Editor: Saki
“Anh tắm xong rồi, em tắm đi.”
Lúc Trần Tự Chu lau tóc đi ra, liền nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi xếp bằng trên thảm, sống lưng thẳng tắp, cô cúi đầu, tóc rủ xuống từ hai bên má che kín cô, bả vai run rẩy.
Trong phòng khách yên tĩnh thỉnh thoảng vang lên vài tiếng khóc nức nở.
Lotus ở bên cạnh cô, có lẽ là bởi vì sốt ruột nên nó đi tới đi lui ở trước mặt cô.
Nghe thấy Trần Tự Chu nói, “vù” một cái liền xoay đầu.
Nó xông tới, cắn ống quần anh kéo anh về phía Minh Phù.
Trần Tự Chu đi tới, cẩn thận vén một bên tóc Minh Phù ra, giọng nói nhẹ nhàng, như sợ quấy rầy cái gì: “Sao vậy em?”
Minh Phù vẫn cúi đầu, đưa tay ra trước mặt anh, trên lòng bàn tay đặt ngang một chiếc điện thoại, giọng mũi đặc sệt: “Không phải anh nói, không có chuyện gì gạt em nữa sao?”
Minh Phù đã lau khô những giọt nước mắt trên màn hình điện thoại.
Màn hình hiện ra giao diện trò chuyện của Wechat, tin nhắn cuối cùng trong khung chat là tin nhắn của Trần Tự Chu “Về nước rồi, muốn gặp em.”
Trần Tự Chu sửng sốt.
Không ngờ cô sẽ phát hiện chuyện này.
Một tia gượng gạo thoáng hiện trong mắt anh, nhưng anh nhanh chóng nở nụ cười: “Sao em lại lén lút xem điện thoại của anh thế? Chẳng phải luật sư là người coi trọng sự riêng tư của người khác nhất sao?”
Minh Phù ngẩng đầu, hai gò má có hai vệt nước mắt rõ ràng, hốc mắt cũng đỏ lên: “Nếu em không xem, có phải anh, cả đời không định, nói cho em biết không?”
Không biết là bởi vì khóc quá lâu, hay là cái gì khác, cô cảm giác mình lại có dấu hiệu nói lắp.
Lời nói chậm rì, nghe vô cùng uất ức.
Giống như Trần Tự Chu đã làm gì sai hay bắt nạt cô vậy.
“Đây cũng không phải chuyện lớn, có gì để nói chứ.” Trần Tự Chu vẫn cười, dáng vẻ hời hợt, sờ mặt cô: “Khóc thành mèo con rồi.”
“Sao lại không phải chuyện lớn, cái gì anh cũng không nói với em, tất cả mọi chuyện đều là em biết được ở chỗ người khác.” Tâm tình Minh Phù đột nhiên kích động, nước mắt lại rơi xuống: “Anh tưởng mình làm vậy là đặc biệt lắm sao? Tuyệt vời lắm sao?”
Đúng là cô rất uất ức.
Cô thay Trần Tự Chu cảm thấy uất ức.
Cô đột nhiên biến mất bên cạnh anh mà không một lời chào hỏi, khi ông ngoại anh bệnh nặng, cô cũng không ở bên cạnh anh, khi ông ngoại anh qua đời, cô cũng không ở bên.
Những đêm mất ngủ du học ở nước ngoài cô cũng không ở bên cạnh anh.
Dù không nhận được hồi âm, anh vẫn ngày ngày chia sẻ cuộc sống thường nhật của mình với cô, mỗi năm đều tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho cô và giấu cô vào trong ảnh đại diện Wechat.
Một lần kiên trì là tám năm.
Những chuyện này, cho dù là một chữ, anh cũng chưa từng đề cập với cô.
Nhìn những tin nhắn đã gửi đi mà như chìm vào đáy biển, không ai nhìn thấy, không ai biết, càng không ai trả lời, Minh Phù chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng.
