Chương 50

Editor: Saki

Trên đường trở về Minh Phù cũng giống như lúc tới, trầm mặc ngồi ở ghế lái phụ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trần Tự Chu cảm thấy cô gái nhỏ này có vẻ không ổn, anh đưa tay qua sờ vành tai cô một cách chuẩn xác: “Khi anh đi tính tiền, mẹ anh đã nói gì với em?”

“Hả?” Minh Phù quay đầu lại, “Không nói gì cả.”

Những điều mà Trần Hòa đã nói với cô, liên quan đến ông ngoại của Trần Tự Chu đã qua đời, Minh Phù không dự định nhắc lại để tránh làm anh buồn.

Cô kéo tay của Trần Tự Chu ra khỏi tai mình, nắm chặt trong tay, nhớ kỹ bài học trước đó, cố ý lấy túi xách đặt lên đùi, “Chỉ là nói với em một số chuyện của anh khi anh còn nhỏ.”

Trần Tự Chu nhìn thấy động tác của cô, cười nói: “Có nói về những điều xấu của anh với em à?”

“Không có.” Minh Phù khó hiểu hỏi anh: “Sao anh hỏi như thế?”

“Ngay khi em lên xe đã quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ mà không liếc mắt nhìn anh một cái, anh không thể không nghĩ rằng mẹ anh đã nói với em một chút điều gì đó, ảnh hưởng đến hình ảnh của anh trong tâm trí em, làm em ghét anh.”

“Cái gì cơ.” Minh Phù dở khóc dở cười: Sao anh lại tự luyến như vậy.”

Vẫn cao ráo và điển trai, cô chưa từng thấy ai tự hào về bản thân mình một cách không hề do dự như vậy.

“Không phải chứ? Anh thấy mặt anh khá đẹp đấy.” Trần Tự Chu cầm vô lăng bằng một tay, nhìn vào đường phía trước: “Vậy em nói xem, hình ảnh của anh trong lòng em là gì, anh có điểm gì không tốt, anh sẽ cố gắng sửa ngay.”

Minh Phù suy nghĩ một chút, nói ra vài chữ: “Có chút hư, còn không đứng đắn.”

Lúc ấy cô mới chuyển trường được hai ngày, Trần Tự Chu đã bắt đầu tán tỉnh cô, miệng luôn nói những điều không đàng hoàng, không thể coi là dễ dãi nhưng mỗi lần đều khiến cô đỏ mặt vì xấu hổ.

Cô rất tò mò, làm sao có người có thể nói ra những điều đó một cách thản nhiên.

Một chút xấu hổ đều không có.

“Sao anh lại không đứng đắn?” Trần Tự Chu bóp nhẹ vào ngón tay của cô: “Trước mặt em, anh không dám nói tục, sợ làm bẩn tai của cô gái ngoan ngoãn này.”

“Không phải vậy.”

Chàng trai trẻ tuổi luôn hống hách, khi nói chuyện đôi khi lại thoải mái một hai từ tục tĩu, dường như cũng là điều bình thường.

Minh Phù liếʍ môi, giọng điệu so với trước giảm đi một chút: “Em mới chuyển trường được hai ngày, anh đã nói muốn theo đuổi em.”

Tình huống đó, Minh Phù vẫn nhớ rất rõ cho đến bây giờ, Trần Tự Chu đứng trước tòa nhà dạy học ngói đỏ cao lớn, ánh mặt trời mới mọc phác họa dáng người cao ráo của anh, và nói ra câu đó “Nếu không vô lại thì làm sao theo đuổi cậu”.

Chàng trai với vẻ mặt thảnh thơi và tự do, như thể chỉ tiện miệng nhắc đến, nhưng thật sự đã ném một hòn đá lớn vào lòng cô, khiến ngay lập tức dấy lên những cơn sóng dữ dội.

Bí mật được chôn giấu dưới đáy lòng dường như được đáp lại trong khoảnh khắc đó, tâm tình hoảng hốt luống cuống của Minh Phù quá mức vui sướиɠ.

Vì đã mong chờ quá lâu, nên khi thứ đó đến, cô chỉ cảm thấy không chân thật.

“Chỉ hai ngày thôi mà.”

Phía trước ngã tư là đèn đỏ, đèn đỏ bật lên, Trần Tự Chu đạp phanh và cuối cùng nhìn về phía Minh Phù: “Vừa gặp đã yêu chẳng phải chỉ là chuyện của một giây thôi sao.”

Minh Phù chấn động trong lòng, ngơ ngác nhìn sang.

Bốn chữ ấy vang vọng bên tai.

“Không tin à?” Trần Tự Chu tháo dây an toàn, tiến lại gần, tay anh vuốt ve mặt cô và nhéo nhẹ: “Một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, nhìn một cái là thích ngay.”

Ánh đèn trong xe mờ ảo, ánh đèn đỏ từ đuôi xe phía trước chiếu vào, làm không gian thêm phần ám muội.

Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, bầu không khí lặng lẽ thay đổi.

