Edit: Kali Beta: TH Lúc Trình Như Ca đi, trời vẫn chưa sáng, ngoài cửa sổ một mảnh tối om, làm người ta liên tưởng đến màn đêm sâu thăm thẳm.
Đồng hồ báo thức nhanh chóng vang lên rồi im hẳn, bên cạnh vang lên tiếng động sột soạt, ngay sau đó, một chiếc đèn lờ mờ được bật lên thắp sáng cả căn phòng.
Anh đứng bên mép giường mặc quần áo vào, Thẩm Ý Nùng cố hết sức mở mắt ra, cả người cô cuốn trong chăn, lẩm bẩm nhỏ đến mức không nghe rõ, "Sớm vậy ạ... Trời còn chưa sáng mà..."
Cô dùng dằng muốn ngồi dậy, Trình Như Ca vội vàng nói: "Em ngủ thêm đi, đã có tài xế tiễn anh rồi, không cần dậy đâu."
Giữa cơn buồn ngủ mê man, Thẩm Ý Nùng mơ màng nhắm mắt lại. Trình Như Ca thấy thế xoay người vào phòng tắm, đến lúc chuẩn bị xong đi ra, cô đã tỉnh táo ngồi bên giường, dụi mắt.
"Không phải bảo em đừng dậy sao?"
"Tài xế tới chưa ạ?" Thẩm Ý Nùng không đáp, chỉ mơ hồ hỏi.
"Đang ở bãi đỗ xe."
"Em tiễn anh xuống nhé." Cô khoác một chiếc áo khoác, đứng lên, Trình Như Ca đè bả vai cô xuống.
"Không cần đâu, lát nữa em một mình trở về anh không yên tâm."
"An ninh ở khách sạn rất tốt ạ, hơn nữa có thang máy đi một đường là tới nơi rồi..." Thẩm Ý Nùng lộ vẻ bất đắc dĩ, cầm lấy tay anh và đặt vào lòng bàn tay mình, kéo anh đi ra ngoài.
"Em đi về sẽ ngủ bù sau."
Rạng sáng năm giờ ở khách sạn có vẻ yên tĩnh và trống trải, cả dãy hành lang tối om, thang máy không có một bóng người. Đối diện chiếc cửa kim loại được mài giũa bóng loáng là một tấm gương, trong gương hiện ra rõ bóng người.
Thẩm Ý Nùng dựa người vào phía trước Trình Như Ca, anh ôm lấy bả vai cô.
Hai người họ giống như hai cái cây mọc sát dựa vào nhau, đứng lặng im kiên cường giữa thiên nhiên hoang dã.
Bãi đỗ xe dưới hầm càng thêm trống vắng, ánh sáng không quá tỏ, tài xế đã ngồi đợi ở ghế lái từ trước. Trình Như Ca mở cửa xe, xoay người nhìn cô.
"Anh đi đường cẩn thận ạ." Thẩm Ý Nùng mặc áo ngủ bên trong, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác len to rộng dài đến cẳng chân, làm lộ ra bờ vai gầy của cô.
Trình Như Ca đột nhiên duỗi tay ôm cô vào lòng, dùng sức ôm chặt.
"Anh đi đây." Anh nói nhỏ, lại nghiêng đầu, môi như có như không cọ qua tai cô chỉ trong chớp mắt.
"Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, phải nhớ, gọi điện thoại cho anh nhiều lên."
"Anh bận như vậy... Nên em mới không gọi." Cô oán giận nói, Trình Như Ca buồn cười, giả bộ bó tay không còn cách nào khác.
"Được rồi, vậy để anh gọi cho em."
Chiếc xe màu đen rẽ cua, biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Ý Nùng xoay người chậm rãi đi tới thang máy, khi trở lại căn phòng trống rỗng, những nỗi cô đơn không tả xiết ùa tới.
Cô cũng không buồn ngủ nữa, đi rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng, tới đoàn phim rất sớm.
