dữ cười.

Thời điểm anh cười rộ lên, khoé môi khẽ nhếch, trong mất lấp lánh vệt sáng như những ngôi sao giữa bầu trời đêm, khiến người khác khi nhìn vào liền luyến tiếc phải rời đi.

Mới thất thần một chút, anh đã đi tới trước mặt cô.

Đôi mắt Thẩm Dữ khẽ liếc qua môi cô, sau đó nhìn sang thỏi son đang ở trong tay cô.

Giây tiếp theo, anh tiếp nhận thỏi son từ tay Bạc Kha Nhiễm, hơi cúi người lại gần cô, muốn tự tay tô son cho cô, ai ngờ soi môi còn chưa chạm vào môi cô, Bạc Kha Nhiễm liền lùi người né tránh, tránh đi tiếp xúc của anh.

Thẩm Dữ cầm thỏi son trong tay lơ lửng giữa không trung, "em làm sao vậy?"

Bạc Kha Nhiễm trốn tránh xong lúc này mới ý thức được hành động của mình, cô trố mắt ngạc nhiên mất giây, không có trực tiếp trả lời anh.

Cô cũng không biết tại sao bản thân lại làm như vậy, chỉ là nhớ lại những lời nghị luận của nhân viên công tác cùng với một màn cô nhìn thấy, cô liền không khống chế được bản thân, theo bản năng muốn né tránh anh.

"Không có chuyện gì." Cô trả lời cho có lệ.

Nháy mắt mày Thẩm Dữ nhíu chặt, đôi mắt thâm thuý nhìn chằm chằm cô cô.

Bạc Kha Nhiễm bị ánh mắt trần trụi của anh nhìn đến mất tự nhiên, cô muốn tránh tầm mắt anh.

"Cái kia...... chuẩn bị bắt đầu quay phim rồi, em đi ra ngoài trước." Nói xong cô liền đứng lên, đi thẳng ra ngoài không hề quay đầu lại.

Thẩm Dữ không cản cô, chỉ đứng đó nhìn theo bóng dáng cô, tận đến khi cô ra khỏi phòng hoá trang, lúc này anh mới thu hồi tầm mắt.

Anh nhìn thỏi son trong tay, con ngươi giống như một bị vẩy mực, dần dần tối sầm lại.

Thời điểm cô trở về, còn chưa bắt đầu quay phim, vì thế cô an tĩnh đứng một bên, cúi đầu nhàm chán đá hòn đá trên mặt đất.

Thoạt nhìn bên ngoài không có chuyện gì, thức tế trong lòng cô đã sớm nổi bão.

Đá đá một hồi, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân lại gần, cô theo bản nănh ngẩng đầu lên.

Cố Hựu đang đi về phía cô.

Không đến vài giây, hắn đã chạy tới trước mặt cô.

"Hòn đá nhỏ làm sao mà cô muốn khi dễ nó?"

Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không trả lời hắn, tiếp tục đá hòn đá nhỏ dưới chân.

Cố Hựu như là đã dự kiến chuyện này, hắn nhấp môi nói chuyện.

"Tôi vừa rồi nhìn thấy Liễu Hâm, cô ấy tới thăm ban Thẩm Đạo."

Cố Hựu thốt ra lời này, động tác của Bạc Kha Nhiễm hơi dừng một chút, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi hai giây, cô lại bắt đầu đá hòn đá nhỏ.

"Kha Nhiễm, tai tiếng giữa hai người bọn họ, cô tin sao?"

Bạc Kha Nhiễm nhìn hắn.

Không rõ vì sao hắn lại muốn nói chuyện này với cô.

Bạc Kha Nhiễm còn chưa trả lời, lại nghe thấy Cố Hựu tiếp tục nói.

"Kỳ thật tối thấy, đều là tin đồn vô căn cứ."

Câu nói này khiến động tác của Bạc Kha Nhiễm hoàn toàn dừng lại.

"Vì sao?" Cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hựu.

Cố Hựu ôm hai tay trước ngực, cằm khẽ nâng, làm bộ dáng đã biết trước.

"Ánh mắt."

"Ánh mắt?"