Edit: Kali
Beta: TH
Thu hình xong chương trình tạp kỹ này, Thẩm Ý Nùng tham gia một buổi thử vai. Hứa Giáng giới thiệu đoàn phim này cho cô, thành viên trong tổ sản xuất phim đều thuộc hạng nhất. Đạo diễn vừa cực kì nổi tiếng nhờ một tác phẩm vào hồi hè, đồng thời ratings cao ngất ngưỡng, từng vài lần chễm chệ chiếm hot search.
Cô đi thử vai nữ phụ số hai, hôm thử vai mới phát hiện tất cả các ứng cử viên cạnh tranh với cô đều là những tiểu hoa đán nổi tiếng và những nữ diễn viên của phái thực lực đang rất hot.
Bất kì một người nào trong số đó đều có thể hạ gục cô dễ như trở bàn tay. Thẩm Ý Nùng nghĩ, nếu không phải vì cô vừa góp mặt trong tác phẩm của đạo diễn Trần Bình, đoán chừng ngay cả cơ hội thử vai này cô cũng không lấy được.
Buổi tối, Hứa Giáng hỏi cô tỷ lệ thành công thế nào, Thẩm Ý Nùng uể oải cầm điện thoại.
"Chắc là không được diễn rồi." Cô kể với anh ta một loạt tên của các đối thủ cạnh tranh với cô, càng kể càng tuyệt vọng.
"Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ bé tuyến mười tám, làm sao xứng so bì với các cô ấy chứ!" Thẩm Ý Nùng bi phẫn muốn chết, lệ rơi đầy mặt.
"Chờ phim của bà lên sàn thì cứ vài phút lại đánh lại mấy cô kia." Hứa Giáng cố hết sức an ủi cô, mấy cô kia cũng chỉ nhờ vào kĩ xảo bẻ cong đường chân trời thôi.
"Đừng tự ti như vậy, tôi mãi mãi có niềm tin ở bà, bà là ngôi sao sáng nhất trong đám người kia!"
"... Tôi không phải." Hôm nay bị đả kích đến mức không còn chút niềm tin nào, Thẩm Ý Nùng ỉu xìu lên tiếng, "Tôi chỉ là nắm bùn trong đất mà thôi."
"Không sao cả." Chỉ nghe đối phương bình tĩnh mở miệng: "Tôi là nhà đầu tư của bộ phim này, tôi cho bà đi cửa sau."
"..." Thẩm Ý Nùng hỗn độn trong gió hai giây, tìm về lý trí, nói năng lộn xộn.
"Không phải, như vậy là không được, không đúng quy định, huống hồ tôi..."
"Không sao cả, có được không, kỹ thuật diễn xuất của bà không có vấn đề. Hình tượng cũng phù hợp với nhân vật, cho dù bà tuân thủ quy tắc thì những người khác cũng không nhất định phải tuân thủ." Hứa Giáng giải quyết dứt khoát.
"Huống hồ cũng chỉ là vai nữ phụ số hai, bà đừng nghĩ quá nhiều, cứ như vậy đi, tôi sẽ đề xuất với đạo diễn, quyết định ra sao còn tùy thuộc vào ông ấy, bà cứ yên tâm ở nhà chờ kết quả."
"... Được rồi."
Thẩm Ý Nùng trượt điện thoại từ bên tai xuống, vẫn còn chưa hoàn hồn lại.
Cô vẫn biết độ nổi tiếng trong giới giải trí rất quan trọng, nhưng chưa từng quá chủ động nên cô cũng không cảm nhận được. Cho đến khoảng thời gian gần đây, mới khiến cô cảm nhận trọn vẹn được cái gì gọi là... Có người để nhờ cậy thì mọi việc đều dễ dàng.
Thật ra trước kia Hứa Giáng cũng từng giới thiệu cho cô không ít cơ hội, chỉ có điều toàn là vai phụ râu ria tôm tép và chương trình tạp kỹ. Bây giờ tài nguyên đã được nâng lên một tầm cao khác, đoán chừng cũng có liên quan tới việc cô diễn bộ phim 《 Xuất sơn 》. Suy cho cùng nếu phim được ra rạp, sẽ có một lượng chủ đề bàn về phim rất lớn. Giá trị con người của cô nói không chừng cũng lên như diều gặp gió.
Tưởng tượng như thế, Thẩm Ý Nùng lại theo bản năng nghĩ tới Trình Như Ca. Từ sau lần đó làm bánh kem dâu tây, hai người cũng không liên hệ nữa, cũng không biết dạo gần đây anh thế nào.