Nhân viên cũng tới rất sớm, nắng sớm nhè nhẹ, mọi người khắp nơi đều đang bận rộn. Nỗi cô đơn và trống vắng vừa nãy đã được vơi đi vì đám đông nhộn nhịp. Thẩm Ý Nùng giở kịch bản xem, dần dần cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Mùa xuân có nhiều mưa, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm hay thay đổi, ở đoàn phim có không ít người bị cảm, trong đó có cả Mạnh Chinh. Cả ngày đều thấy anh ta cầm một ly nước ấm, ăn mặc kín mít đến tận cổ, sụt sịt mũi.
Thẩm Ý Nùng sợ bị lây bệnh, sau khi hỏi han thì cố ý giậu đổ bìm leo, dáng vẻ tránh anh ta như tránh tà.
Mạnh Chinh hừ nhẹ, trong tay cầm một ly nước giọng ồm ồm nói một câu.
"Thế sự biến đổi khôn lường, rồi cũng sẽ tới lượt em thôi."
Thẩm Ý Nùng còn chưa cười nhạo xong, hai ngày sau ngủ dậy đã bị nghẹt mũi đau đầu. Trong lòng cô "Lộp bộp" một tiếng, cảm thấy mình đã bị trúng lời nguyền của mấy hôm trước.
Đang lúc nghỉ ngơi cô trốn vào một góc để gọi điện thoại, học hỏi kinh nghiệm từ lần trước. Hai người trả lời tin nhắn đều quá chậm và không khớp thời gian với nhau, bây giờ đã trở thành gọi thẳng điện thoại để liên hệ. Nếu đối phương đang bận, thì sẽ nói thẳng một tiếng, chờ hết bận rồi sẽ trả lời lại.
Trùng hợp là mỗi lúc Thẩm Ý Nùng gọi tới đều đúng lúc anh đang rảnh.
"... Em vừa quay xong ạ, tranh thủ gọi cho anh nè." Cô nhỏ giọng nói, bên kia của Trình Như Ca rất yên tĩnh, lúc cô nói dường như còn có tiếng vọng lại.
"Anh cũng vậy, vừa xong việc." Anh cười nói, giơ tay vẫy trợ lý đang đứng cạnh bàn làm việc bên, ý bảo anh ta đóng cửa lại.
Văn phòng khôi phục lại vẻ vắng lặng, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ bằng kính sát đất. Trình Như Ca hơi thả lỏng ra, dựa vào trên ghế nghe cô nói chuyện.
"Dạ, vừa nãy em lại bị đạo diễn nói, ông ấy bảo ánh mắt của em không giống như được trùng phùng với người yêu, mà giống như sắp xông tới đánh nhau đó ạ."
"Em diễn cảnh gì vậy?" Khóe môi của Trình Như Ca không kiềm được nhếch lên, trong giọng nói không giấu được vui mừng.
"Dạ thì cảnh nam chính mắng nữ chính như tát nước, em nghe xong mà tức muốn chết luôn ấy ạ! Hận sắt không rèn được thành thép. Làm gì còn thể hiện được ánh mắt nhìn người yêu âu yếm nữa chứ, em chỉ muốn đánh người."
Lần này anh thật sự không nhịn được nữa, lấy tay che môi cười một lát, mới hắng giọng gợi ý một đề nghị.
"Vậy em thử coi người đối diện là anh, có phải đã có thể nhập vai được rồi hay không."
Đầu điện thoại bên kia trầm mặc một hồi lâu, hình như đang suy nghĩ, rốt cuộc, giọng cô hơi buồn rầu rồi vang lên lần nữa.
"Không có đâu ạ."
"Hình như em sẽ càng tức hơn."
"Anh sẽ hạ gục em tại chỗ." Trình Như Ca còn chưa kịp mở miệng, ngay sau đó, đã nghe thấy cô thật thà đặt câu hỏi.
"Bây giờ có một cô gái trẻ 23 tuổi vừa được tỉnh ngộ quyết định đi học Tae Kwon Do thì còn kịp không ạ?"
"..."
"Thanh Thanh, tin anh đi, em sẽ không có cơ hội học kỹ năng này đâu." Vẻ mặt Trình Như Ca vô cảm và thật thà đáp.
Thẩm Ý Nùng không trả lời, yên lặng kéo dài vài giây. Anh đang muốn nói thêm vài câu để thể hiện thành ý của mình, thì đã nghe được ở đầu bên kia truyền đến một giọng nói vọng lại từ xa.
