Chương 186: Nộp mạng vô ích

" Ra tay đi!"

" Hừ."- Cô nhìn Tử Uyên, cương quyết vạn phần. Với cô, không có con mồi nào là không thể săn được, quan trọng là dựa vào bản lĩnh của thợ săn.

Lộng Ảnh dứt khoát, lưỡi dao trên tay uốn lượn trong không khí, mạnh mẽ xé đôi không gian mà phóng tới. Tử Uyên hoàn toàn ngược lại, cô không chủ động ra đòn mà chuyên tâm dụng thủ, liên tục phòng thủ, lấy đà lùi lại, một bước cũng không tiến lên.

" Đầu hàng rồi sao?"- Ý niệm mơ hồ nảy ra trong đầu của Lộng Ảnh, lẽ nào, vết thương trên bả vai khiến Tử Uyên kiệt sức. Điều này hoàn toàn có khả năng. Suy nghĩ mông lung một lát, Lộng Ảnh liền mất tập trung....

Ha

Tay ngọc lập tức hành động, mạnh mẽ mà mềm mại, tùy ý mà cương quyết đoạt lấy lưỡi dao trong tay Lộng Ảnh.

" Ah.."

Mất một giây, trên cánh tay phải của Lộng Ảnh bị dao găm làm bị thương, vết thương khá sâu mang theo mùi tanh nồng đặc trưng của máu. Lộng Ảnh ôm vết thương, âm trầm nhìn cô gái đối diện.

Cao ngạo

Thị huyết

Lạnh lùng

Vẻ đẹp tôn quý trời sinh cộng thêm dáng vẻ "đẫm máu" hiện tại càng khiến cô thêm vạn phần ma mị. Tuy có chút chật vật nhưng tư thái độc nhất cũng phải khiến thiên địa nhân sinh một phen khϊếp sợ.

" Trò chơi chỉ mới bắt đầu."- Tử Uyên cười cười.

Nụ cười mị hoặc cũng khiến Lộng Ảnh đột nhiên nổi da gà, hàn khí từ lòng bàn chân truyền tới đỉnh đầu khiến khí huyết không thông, cổ họng cũng vì vậy mà nghẹn lại. Lộng Ảnh liền cảm thấy bất an.

Lần này, đến lượt Tử Uyên xuất kích. Muốn tuyệt đường của cô, hừ, tốt nhất nên xem lại bản thân có đủ bản lĩnh để đấu tới cùng hay không?

Hiểm

Mỗi đòn đều nhằm vào vị trí hiểm.

Khoan, có lỗ hỏng rồi

Góc 65 độ dưới cánh tay phải...

Ngay lập tức, lưỡi dao sắc bén vượt qua tầng tầng lớp lớp phòng thủ, linh hoạt đột nhập vào yếu điểm của Lộng Ảnh

" Hự..."- Lại một vết thương nữa, rõ ràng, Tử Uyên chưa hẳn muốn cô chết.

Sai rồi

Tử Uyên cô không tốt bụng đến mức tha thứ cho kẻ muốn gϊếŧ mình. Cô là muốn Lộng Ảnh khai ra tên cầm đầu thao túng phía sau mà thôi.

" Một..."

" Hai..."

" Ba..."

Đợi đã, Lộng Ảnh nhận ra điều bất thường, cô vội vàng chạy tới ngăn cản. Nhưng, tất cả đã quá muộn.

Ngay sau khi Lộng Ảnh bị thương, sự chú ý của Tử Uyên hoàn toàn không đặt lên người cô mà ở hướng ngược lại: phía cửa lớn. Ý niệm khẽ động, Tử Uyên lập tức chạy, tốc độ nhanh tới nỗi tạo ra ảo ảnh phía sau.

Thì ra đây mới là mục đích cướp dao của Tử Uyên.

Lưỡi dao trên tay vung lên, ghé sát thanh gỗ lớn đang chặn ngang cửa, Tử Uyên dùng sức bật để nâng lên. Nhưng, đâu dễ như vậy, vết thương trên bả vai hầu như rút toàn bộ sinh lực còn lại của cô, Tử Uyên còn đủ sức đấu với Lộng Ảnh tới bước đường này đã là một kì tích. Vì thế, sau khi dùng lực quá lớn, lập tức, cơ thể Tử Uyên liền đông cứng lại, toàn thân tê dại như có dòng điện đang mạng mẽ chạy qua, mỗi một cử động nhỏ đều đau thấu tim gan.

Lộng Ảnh thấy vậy, âm thầm thở phào, Tử Uyên, cuối cùng cô vẫn không chạy thoát...

" Ngăn cô ta lại..."- Nhìn bọn thủ hạ ngu ngốc đang ngây người chưa biết phải làm sao, Lộng Ảnh vô cùng nổi nóng.

" Ahhh..."- Một tên trong bọn phản ứng loạn xạ Lúc hai người giáo đấu, sở dĩ họ không ra tay là vì mệnh lệnh ban đầu không được xen vào. Trong tổ chức, Lộng Ảnh là một trong những thuộc hạ đắc lực đáng sợ nhất, độc ác, thâm hiểm, tàn nhẫn, không chuyện gì cô ta không dám làm. Trái lại mệnh lệnh của cô ta chẳng khác gì chêu chọc Diêm vương, kết cục chỉ có mất mạng. Khi Lộng Ảnh hành động, họ không biết nên có nên ra tay trợ giúp, một mặt sẽ chạm tới lòng tự cao của Lộng Ảnh, một mặt: họ đủ tư cách để ra tay? Nhưng nếu ngược lại, cũng trong lúc ấy, họ ra tay thì sao, chắc chắn vẫn là nộp mạng vô ích.

Còn hiện tại, thì khác...