Thủ đô hạ nhiệt độ, buổi sáng, hơi thở phả ra ngưng tụ thành màn sương trắng trong không khí lạnh, áo khoác bông dày dặn và khăn quàng cổ đều bị lôi từ tủ quần áo ra.
Thẩm Ý Nùng thuận lợi ký được hợp đồng với đoàn phim, trong thời gian đang đợi bấm máy khởi quay, tiếp nhận một hợp đồng quảng cáo.
Là một sản phẩm sữa tắm, thương hiệu không được tính là đặc biệt nổi tiếng, nhưng thị phần cao và có danh tiếng.
Thẩm Ý Nùng từ nhỏ vẫn luôn dùng sữa tắm của họ. Lại nói đến việc có thể nhận được hợp đồng quảng cáo này, là bởi vì trong một lần phỏng vấn của chương trình tạp kỹ đến nhà cô, ống kính quay phải sữa tắm trong toilet, bị người xem soi ra, mới được nhãn hiệu chú ý tới bởi vậy đã liên hệ với cô để hợp tác.
Buổi quay chụp diễn ra ở một khách sạn, bên ngoài có bể bơi ngoài trời. Hoàn thành xong công tác trong studio thì đoàn người chuyển địa điểm. Thẩm Ý Nùng mặc một chiếc váy dài màu trắng bằng voan, bên ngoài khoác tạm một chiếc áo lông đen dài.
Quay phim ở bên ngoài, nhiệt độ chỉ có vài độ, Thẩm Ý Nùng lạnh cóng đến mức run bần bật, nhân viên công tác chung quanh cũng tập trung cao độ, ra sức quay cảnh này để một lần thông qua luôn.
Sau khi kết thúc cô lập tức quấn chặt áo lông và ôm túi chườm nóng, chưa nghỉ ngơi được bao lâu, trợ lý lại tới thông báo cho cô sắp bắt đầu cảnh quay tiếp theo, lần này lấy cảnh ở bể bơi, quay cảnh cô nhô lên khỏi mặt nước.
Bể bơi có nhiệt độ ổn định là 26 độ, lúc xuống nước không tính là lạnh, da thịt hở hang vừa tiếp xúc với không khí lạnh, ngay tức khắc lạnh thấu xương.
Cô lạnh cóng đến mức môi cũng tím tái, ngồi nghỉ ở ghế rót một ly trà gừng uống cũng không có tác dụng gì cả.
Hôm sau về nhà, đau đầu nghẹt mũi, hắt xì không ngừng, Thẩm Ý Nùng ngồi ở trên giường trùm chăn, vừa lau nước mũi vừa xoa nước mắt sinh lý.
Mỗi lần cô bị cảm đều tự dựa vào khả năng miễn dịch của cô để qua, lần này cũng không phải ngoại lệ. Ngủ mê man ở nhà một ngày, lúc tỉnh lại ngoài cửa sổ trời đã tối, Thẩm Ý Nùng mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn gì, dạ dày rỗng tuếch mơ hồ truyền đến cơn réo.
Cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi đồ ăn bên ngoài, phía trên nhắc nhở thời tiết xấu sẽ bị trì hoãn, Thẩm Ý Nùng đứng dậy đi xuống giường vén màn ra, phát hiện bên ngoài bắt đầu mưa, tí tách tí tách, khắp nơi ẩm ướt.
Kiểu như nhà đã dột còn gặp mưa — ngồi đợi nửa tiếng, anh giao đồ ăn gọi điện cho cô bảo ngoài ý muốn bị đổ hết cháo rồi.
Thẩm Ý Nùng quấn chăn thật chặt phát sầu, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhịn không được tìm một tấm ảnh biểu cảm từ trong album đăng trong vòng bạn bè để thổ lộ tâm tình lúc này đây.
Một nhân vật hoạt hình dễ thương lệ rơi đầy mặt, trong màn mưa ngửa đầu hỏi ông trời.
Sau khi đăng xong, thì Thẩm Ý Nùng đứng dậy rời giường, bệnh cảm làm cô choáng váng một lát, đã lâu không ăn cơm, tuột huyết áp cũng làm cho chân tay mềm nhũn. Cô xoay vòng trong phòng bếp, đang chuẩn bị tự tay nấu một món mì đơn giản, thì nghe được từ phòng ngủ truyền đến tiếng chuông điện thoại, căn phòng yên lặng vang dội khác thường.
Thẩm Ý Nùng lập tức đi vào, cầm điện thoại lên xem, phát hiện là tên của Trình Như Ca, cô sửng sốt vài giây, mới giơ tay mở ra.