"Tiểu Ý, chỗ tôi có thuốc cảm, lát nữa em nhớ tới lấy uống."
"A, cảm ơn thầy Mạnh ạ." Cô hoảng loạn và cảm kích nói cảm ơn.
Ngực của Trình Như Ca bị đè lại trong một thoáng, tiến thoái lưỡng nan. Im lặng một hồi lâu, Thẩm Ý Nùng không nghe được tiếng gì, thử mic gọi anh một tiếng.
"Thầy Trình?"
"Đừng gọi anh là thầy Trình." Anh nín thở, nói một câu.
"Gọi anh là Như Ca."
"..."
Thẩm Ý Nùng cứ như vậy bị bắt sửa miệng lại, hơn nữa trước mặt thấy Trình Như Ca thi hành triệt để. Anh đi công tác, vừa vặn hôm đó có thời gian, Thẩm Ý Nùng đến sân bay tiễn anh. Anh vừa lên xe, cô còn chưa nói gì, đã nghe thấy Trình Như Ca nhàn nhạt mở miệng.
"Gọi anh."
"... Như ca."
Anh lộ vẻ hài lòng, sờ đầu Thẩm Ý Nùng như sờ đầu cún con.
"Ngoan lắm."
"..."
Ngày hôm sau chỉ có phần diễn buổi sáng, từ sáng sớm hai người đã cùng rời khỏi nhà. Thẩm Ý Nùng trở về vào giữa trưa, người nào đó đã ở trong phòng khách sạn, mặc một bộ quần áo ở nhà nhàn nhã thoải mái, trong tay cầm một ly đang từ từ rót nước.
"Không phải anh đã ra ngoài rồi ạ?" Cô kinh ngạc hỏi, Trình Như Ca bưng ly uống lên uống một hớp, ánh mắt nhìn về phía cô.
"Xong việc rồi." Còn không quên giải thích thêm.
"Hiệu suất của anh tương đối cao."
Thật ra cũng chẳng có chuyện gì, những vụ hợp tác như này căn bản không cần Trình Như Ca đích thân ra mặt. Chẳng qua nhìn thấy hai chữ Thượng Hải thì anh lại nóng lòng, chưa phản ứng lại thì đã buộc miệng nói ra mất rồi. Trợ lý kinh ngạc, nhưng vẫn đặt vé máy bay cho anh.
Buổi sáng đối phương vô cùng niềm nở ký hợp đồng với anh, dáng vẻ như chỉ muốn cầm thẳng bút đưa cho anh kí, đương nhiên không dám kéo dài cò kè gì.
Trình Như Ca ký xong hợp đồng vẫn kiên nhẫn ngồi hơn mười phút theo đúng quy trình. Nghe một lảm nhảm một hồi không có tác dụng gì, sau đó không chút do dự từ chối lời mời dùng bữa sau đó, vội vàng trở về khách sạn.
Chuyến công tác này coi như cũng kết thúc một cách mỹ mãn.
Nếu Thẩm Ý Nùng mà biết đoán chừng sẽ xộc máu lên não, đây là hiệu suất cao mà anh nói.
Lúc này, cô hoàn toàn không biết gì cả, chỉ kinh ngạc gật đầu.
"Dạ vâng, anh giỏi lắm." Cô thuận miệng khen một câu, Trình Như Ca lại rất hưởng thụ, quan sát cô vài lần, biết rõ còn hỏi.
"Em cũng hết bận rồi à?"
"Dạ, em tan làm rồi." Thẩm Ý Nùng cũng hùa theo, thả túi xách lên ghế sô pha rồi nằm xuống, vừa định gọi anh.
"Thầy ――" vừa buột miệng thốt ra, cô lập tức sửa miệng lại.
"Như Ca."
Trình Như Ca ngừng động tác lại, quay đầu, ánh mắt lộ vẻ xa xăm.
"Như Ca, chiều nay chúng ta sẽ làm gì ạ?" Cô lập tức nịnh nọt lấy lòng anh, trong mắt Trình Như Ca hiện lên ý cười, trên mặt vẫn là biểu cảm ngay ngắn và nghiêm túc.
