Editor: Saki
Câu nói của Trần Tự Chu vừa tự nhiên vừa quen thuộc, như thể họ là một cặp đôi, cô tan làm về nhà và anh đã chuẩn bị xong bữa ăn, chỉ chờ cô đến là có thể ăn tối.
Minh Phù thất thần trong hai giây ngắn ngủi: “Không cần đâu, Lộ Lộ đang ở nhà chờ tôi.”
Như thể đã bàn bạc trước, ngay khi cô nói xong, một bóng người xuất hiện sau lưng Trần Tự Chu.
Đào Lộ mang theo khay trái cây đi ngang qua cửa, nhìn thấy có người đứng đó, liếc nhìn một cái: “Ơ, bé Phù về rồi à, mau vào đây! Bạn học Trần mời chúng ta đến mừng nhà mới hoàn thành của anh ấy, đồng nghiệp của anh ấy cũng có mặt.”
Đào Lộ nhớ cái danh hiệu Minh Phù gán cho Trần Tự Chu hôm qua, nên cô gọi anh là bạn học Trần thay vì gọi là anh chàng đẹp trai.
Trong nhà hình như có ai đó gọi cô ấy, Đào Lộ lại gọi Minh Phù một tiếng rồi vội vàng đi vào.
“…”
Trần Tự Chu dựa vào khung cửa, nhìn cô với vẻ tự tại.
Lotus đứng cạnh chân anh, liên tục cọ đầu vào cô, như thể nếu cô không đi, nó sẽ cọ cô cho đến chết mới thôi.
“Qua đây đi.” Trần Tự Chu khẽ chỉ vào Lotus: “Cô mà không qua thì nó sẽ không để yên đâu.”
Câu nói này nghe như một lời đe dọa.
Minh Phù nhíu mày, nghiêm túc nói: “Theo Điều 42 của 《Luật Xử Phạt Quản Lý An Ninh》, nếu dùng lời nói đe dọa tính mạng người khác, có thể bị tạm giam và phạt tiền. Nếu nghiêm trọng, có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội gây rối trật tự công cộng.”
“Nếu nghiêm trọng hơn nữa, có thể cấu thành tội xúc phạm danh dự. Theo quy định, dùng bạo lực hoặc phương pháp khác để công khai xúc phạm hoặc bịa đặt nhằm bôi nhọ người khác, sẽ bị phạt tù dưới ba năm, giam giữ, quản chế hoặc tước quyền chính trị.”
Một loạt quy định pháp luật tuôn ra một cách lưu loát.
Trần Tự Chu lần đầu tiên nghe cô nói nhiều như vậy, có chút ngạc nhiên và hơi buồn cười: “Tôi có làm gì đâu, cô phổ biến pháp luật cho nó nghe đi.”
Minh Phù cúi xuống nhìn Lotus.
Chó chăn cừu Blue Bay được lai tạo từ giống chó chăn cừu, sói, chó chăn cừu Malinois và Husky, có ngoại hình giống sói, cao lớn, mạnh mẽ và đẹp trai, lông màu xám đen sáng bóng, mắt xanh bạc đẹp, khi nhìn không cảm xúc thì rất có áp lực, giống như chủ của nó.
Nhưng chú chó này lại vì thời tiết nóng mà liên tục thè lưỡi thở hổn hển, thấy Minh Phù nhìn mình, nó nghiêng đầu nhìn cô, sau đó cúi đầu chạm nhẹ vào tay cô bằng chóp mũi.
Minh Phù càng nhíu mày.
Nó có thể hiểu pháp luật không nhỉ.
Dưới ánh mắt chăm chú của cả người và chó, Minh Phù lưỡng lự một lúc, rồi thỏa hiệp.
“Tôi về thay đồ.”
Cô vòng qua Lotus, đi về nhà.
Trần Tự Chu và Lotus nhìn nhau, anh giơ tay vẫy về phía Minh Phù.
Lotus đứng dậy, nhảy nhót theo sau Minh Phù.
Minh Phù ngừng tay khi mở cửa, nhìn Lotus, rồi quay lại nhìn về phía nhà bên cạnh.
Trần Tự Chu đã quay vào nhà, chỉ để lại một bóng lưng.
Minh Phù mím môi, đưa ngón tay trỏ chọc vào trán Lotus.
Lotus kêu hai tiếng, giơ chân lên vỗ vào cửa.
Ý là đang thúc giục cô nhanh lên.
Có một chiếc máy giám sát lớn đi kèm, Minh Phù thở dài, chấp nhận mở cửa bước vào.
Lotus theo cô vào nhà, nhưng không đi sâu vào bên trong, nó ngồi ở lối vào canh giữ.
Minh Phù như hiểu ra điều gì, ngồi xuống ngang tầm mắt với nó, xoa đầu nó: “Anh ấy dạy mày giỏi thật.”
Lotus tất nhiên không thể trả lời cô, mắt nó đảo quanh quan sát xung quanh.
Minh Phù cười, đứng dậy đi vào phòng ngủ thay đồ.