"Alo?" Giọng nói rất nhẹ, như là sợ điều trước mắt cô biến mất như ảo giác.
"Em bị cảm sao?" Nghe ra giọng cô hơi khác thường, ngay lập tức Trình Như Ca nhíu mày, lên tiếng hỏi.
"Vâng... Một chút." Giọng cô ồm ồm, không biết vì sao có chút chột dạ mà xoa mũi.
"Sao anh đột nhiên lại gọi điện cho tôi ạ?" Thẩm Ý Nùng lập tức nói sang chuyện khác, nghi hoặc hỏi.
"Tôi gửi tin nhắn em không trả lời." Ngữ điệu của Trình Như Ca buồn buồn, Thẩm Ý Nùng vội vàng giải thích.
"Vừa nãy tôi ở trong bếp, điện thoại để trên giường nên không biết."
Đối phương khẽ ừ một tiếng, "Uống thuốc chưa?"
"... Chuẩn bị ăn ạ." Cô chột dạ đến lạ.
"Trong nhà có thuốc chưa?" Quả nhiên, Trình Như Ca đã nhận ra cô hơi khác thường.
"Lát nữa sẽ đi mua ạ." Giọng của Thẩm Ý Nùng càng lúc càng nhỏ, đến lúc nói chữ cuối cùng, gần như trở nên nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Trình Như Ca nhìn bên ngoài cửa sổ đang đen như mực, tiếng mưa rơi liên miên không dứt gõ lên cửa sổ, anh hít sâu vài giây, lên tiếng.
"Em ở nhà chờ, tôi bảo người đưa qua cho em."
"Nhanh lắm." Anh bổ sung một câu, Thẩm Ý Nùng hé môi, còn chưa kịp nói chuyện, cuộc trò chuyện đã bị kết thúc.
Cô hoảng hốt một lát, vội vàng mở ứng dụng ra, nhìn thấy tin nhắn trong khung tin nhắn mà Trình Như Ca gửi tới mười phút trước.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Ý Nùng chần chừ, gõ soạn tin nhắn, cuối cùng gửi đi.
"Tôi thật sự không sao cả đâu, anh không cần phải bận tâm nhiều như vậy, huống hồ hôm nay trời mưa xe cũng không dễ đi, dưới ngay nhà tôi có một tiệm thuốc." Gửi xong, cô còn vô cùng chân thành mà chêm thêm một câu.
"Lòng tốt này tôi xin nhận, rất cảm ơn anh." Phía sau là một trái tim màu đỏ tươi.
Thẩm Ý Nùng chờ đợi một hồi lâu, đối phương mãi cũng không trả lời.
Bên ngoài vẫn đang mưa, dường như có chiều hướng mưa lớn hơn, cô cầm điện thoại ngồi trên giường phát sầu, cuối cùng, vẫn không ngăn được cơn hôn mê ùa tới.
Được rồi, trời đất bao la, trước tiên ngủ một giấc rồi tính tiếp.
Khi Thẩm Ý Nùng bị tiếng chuông cửa đánh thức, vừa vặn đang trong giấc mơ, trong mơ là những phân đoạn vỡ nát và hỗn độn, đang tràn ngập kiều diễm. Một giây sau, đã biến thành lúc cô còn nhỏ, vì thi không đạt mà bị nhốt trong phòng tối om, đói đến mức cả người không còn chút sức lực nào, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Khi cô tỉnh lại, phòng không bật đèn, trước mắt một mảnh đen kịt, trong nháy mắt không phân biệt được rõ hiện thực hay là cảnh trong mơ.
Thẩm Ý Nùng tùy tay cầm lấy thêm một chiếc áo khoác nhung dày dặn khoác lên, kéo dép lê lệt xệt, vừa hít mũi vừa đi tới cửa.
"Ai vậy ạ?" Có lẽ do cô nghĩ Trình Như Ca cho người đưa thuốc, Thẩm Ý Nùng vẫn theo thói quen dò hỏi, quả nhiên, cách một cánh cửa dày nặng, dường như nghe được câu trả lời, bên trong rõ ràng xen lẫn đơn thuốc.
Cô không cẩn thận xác nhận, đã mở cửa ngay, sau đó đột nhiên đối mắt với người đứng bên ngoài kia.
