Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 190: Nhớ kĩ, tên tôi là...

« Chương TrướcChương Tiếp »
" Tôi cho anh danh vọng, địa vị và cả những thứ vật chất tốt nhất, đổi lại, tôi cần sự trung thành tuyệt đối và đảm bảo tính mạng của anh sẽ thuộc về tôi."- Cô nhấn mạnh.

" Trung thành? Mạng?"- Sở Điềm ngốc nghếch hỏi lại.

"...."- Cô không trả lời nhưng khẽ gật đầu một cái, vô cùng chắc chắn.

" Tôi, không đáng giá."

" Người của tôi, chỉ có hai loại, một là thiên tài hai là phế vật. Phế vật, không xứng được tồn tại."

Ý cô, có phải ngầm chỉ anh là...thiên tài?

" Cô...quen tôi?"

" Không?"

" Tại sao...?- Lại thu nhận tôi...

" Thuận mắt."

Trong lòng Sở Điềm dậy sóng, nội tâm anh đang rối loạn. Đối mặt với người lạ, chưa từng quen biết, anh có nên theo cô?

" Hoặc là ở lại làm khuyển cho người ta sỉ nhục, hoặc đi theo tôi làm lại từ đầu."

Haaa

Đúng, hoặc ở lại làm khuyển hoặc đi theo cô ấy....

" Được, tôi đi."- Sở Điềm chắc nịch, mười mấy năm anh lãng phí ở một góc trời, bị coi thường, bị khinh bỏ, anh không muốn tiếp tục nữa...

" Nhớ những lời hôm nay tôi nói..."

" Sở Điềm xin thề, tuyệt đối trung thành với cô, tính mạng này, sống chết tùy cô định đoạt."

Cô gật đầu

" Cô là...?"

"Nam Cung Tử Uyên."- Nhớ kĩ, cả đời cũng không được quên.

" Vâng, thưa chủ nhân."

_______

Sở Điềm ngồi trên ghế, anh dựa đầu vào tường. Quá khứ của anh đều vô vị khi chưa gặp cô. Tám năm, khoảng thời gian nói dài không dài nói ngắn không ngắn, đủ để anh thay đổi, hoàn toàn lột xác, thay da đổi thịt thành một con người mới. Nghĩ cũng thật ngốc, Sở Điềm của trước kia sớm đã chết từ ngày đầu tiên gặp cô rồi.

Lão đại à lão đại, lời hứa của cô, cô đã thực hiện nhưng còn tính mạng này, cô vẫn chưa thu hồi. Cô tuyệt đối phải bình an, nếu không, tôi sẽ không khách khí...

Tinh

Ánh đèn cấp cứu vụt tắt, cửa phòng cũng mở ra, một vài vị y tá rời khỏi, trên tay còn mang một vài đồ vật, tất cả đều nhuốm máu...

" Nhị thiếu..."- Bác sĩ phẫu thuật chính cuối cùng cũng đi ra...

" Tình hình sao rồi..."- Sở Điềm lo lắng.

" Vết thương đã khâu lại nhưng vùng xương bị tổn thương khá nặng lại mất máu nhiều, rất may đưa đi cấp cứu trong khoảng thời gian giới hạn nên không nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng phải mất khá lâu để phục hồi, trong thời gian đó không được vận động quá mạnh, tránh đυ.ng nước, mỗi ngày tôi sẽ cho người tới thay băng và sát trùng cho lão đại."

" Được."- Sở Điềm thở phào nhẹ nhõm, trạng thái khi trở về của cô rất "thê thảm", anh không lo lắng sao được.

" Lão đại."- Nhìn chiếc xe đẩy bệnh nhân ra khỏi phòng cấp cứu, Sở Điềm đầy đau lòng. Ở bên cạnh lão đại, số lần cô bị thương không phải ít, lần nào cũng khiến anh em phải lo lắng, nhưng nếu lão Diêm Vương thật sự muốn lấy mạng của cô, dù phải dùng cách nào đi nữa anh cũng phải xuống âm giới náo loạn một phen.

" Đưa lão đại về phòng hồi sức."

" Vâng, nhị thiếu."

Sở Điềm theo sát phía sau xe đẩy, anh âm thầm nhìn cô gái đang nằm bất động. Dáng vẻ hiện tại của cô rất đáng yêu, nhẹ nhàng và thanh tĩnh. Nhưng, anh có chút không quen...

"Nhị thiếu, lão đại chưa tỉnh dậy, trước mắt tôi sẽ truyền dinh dưỡng cho cô ấy."

" Bao lâu lão đại sẽ tỉnh?"

" Mười hai tiếng."

" Được, ông ra ngoài trước."- Sở Điềm không nhìn bác sĩ phẫu thuật, ánh mắt anh vẫn chăm chú đặt lên giường bệnh.

" Vâng."- Vị bác sĩ cũng không dám lưu lại quá lâu, ông trực tiếp rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa, cho họ một không gian yên tĩnh.

Cạch

" Lão nhị..."- Là Đới Phong đi vào...

" Phong, có tin tức gì chưa?"

" Bên ngoài tiểu viện có camera giám sát nhưng khoảng cách quá xa nên hình ảnh không rõ."

" Chuyện chính."

" Đi vòng theo hướng Đông Bắc, mục tiêu là cảng X. Có lẽ bọn họ muốn xuất ngoại bằng đường biển."

" Cho người đột nhập theo chân bọn họ, tìm cách gặp mặt anh ta, đảm bảo an toàn."
« Chương TrướcChương Tiếp »