"Hiếm khi có thời gian nhàn rỗi, hay là nhân cơ hội ngủ một giấc."
"Gì ạ?" Thẩm Ý Nùng không nghĩ ngợi gì buột miệng thốt ra, "Tối qua chúng ta không phải vừa ngủ rồi sao?"
Lời nói lộ liễu như thế đừng nói là Trình Như Ca, mà ngay cả Thẩm Ý Nùng nói xong cũng lập tức không chịu nổi. Không khỏi liên tưởng đến hình ảnh nào đó, cứ thế rồi tự đỏ mặt.
Trình Như Ca thấy thế không quên bỏ đá xuống giếng, cố ý nói thêm một câu nữa.
"Thanh Thanh, trong đầu em nghĩ gì vậy hả? Anh chỉ nói đơn thuần ngủ trưa thôi mà."
"..." Tuy rằng lời lẽ của anh rất thành khẩn, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng Thẩm Ý Nùng chắc chắn trước đó anh cố ý nói vậy để cô hiểu lầm, cô không nhịn được oán trách.
"Thầy Trình, anh thật xấu xa."
Không biết vì sao, Thẩm Ý Nùng chỉ trích xong tự nhiên cảm thấy run lập cập, cứ cảm giác câu này kì lạ.
Trình Như Ca càng cười sảng khoái hơn, không còn tâm tư sửa xưng hô cho cô.
Có đôi khi kiểu xưng hô như vậy, dường như cũng là một loại tình thú.
Sau hôm đó mỗi người đều rất bận rộn, Trình Như Ca lại đi Hongkong. Thoắt cái đã nửa tháng, tiến độ của đoàn phim cũng dần đến giai đoạn kết thúc, sắp sửa phải tới ngày đóng máy, sắp xếp cũng càng ngày càng chặt chẽ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã bước sang đầu mùa hạ, không khí ẩm ướt ở Thượng Hải đã trở nên ấm áp hơn nhiều. Từ áo khoác dày đã đổi thành áo tay dài mỏng manh, cả người không khỏi toát lên vẻ khoan khoái.
Hoạt động liên tục một thời gian dài, kịch bản đẩy nhanh hơn, kể cả nhân viên hay diễn viên đều luyện được một kỹ năng đặc biệt. Chỉ cần rảnh một giây thôi cũng có thể ngủ thϊếp đi.
Trên ghế xếp, Mạnh Chinh nằm nhắm mắt nghỉ ngơi dưới tán cây, tiếng ngáy rất nhỏ. Thẩm Ý Nùng vừa kết thúc một phân cảnh, đầu óc choáng váng chìm vào hôn mê, vừa nằm xuống mí mắt đã híp chặt lại không mở ra được.
Cô không có trợ lý, những chuyện từ nhỏ đến lớn đều phải tự tay làm, nên càng mệt hơn nhiều. Mỗi ngày nếu có cơ hội đều tranh thủ ngủ bù, có đôi khi cả ngày điện thoại tắt máy cũng không phát hiện ra.
Mới nghỉ ngơi chưa được bao lâu, bên tai lại truyền đến tiếng hô của nhân viên đoàn phim.Thẩm Ý Nùng nhíu mày muốn lảng tránh, không trả lời, trên vai không trốn được bị vỗ nhẹ, bên tai truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ.
"Tiểu Ý, đạo diễn bảo tôi tới dặm thêm trang điểm cho cô."
Một người như sắp chết từ trong mộng tỉnh giấc ngồi dậy, Thẩm Ý Nùng mơ màng mở mắt ra ngồi thẳng dậy, nhìn thấy thợ trang điểm đứng gần cô chỉ cách trong gang tấc, cô gật đầu đồng ý qua loa, gượng ép vực dậy tinh thần.
Máy móc vừa khởi động, đứng dưới ống kính như biến thành một người hoàn toàn khác. Vẻ mỏi mệt và vô hồn khi này hoàn toàn biến mất, trong màn hình đôi nam nữ như thể đắm chìm trong những vướng mắc tình cảm của những cặp người yêu cũ. Cảm xúc thần thái rất chuẩn, diện mạo cũng đẹp xuất sắc, dù là trong màn ảnh vẫn rất động lòng người.
Đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát trước mặt, đã không biết bao nhiêu lần phải xuýt xoa và cảm thán.
Một bộ phim có thể tìm được diễn viên như vậy, cũng coi như thành công được một nửa.
Bây giờ trong giới có rất nhiều có khuôn mặt đẹp, kỹ thuật diễn tốt mới hiếm, người hội tụ đủ cả hai thứ trên, càng ít như đếm trên đầu ngón tay.
Không biết tự khi nào, tiêu chuẩn lựa chọn diễn viên từ tự mình tìm kiếm trở thành do thị trường quyết định. Vô số người bị mai một, một ít người quật dậy được. Người có thực lực vượt qua gian nan hiểm trở để đột phá, cũng trở nên rất hiếm và đáng ngưỡng mộ.
Thẩm Ý Nùng quay xong phân cảnh này thì trời cũng đã tối rồi, cơn buồn ngủ trước đó đã không còn, chỉ còn lại tinh thần và thể lực bị hao tổn quá mức dẫn tới thể xác và tinh thần đều mệt rã rời.
Đêm nay còn có một cảnh quay vào buổi tối nữa, người phụ trách đang chuẩn bị, dự tính mười phút sau có thể chính thức bắt đầu quay, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không đủ. Cô nằm trên ghế nhắm chặt mắt thả lỏng cơ thể, cầm điện thoại lên mở ra xem.
Theo thường lệ trước tiên sẽ xem thử có tin nhắn mới hay không, giao diện trống trơn và gọn. Trình Như Ca bị cô nói chuyện điện qua loa rồi kết thúc vài lần sau đó tần suất gọi điện cũng giảm dần. Có lẽ biết trong khoảng thời gian này không được làm cô mất tập trung, nên cố gắng không làm phiền tới cô.
Thẩm Ý Nùng ngẫm nghĩ, mới phát hiện hai người đã mấy ngày không liên lạc.
Cô theo thói quen mở weibo ra, giao diện trang đầu giao diện nhanh chóng nhảy ra, phía trên cùng là một bài đăng đang đứng đầu xu hướng, ba chữ quen thuộc không hiểu sao lại chiếm trọn tầm mắt, lại là tài khoản của Trình Như Ca.
Anh chỉ đăng một tấm hình, trước sau vẫn như phong cách đăng bài trong vòng bạn bè. Bài đăng vô cùng đơn giản không có tiêu đề, cũng đạt được mười mấy nghìn bình luận và lượt thả tim.
Thẩm Ý Nùng tập trung quan sát, là một bức ảnh chụp một con mèo, bố cục và góc độ vô cùng tùy ý, như thể là chụp một cách vô ý.
Ghế sô pha ở giữa phòng khách, một con mèo với bộ lông trắng như tuyết đang ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh thăm thẳm sáng long lanh vô thức nhìn chằm chằm vào ống kính, trông vừa thông minh vừa đáng yêu.
Ánh sáng lờ mờ, ánh chiều tà rơi réo rắt trên sàn nhà, trong một góc hẻo lánh lộ ra một bụi hoa lan xanh đậm với những phiến lá dài và nhỏ.
Thẩm Ý Nùng chỉ trong chớp mắt đã nhận ra đó là căn phòng ở Hongkong của anh, mà con mèo trong tấm ảnh này ――
Dường như giống y đúc những gì ngày đó cô trông thấy.
Da đầu tê dại, nhịp tim như ngừng đập, Thẩm Ý Nùng hoảng sợ còn chưa đọc những bình luận phía dưới nữa, lập tức rời khỏi tìm khung soạn văn bản gửi cho Trình Như Ca, liên tiếp gõ mấy dấu chấm than.
"Thầy Trình!!! Con mèo kia anh tìm ở đâu ra vậy ạ!!!"
"Có phải là con mèo mà ngày đó em nhìn thấy không!!"
"Nó nhảy từ trên tường xuống đi vào nhà anh rồi sau đó lại không thấy bóng dáng đâu nữa, báo hại em đi vào tìm nó???"
"Anh mà không tìm thấy nó, em cảm giác mình như sắp khóc luôn rồi."