Trình Như Ca mặc một cây đen từ mũ đến áo lông. Tóc anh hơi ướt, khuôn mặt trắng lạnh dưới đèn càng làm đôi mắt thêm đen như mực, giống như bị gió lạnh thổi qua, mang theo tư vị nước mưa đập vào trước mặt
Thẩm Ý Nùng ngây ngốc, ngạc nhiên trợn to mắt nhìn anh, trong đầu dần dần hiện ra dáng bộ của cô lúc này.
Chiếc áo khoác trên người là từ năm ngoái, bên ngoài hình tròn, mặc vào vừa mập vừa xấu, ngoại trừ thoải mái ra thì rất xấu.
Áo ngủ bên trong do ngủ nên cũng rối tung lên, tóc cũng không chải, mặt cũng chưa rửa, càng đừng nói bởi vì bị bệnh nên mặt mày rất tiều tụy...
Nghĩ xong, lòng bàn chân truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, Thẩm Ý Nùng không tự giác cúi đầu, thấy được dép lê của mình đang hở chân.
Cô tiêu rồi.
Thấy cô ngơ ngẩn tự nhìn mình, cả người bọc trong mớ quần áo dày trịch, lâu lâu lại hít mũi cùng với vẻ mặt tái nhợt tiều tụy. Trình Như Ca không kiềm được nhíu mày, duỗi tay áp lên trán cô.
"Có sốt không?" Không nghe thấy trả lời, anh sờ soạng một hồi, lại rút tay về sờ trán mình, tự lầm bẩm.
"Hình như không sốt, nhiệt độ vẫn bình thường."
Thẩm Ý Nùng cảm thụ được xúc cảm còn sót lại trên trán. Lòng bàn tay của anh vừa mềm mại vừa ấm áp, có chút ngứa, mang theo một lực nhẹ có như không.
Cô ngơ ngác, nghe được một tiếng "ầm" trong đầu, triệt để đứng máy.
"Có chỗ nào không thoải mái à? Cần đi bệnh viện không?" Trình Như Ca cụp mắt nhìn chăm chú vào cô hỏi, ngữ điệu mềm mỏng, chất chứa một sự nhẹ nhàng không hiểu nổi.
Thẩm Ý Nùng cảm giác gương mặt mình đang từng chút nóng lên, cô lắc đầu, nhanh chóng cụp mắt xuống.
"Tôi không sao ạ, chỉ là bị cảm thôi mà." Cô tránh tầm mắt, miệng trả lời không rõ, nội tâm mâu thuẫn, chờ đợi sự tra tấn mệt mỏi này nhanh kết thúc, lại lưu luyến khoảnh khắc ấm áp này.
"Vậy là tốt rồi." Anh như thể thở nhẹ ra, giơ túi màu trắng nãy giờ vẫn cầm trong tay tới trước mặt cô.
"Mua mấy thức thuốc, em dựa theo chỉ dẫn phía trên của bác sĩ để dùng, còn nữa, trên đường tới tiện tay mua một chút đồ ăn, cầm lấy đi."
"Vâng, vâng ạ." Thẩm Ý Nùng luống cuống nhận lấy, lấy xong lại cảm thấy xấu hổ, mũi chân mất tự nhiên xê dịch, không biết nên hay không nên nghiêng người mời anh vào trong ngồi.
Cũng may không cần chờ cô xoắn xuýt, đỉnh đầu truyền đến giọng nói, hình như Trình Như Ca chỉ tranh thủ để tới đây một chuyến.
"Tài xế vẫn còn dưới lầu, tôi đi trước, em uống thuốc xong nhớ nghỉ ngơi, có chuyện gì nhất định phải liên hệ tôi." Anh nhấn mạnh thêm, "Không được một mình chịu đựng."
"Dạ!" Cô gật đầu, vô cùng nghiêm túc đồng ý. Vẻ mặt Trình Như Ca dịu đi, nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn cô lần nữa.
"Vào nhà đi, đừng để bị lạnh."
"Được, vậy tôi... Đi vào trước?" Cô ấp úng chỉ chỉ vào trong cánh cửa, Trình Như Ca gật đầu, ánh mắt càng dịu dàng hơn.
"Vào đi."
Thẩm Ý Nùng cầm theo những đồ trong tay rồi thật cẩn thận đóng cửa lại, không bước tiếp nữa, động tác rất nhẹ rồi cúi thấp dán người trên cửa, ghé tai nghe động tĩnh bên ngoài giống như sau khi biến mất, mới cẩn thận mở cửa ra.
Hành lang bên ngoài trống không, ánh đèn sáng trưng, thang máy hiện dừng lại ở tầng một. Người vừa nãy còn đứng ở chỗ này trước mặt cô, không nén được cong môi, nở nụ cười.