Trái tim giống như là bị người nắm lấy xoa bóp.
Rất khó chịu.
“Lúc em vô tình va vào anh, anh còn ồn ào đòi bồi thường, sao giờ lại âm thầm làm nhiều chuyện cho em thế mà không nói một lời? Sao anh không đòi bồi thường nữa?”
Cô càng nói giọng càng cao, Lotus dường như bị cô dọa sợ, bất giác lùi lại gần nửa bước.
Trần Tự Chu nghe cô nói có chút muốn cười, nhưng nhìn thấy cô khóc như thế lại cảm thấy đau lòng.
Anh ôm cô lên đùi, vỗ lưng cô dỗ dành: “Thật không có gì mà, Đường Tam Tạng Tây Thiên người ta lấy kinh còn phải trải qua tám mươi mốt khó khăn cuối cùng mới có thể lấy được chân kinh, em ngẫm lại có phải hay không?”
Trần Tự Chu biết Minh Phù đang khóc cái gì.
Nhưng anh thật sự không cảm thấy uất ức.
Từ ngày thích Minh Phù, tất cả cảm xúc của anh đều xoay quanh cô.
Làm bất cứ điều gì cho cô ấy, anh đều cảm thấy là lẽ đương nhiên.
Nhưng Trần Tự Chu cũng không hoàn toàn không có mục đích.
Mục đích của anh cho tới bây giờ đều rất rõ ràng, chính là Minh Phù.
Chỉ là anh không muốn Minh Phù vì cảm động mà ở bên anh.
Cô ở bên anh chỉ có thể là vì thích anh.
Ngoài ra, Trần Tự Chu không chấp nhận bất kỳ nguyên nhân nào khác của Minh Phù.
Cho nên anh hoàn toàn không ngờ lấy những chuyện này ở chỗ cô đổi lấy cái gì.
“Là cái gì, là cái rắm.” Minh Phù nằm trong lòng Trần Tự Chu, cánh tay ôm chặt lấy vai anh, như sợ anh chạy mất: “Phiền chết rồi.”
Tiếng khóc của cô gái nhỏ còn chưa dứt, cứ co rúm lại, Trần Tự Chu vỗ về lưng cô giúp cô bình tĩnh lại: “Chê anh phiền thì em ôm anh chặt như vậy làm gì?”
Minh Phù không nói lời nào, cúi đầu há miệng cắn bả vai anh.
Là thật sự có chút ác độc, không biết còn tưởng rằng Trần Tự Chu là kẻ thù gì của cô.
Trần Tự Chu không trốn cũng không nói đùa cô, để Minh Phù trút giận.
Chờ sau khi cô nhả ra, anh thoáng dùng sức kéo cô ra, hôn lên môi cô một cái, chóp mũi thân mật cọ xát cô: “Không cần uất ức thay anh, chỉ cần cuối cùng có thể có được em, tất cả đều đáng giá.”
–
Trần Tự Chu lại dỗ dành Minh Phù một hồi, mới xem như xoa dịu cảm xúc của cô.
“Đi tắm không em?” Trần Tự Chu hỏi cô, “Không phải còn muốn xem phim sao?”
Minh Phù rầu rĩ “Ừm” một tiếng, lại ở trên người anh một hồi mới đứng lên đi vào phòng tắm.
Lúc đến tủ quần áo lấy áo ngủ, cô thoáng liếc thấy một vệt đỏ, tay Minh Phù khựng lại.
“Không có bất kỳ người đàn ông nào có thể cưỡng lại được vẻ đẹp của bạn gái mình khi vừa tắm xong, diện chiếc áo sơ mi của mình, tuyệt đối không có! À đúng rồi, tóc nhất định phải còn hơi ẩm ướt, như vậy sức hấp dẫn mới bùng nổ.”
Lời Đào Lộ nói bất chợt vang lên bên tai.
Trước đây khi xem phim này, hai người các cô đã không thể cảm nhận được sức hút giữa nam và nữ chính, thậm chí là hoàn toàn không có.