Ánh mắt Trần Tự Chu lướt qua đôi mắt trong veo của Minh Phù, trượt xuống cuối cùng dừng lại ở đôi môi khẽ hé mở của cô, giọng anh trở nên khàn: “Có hơi không biết xấu hổ, nhưng anh vẫn phải hỏi.”

Minh Phù nhẹ giọng hỏi: “Hỏi gì vậy?”

“Có thể hôn một cái không, anh không nhịn được nữa.”

Lông mi Minh Phù khẽ run, cụp mắt xuống.

Như là ngầm đồng ý.

Mắt Trần Tự Chu chợt tối sầm lại, chầm chậm rướn tới.

“Bíp —”

Tiếng còi chói tai vang lên, làm bầu không khí ám muội trong xe lập tức tan biến.

Minh Phù giật mình, mở mắt ra, nhìn thoáng thấy chiếc xe phía trước đã đi, cô đẩy nhẹ vai Trần Tự Chu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đèn xanh rồi.”

Trần Tự Chu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khuôn mặt trầm ngâm trở lại ghế, kéo dây an toàn thắt lại, nhấn ga và xe lao vυ"t đi.

Tốc độ xe tăng lên rõ rệt so với trước đó.

Minh Phù vén tóc để che lại, nhắc nhở thêm: “Lái chậm thôi.”

Xe đang lao nhanh dần dần chậm lại, Trần Tự Chu đưa một tay qua đặt lên túi của cô, ngữ khí đúng lý hợp tình: “Nắm tay.”

Rơi vào vào tai lại có một chút ấm ức.

Minh Phù không nhịn được cong môi, không cãi lại anh, nắm lấy tay anh.

Trong xe yên tĩnh một lúc, Trần Tự Chu nói: “Ngày mai anh đưa em đi làm nhé?”

Hôm nay sau giờ làm là Trần Tự Chu đến đón cô, chiếc xe khác vẫn để ở văn phòng luật chưa lấy về.

Minh Phù gật đầu: “Được.”

Trần Tự Chu hỏi cô: “Sáng mai muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.” Minh Phù nói: “Cái gì cũng được, đừng quá cầu kỳ.”

“Sao lại không kén chọn chút nào vậy.”

Minh Phù phồng má, lẩm bẩm một câu: “Em đâu phải anh.”

Trần Tự Chu hừ một tiếng, ôm lấy cổ tay cô vuốt ve hai cái: “Quả thật rất gầy, phải cho em ăn nhiều hơn chút, thân hình nhỏ như vậy, làm gì cũng không chịu nổi.”



Ngày hôm sau Trần Tự Chu đưa Minh Phù đến văn phòng luật.

Khi xuống xe, Minh Phù chợt nhớ ra điều gì, dừng lại và quay lại nói với Trần Tự Chu: “Chiều nay Hương Hương có chuyến bay, em sẽ ra sân bay đón cô ấy.”

Trần Tự Chu vén một lọn tóc ở miệng cô: “Trịnh Nhan Hương?”

Minh Phù gật đầu.

“Buổi tối về ăn cơm không?”

“Chắc là không.”

“Được.” Trần Tự Chu nâng cằm: “Anh biết rồi.”

Đợi Trần Tự Chu lái xe đi, Minh Phù mới xoay người bước vào văn phòng luật.

Vừa vào trong, cô đã nhận được những ánh mắt sáng rực của mọi người.

“Luật sư Minh, sáng nay lại là anh chàng đẹp trai Pagani hôm qua đưa cô đến làm sao?”

“Là bạn trai sao? Đúng không đúng không?”

“Đã gọi là cục cưng rồi, không phải bạn trai thì là gì.”

“Cũng có thể là chồng đấy.”

Minh Phù bị bọn họ trêu chọc hết câu này đến câu khác làm cho mặt đỏ tới mang tai, vội vàng để lại câu “Tôi về văn phòng đây” rồi chạy đi.

Trịnh Nhan Hương sẽ đến thủ đô vào chuyến bay lúc năm giờ chiều, Minh Phù tan làm sớm hai tiếng để đến đón cô ấy.

Khi cô ngồi vào trong xe, một tin nhắn đến đúng lúc.

Không có ghi chú, là số lạ —

Cô Minh, chào cô, tôi là Đinh Hân, kết quả giám định của Lý Gia Tuệ đã ra, hôm nay cô có thể qua lấy không?

Trong thời gian qua, Minh Phù thường xuyên gọi điện để hỏi về tình hình của Lý Gia Tuệ, cô bé có tính cách khá kiên cường, mỗi ngày tiếp tục cuộc sống hằng ngày, đi học đi làm, từng bước vượt qua bóng tối mang lại bởi sự việc đó.

Bây giờ kết quả giám định đã ra, có thể đến trụ sở cảnh sát để xác định nghi can.

Cô trả lời —

“Tôi có thể đến ngay bây giờ được không?”

Người đó trả lời lại hai chữ: Có thể.

Bệnh viện thủ đô và sân bay trên cùng một con đường, không quá cần phải tốn công.

Minh Phù dừng xe ở bãi đỗ xe, đi thẳng đến trung tâm giám định.

Tìm thấy văn phòng của Đinh Hân, cô đứng bên ngoài gõ cửa hai cái: “Bác sĩ Đinh.”

