Diệp Tâm trở về nhà khiến ba cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Ông ôm cô vào lòng xoa đầu cô dịu dàng nói:
"Cuối cùng con đã về, ta rất nhớ con a~"
"Ba ba đại nhân, tháng nào người cũng đến thăm con đó, có thể đừng biểu hiện như nghìn năm xa cách như vậy có được không?"
"Ôi cái con bé này, có cần vô tình với cha mình như vậy không?" Ngừng một chút, như sực nhớ ra điều gì, ông nói tiếp: "À, lần này con về định làm công việc gì?"
Cuối cùng cha cô cũng nói đến vấn đề trọng tâm, Diệp Tâm hào hứng trả lời:
"Con muốn vào làm trong Lãnh Diệp!"
"Vậy được, ta sẽ gọi người xếp cho con làm trưởng phòng kinh doanh." Ông đang toan gọi điện thì bị cô giữ lại, nói:
"Ba, nếu con vừa vào công ti mà đã làm trưởng phòng thì người ta sẽ không khỏi dị nghị, con muốn làm một nhân viên bình thường trước và tạm thời ba đừng công bố thân phận của con vội."
Cô thực không muốn mỗi ngày vào công ti đều nhận được ánh mắt dò xét của mọi người. Làm việc trong một môi trường như vậy rất khó chịu.
Suy nghĩ một lúc ba cô mới đồng ý đề nghị này, cô vui mừng chạy đi tìm Đường Mộc Nhiên đập phá một trận.
Ngày hôm sau
Diệp Tâm hôm nay dậy sớm hơn mọi khi, cô chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo để đến trình diện công ti.
Vừa bước vào cổng đã có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía cô, bởi vì cô quá đẹp.
Một cô gái trong đám đông tiến tới phía cô.
"Xin hỏi, cô có phải là cô Diệp không?" Doãn Nghi lịch sự hỏi.
"Đúng vậy, tôi tên Diệp Tâm." Cô trả lời
Ở đằng xa có mấy tiếng xì xào bàn tán:
"Cô ta chính là Diệp Tâm, người mà tối qua chủ tịch gọi đến bảo sắp xếp chỗ làm đó sao?"
"Đúng vậy, có khi nào cô ta là tình nhân của chủ tịch không?" Một người khác nói
"Nếu đúng là như vậy, thì chắc chắn cô ta thất sủng rồi."
"Vì sao cô biết?" Cả đám đồng thanh
"Mấy người không thấy sao, cô ta cũng chỉ được làm một nhân viên quèn mà thôi." Nguyệt Thanh bước tới hoà vào đám đông, mọi người đều tán thưởng ý kiến của cô ta.
Lão Diệp à, con là không cố ý ảnh hưởng đến danh tiếng của người a~ Là do đám nhân viên của người quá thích lo chuyện bao đồng đi.
Ý định sống yên ổn trong công ti của Diệp Tâm trở nên mơ hồ dần.
"Cô Diệp, từ nay cô sẽ là nhân viên bên phòng tài vụ, mời cô đi theo tôi."
Diệp Tâm đang định đi theo Doãn Nghi thì có một giọng nói vang lên giữ chân hai người lại.
"Khoan đã!" Lãnh Mục Hàn đứng ở của thang máy nói, từ xa anh thấy bóng lưng của cô đã nhận ra ngay là cô gái hôm qua ở trong trung tâm thương mại.
Diệp Tâm vừa quay người lại đã nhìn thấy anh, giật mình suýt nữa thì tim bắn ra ngoài.
Giật giật tay áo Doãn Nghi, cô hỏi nhỏ:
"Anh ta là..."
"Tổng giám đốc của chúng ta, Lãnh Mục Hàn."
Fuck, anh ta là Lãnh Mục Hàn? Vậy hôm qua cô chọc phải tổ kiến rồi sao? Ôi, hôm qua trước khi đi cô còn nhếch môi khinh bỉ hắn nữa.
Nếu ban nãy cô còn có tia hi vọng an ổn bám trụ trong công ti thì bây giờ hi vọng ấy theo Lãnh Mục Hàn mà bay đi mất rồi.
"Lãnh tổng!" Doãn Nghi và mọi người xung quanh cúi người chào anh.
Thấy vậy cô cũng chào theo mọi người:
"Chào anh, tổng giám đốc!" Cô vừa ngẩng đầu lên là đã thấy anh ở ngay trước mặt mình, hận không thể đào hố chui xuống đất trốn cho rồi.
"Cô, làm thư kí của tôi." Anh nói, mặt vẫn không đổi sắc nhưng nhiệt độ dường như giảm đi rất nhiều.
Hàn khí, là hàn khí đó!
"Vâng..." Cô miễn cưỡng trả lời.
Nhìn nụ cười đểu cáng của anh mà cô không khỏi buồn bực trong lòng.
Nếu không phải vì đại sự thì lão nương còn khuya mới sợ anh nhé!
Ở bên kia Nguyệt Thanh đang tức lộn ruột, cô ta cố gắng nhiều như vậy mà cũng không được Lãnh Mục Hàn để ý, Diệp Tâm vì cái gì mà vừa vào đã được ưu ái như vậy?