Nhất là trong một cảnh đặc biệt, Minh Phù trông chẳng ra gì, đối với Đào Lộ, một thần xe với tốc độ 200km, nó đầy rẫy những sai sót.
Cho nên mới có một câu bình luận này.
Minh Phù liếc nhìn cửa phòng ngủ, vứt bỏ chiếc áo ngủ, lấy ra một chiếc áo sơ mi của Trần Tự Chu, nhanh chóng quấn lấy vết đỏ trên người bằng chiếc áo, rồi xỏ dép lê chạy vội vào phòng tắm.
Sau khi loay hoay trong phòng tắm khá lâu, tự nhủ với mình suốt cả buổi, cố gắng lấy lại tinh thần mãi mới mở cửa bước ra ngoài.
Đèn phòng khách đã bị Trần Tự Chu tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng lấp lánh.
Trên màn hình hiển thị biểu tượng rồng quen thuộc mở đầu phim.
Người đàn ông mặc một bộ đồ ngủ lụa màu xanh sẫm, ngồi ở trên thảm, lưng tựa vào sô pha, một chân duỗi thẳng, cánh tay khoác lên đầu gối cong lên, ngón tay lơ lửng giữa không trung, tay kia cầm điện thoại lướt xem.
Tùy ý lại lười biếng.
Tim Minh Phù đập nhanh hơn một chút, bên tai cũng đều là tiếng thình thịch như sấm.
Bước chân cô nhẹ nhàng, Trần Tự Chu vẫn chưa phát hiện ra cô.
Sợ sau khi đến gần dép sẽ phát ra âm thanh, Minh Phù ném dép đi chân trần.
Cho đến khi bóng tối trên đỉnh đầu rơi xuống, Trần Tự Chu mới ngẩng đầu: “Thu dọn xong chưa em?”
Đợi sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, âm cuối của chữ cuối cùng thoáng chốc biến mất.
Tốc độ nhanh đến suýt nữa làm cho người ta cho rằng anh còn chưa nói đầy đủ.
Minh Phù mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, chỉ cài rải rác mấy nút áo phía dưới, cổ áo cố ý mở rộng, tóc khô xõa tung trước người, dây đeo màu đỏ trên vai như ẩn như hiện, hai tay siết chặt vào nhau.
Áo sơ mi dài đến mức che khuất mông, một đôi chân mềm mại bóng loáng, chân trần giẫm lên thảm, ngón chân trắng nõn bởi vì căng thẳng cuộn tròn lại.
Dòng điện nhỏ bé bất ngờ lan tỏa từ vùng thắt lưng lên não, sau đó nhanh chóng lan khắp cơ thể.
Trần Tự Chu siết chặt cổ họng: “Em muốn làm gì?”
Minh Phù đỏ mặt dữ dội, chỉ cảm thấy hoàn cảnh tối tăm cũng không che được.
Cô từ từ hít một hơi, ngồi xổm xuống, ép đầu gối xuống, quỳ trên thảm, nghiêng nửa người trên về phía trước.
Một tay chống vai Trần Tự Chu, tay kia ôm sau gáy anh.
Dịu dàng hôn lên.
Trả lời câu hỏi của Trần Tự Chu bằng hành động thực tế.
–
Trước đó Minh Phù đã chuẩn bị tâm lý.
Dựa theo sự hỗn loạn lúc trước của Trần Tự Chu, đợi đến khi thật sự xảy ra cô tuyệt đối sẽ không quá tốt.
Nhưng cuối cùng cô vẫn đánh giá thấp thủ đoạn của Trần Tự Chu.
Dù đang nằm trên chiếc giường vô cùng êm ái, cô lại cảm giác như đang bập bềnh trên mặt biển cuồng phong, chìm nổi theo từng đợt sóng dữ dội.
Đèn sợi đốt trên trần nhà lắc lư đến choáng váng trước mắt cô.