“Vào đi.” Đinh Hân rời mắt khỏi máy tính nhìn cô một cái, từ trong tủ lấy ra một tập hồ sơ đưa cho cô: “Mọi thông tin đều nằm trong đây.”

Tránh được việc phải đi lại nếu bị thiếu sót điều gì, Minh Phù mở tập hồ sơ ra và kiểm tra lại một lần nữa.

Sau khi xem xong lại niêm phong túi hồ sơ, lúc Minh Phù đang chuẩn bị cáo từ, Đinh Hân mở miệng trước, nói một câu không liên quan: “Lần trước tôi thấy cô rồi.”

Động tác của Minh Phù dừng lại một chút, nhưng sau đó cô nhanh chóng nhận ra cô ấy đang nói về điều gì, thản nhiên nói: “Tôi biết.”

Hai chữ đơn giản khiến Đinh Hân im lặng một lúc, cô ấy không ngờ lần này phản ứng của Minh Phù lại bình thản như vậy, có lẽ Trần Tự Chu đã giải thích rõ ràng cho cô rồi.

“Tôi thích Trần Tự Chu, cô có thể nhìn ra đúng không?”

Ngay cả bây giờ, khi Minh Phù nghe thấy ai đó nói trực tiếp rằng họ thích Trần Tự Chu, trong lòng cô vẫn sẽ có dao động.

Bởi vì điều đó là điều cô không dám làm.

Con người lúc nào cũng thiếu thốn cái gì liền ngưỡng mộ cái đó.

Cho nên cô khâm phục Đinh Hân hào phóng thẳng thắn, nhưng hai người vẫn được coi là kẻ địch trong tình yêu, nên nói rằng họ thích nhau là không thể.

Cũng rất giả dối.

Minh Phù nở nụ cười: “Việc tôi có nhìn ra hay không không quan trọng, quan trọng là anh ấy có nhìn ra không.”

Cô ở trước mặt người khác luôn luôn thành thạo, tất cả hoảng loạn chỉ bày ra ở trước mặt một người.

Đinh Hân sửng sốt, sau đó cô ấy cười nhạo: “Cô nói đúng.”

Dừng lại một lát, cô ấy lại nói: “Thật ra, tôi đã biết sự tồn tại của cô từ rất sớm.”

Người bị bất ngờ lần này là Minh Phù.

Ngay hôm qua, cô nghe được cùng một lời từ Trần Hoà.

“Có ý gì không?”

“Anh ấy không nói với cô à?” Đinh Hân nghĩ Minh Phù hỏi như vậy có ý đồ, cẩn thận quan sát cô một hồi phát hiện cô thật sự không biết gì cả, dường như bất đắc dĩ dường như tiêu tan thở dài.: “Anh ấy thật sự thích cô.”

Minh Phù cảm thấy như bản thân bây giờ như đã phát hiện ra một bí mật quan trọng, nhịp tim dần dần tăng tốc.

Đinh Hân tốt bụng giải đáp cho cô: “Hình đại diện Wechat của Trần Tự Chu không chỉ là một hình đen đơn giản, hình đó đã không đổi kể từ khi tôi quen biết anh ấy, luôn luôn dùng tới bây giờ, đã nhiều năm rồi.”



Ra khỏi trung tâm giám định, Minh Phù ngồi vào trong xe, ngây ngốc nhìn chằm chằm kính chắn gió ngẩn người.

Tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại làm cô tỉnh táo trở lại.

Cô mở ra, đúng lúc đó là tin nhắn từ Trần Tự Chu.

【C: Đã đến sân bay chưa?】

Đinh Hân bất ngờ gửi tin nhắn cho cô, Minh Phù cũng không nói cho anh biết cô đang đến bệnh viện thủ đô.

【Trăng sáng chiếu hoa sen: Đang chuẩn bị đi.】

【C: Chú ý an toàn, chờ em về.】

Minh Phù cười, trả lời một chữ “Được” ngắn gọn.

Nhớ lại lời Đinh Hân nói, Minh Phù mở hình đại diện của Trần Tự Chu và lưu vào album ảnh.

Cô tìm kiếm hướng dẫn trên mạng và điều chỉnh màu từng bước theo hướng dẫn.

Hình ảnh ban đầu toàn màu đen dần dần hiện ra một hình dạng mờ nhạt, cho đến khi cuối cùng trở nên rõ ràng.

Người trên hình là cô.

Chính xác mà nói tấm ảnh này vốn là ảnh chụp chung bốn người gồm cô, Trần Tự Chu, Trịnh Nhan Hương và Trình Lí, cũng chụp vào ngày tuyết rơi năm lớp mười hai, Trần Tự Chu cắt cô ra một mình, chỉnh thành màu đen tinh khiết để làm hình đại diện.

Anh đã giấu cô trong hình đại diện Wechat của mình.

“Luôn luôn dùng tới bây giờ, đã nhiều năm rồi.”

Câu nói của Đinh Hân lại vang vọng trong đầu.

Minh Phù chậm rãi chớp mắt hai cái, hít một hơi sâu và thở ra.