Cô nức nở, buông tay vịn cổ Trần Tự Chu ra, bóp vai anh: “Tắt… tắt đèn.”
“Không tắt được không?” Ngữ khí anh thương lượng, động tác lại cứng rắn: “Muốn nhìn cục cưng.”
Minh Phù nhắm chặt mắt lại, không lên tiếng, cánh tay không dùng được sức lực gì.
Trượt từ trên vai anh xuống dưới.
Những làn sóng nhiệt ngày càng cao hơn, dường như muốn nhấn chìm cô.
Trong nháy mắt, cô bỗng dưng mở mắt.
Thấy Trần Tự Chu thành kính quỳ gối bên giường, dường như có cảm giác ngước mắt nhìn cô.
Ánh sáng trắng chói mắt bùng nổ trước mắt cô trong giây lát, lưng cô cong lên thành hình vòng cung, rồi nhẹ nhàng rơi xuống.
Đầu óc tỉnh táo một lát rồi lại trở về hỗn loạn, ký ức cuối cùng của cô về đêm nay là hình ảnh Trần Tự Chu ghìm chặt cô vào bồn rửa tay, kề sát vào tai cô, vừa xấu xa vừa thỏa mãn nói một câu: “Rất thích cục cưng, chỗ nào cũng thích.”
–
Một đêm ngắn ngủi nhưng dai dẳng đã trôi qua. Ánh mặt trời chói chang vừa ló rạng, những tia nắng rực rỡ len lỏi qua khe rèm chưa kéo kín, trải dài trên sàn nhà trong phòng ngủ.
Minh Phù mơ màng tỉnh dậy, bị tia nắng lọt qua khe cửa sổ kéo dài trên sàn nhà chiếu vào mắt.
Khiến cô vô thức nhắm mắt lại.
Chuyện xảy ra tối qua cứ như đang chiếu phim vậy.
Cô duỗi thẳng mu bàn chân, dùng sức muốn đứng dậy khỏi giường nhưng lại bị cánh tay ngang eo chặn lại.
Trần Tự Chu ôm cô từ phía sau, l*иg ngực kề sát lưng cô.
Có lẽ là bị cô đánh thức, vòng tay siết chặt trên lưng cô, càng kéo cô vào trong ngực.
Trần Tự Chu xoa xoa tóc cô, chóp mũi kề sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn mơ hồ: “Tỉnh rồi à?”
Mặc dù không có mặt đối mặt, Minh Phù cũng không khống chế được ngượng ngùng.
Cô gật nhẹ đầu xem như đáp lại.
Anh hỏi: “Khó chịu không em?”
Anh không đề cập tới còn tốt, vừa nói như vậy, chức năng của cơ thể dường như bị đánh thức.
Cô cảm nhận rõ ràng sự đau nhức ở eo và chân.
“Một chút.”
Vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn khác với đàn ông.
Nghẹn ngào do sử dụng quá mức.
“Sao lại im như vậy thế.”
Trần Tự Chu cười cô một câu, ấn vai cô lật lại, tay xoa lưng cô.
Trong mắt là bộ ngực tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của người đàn ông.
Minh Phù hoảng hốt đến mức không biết nên nhìn đâu, ánh mắt chạm đến môi anh lại càng rụt lại vì nóng bỏng, một ký ức nào đó trong đầu bỗng chốc trở nên rõ ràng, cô xấu hổ cuộn tròn ngón chân.
Giọng nói cô có chút run rẩy: “Sao anh không mặc quần áo?”
“Em đã xem hết rồi, anh còn mặc gì nữa?”
Trải qua một đêm tối hôm qua, thuộc tính lưu manh của Trần Tự Chu đã lộ rõ trước mặt Minh Phù.
Minh Phù xấu hổ vô cùng, hết lần này tới lần khác anh còn không chịu buông tha.
Trần Tự Chu mυ"ŧ vành tai cô, hỏi: “Thoải mái không cục cưng?”