Đã hứa sẽ qua, Minh Phù không làm bộ kéo dài thời gian, cô búi tóc lên, thay bộ đồ ở nhà rồi dắt Lotus sang nhà Trần Tự Chu.
Nhà của Trần Tự Chu được trang trí rất có phong cách, thiết kế kiểu Bắc Âu với tông màu chủ đạo là xám, bên trái cửa ra vào là bếp mở, có quầy bar nhỏ bên ngoài, tường ban công thông với phòng khách mở rộng, lắp đặt cửa sổ sát đất, làm cho không gian trong nhà sáng sủa và rộng rãi.
Càng đi vào trong càng ồn ào, trên thảm trải ở phòng khách, một nhóm người đang ngồi vây quanh, âm thanh trò chơi lẫn với vài câu chửi thề, Đào Lộ cũng ở đó, mắng chửi hăng say nhất.
Mọi người đều chìm đắm trong trò chơi, không ai chú ý rằng trong phòng khách đột nhiên có thêm một người.
Minh Phù không lên tiếng làm phiền, nhưng cô cũng không quen ai trong đó, chuẩn bị vào bếp để chào Trần Tự Chu báo rằng mình đã đến, vừa quay lại thì va phải một l*иg ngực rộng lớn.
“Đứng đây làm gì vậy?”
Giọng nam trong trẻo vang lên từ trên đầu, Minh Phù khựng lại một lúc, lùi ra sau và xoa mũi: “Không, họ đang chơi game.”
Giọng của người phụ nữ nhẹ nhàng, kết hợp với cử chỉ nhỏ nhắn, không hiểu sao trông có chút tủi thân.
Trần Tự Chu cảm thấy mềm lòng, lấy một cái bánh tart trứng từ đĩa ra đưa tới miệng cô: “Nếm thử đi, vừa mới nướng xong đấy.”
Bánh tart trứng ấm áp chạm vào môi, hương vị đậm đà của sữa lan tỏa, Minh Phù vô thức cắn một miếng từ tay anh.
“Thế nào?” Anh hỏi.
Đôi mắt Minh Phù sáng lên, gật đầu, đầu lưỡi liếʍ nhẹ vụn bánh ở mép: “Ngon lắm.”
Trần Tự Chu nhìn cô với ánh mắt đậm vẻ trầm ngâm, đặt bánh tart trứng vào tay cô: “Vậy được rồi, yên tâm cho mọi người ăn.”
Minh Phù đang chuẩn bị cắn miếng thứ hai thì dừng lại.
Anh coi cô như người thử độc sao?
“Thật vô lý, tôi lại chết rồi, chịu thua.” Một người trong đó ngồi vây quanh chơi game tuyệt vọng nhắm mắt lại ngửa ra sau, một lát sau mở mắt ra, vô tình liếc thấy hai người đứng gần cửa, mắt trợn tròn: “Đm?”
Người ngồi cạnh anh ta không rời mắt khỏi màn hình, nói: “Chú ý hình tượng chút, Tống Tống, đừng có buông lời bừa bãi khi không mặc áo blouse trắng, nếu tạo thành thói quen nói như vậy ở bệnh viện, cậu sẽ bị đánh đấy.”
“Không, tự dưng có thêm người.” Tống Tử Phong nhìn về phía Trần Tự Chu: “Đây là em gái cậu à?”
Những người đang chìm đắm trong game nghe thấy đều ngẩng đầu nhìn qua.
Minh Phù khi đi làm thường trang điểm nhẹ nhàng, hôm nay ra ngoài cả ngày, mồ hôi làm mặt dính dấp, lúc về thay quần áo cô cũng tiện thể tẩy trang, giờ mặt mộc, mặc áo dài tay cổ tròn, tóc búi cao, trông trẻ như học sinh cấp ba.
Trần Tự Chu chưa kịp nói gì đã bị người khác cắt ngang, rồi ngay lập tức là những tiếng bàn tán râm ran: “Cậu có em gái xinh đẹp thế sao không nói?”
“Nếu tôi có em gái xinh thế này, tôi sẽ khoe khắp nơi.”
“Gia đình cậu có gen tốt vậy sao? Có thể chia bớt chút không?”
“Em gái, chào em, anh là đồng nghiệp của anh trai em.”
Mọi chuyện càng lúc càng lố.
Trần Tự Chu đẩy tay Tống Tử Phong đang chìa ra phía Minh Phù: “Em gái cái rắm gì.”
Anh đặt bánh tart trứng lên bàn trà rồi lùi lại đứng bên cạnh Minh Phù, giới thiệu với mọi người: “Minh Phù, tôi —”
Anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Là hàng xóm.”
Minh Phù gật đầu chào: “Chào mọi người.”
“Hàng xóm à, tôi còn tưởng là em gái cậu, trẻ thế này.”
“Hàng xóm cũng có thể là em gái mà, ’em gái hàng xóm’.” Tống Tử Phong đùa, lại chìa tay ra: “Em gái hàng xóm, à không, Minh Phù, chào cô, tôi là Tống Tử Phong, ‘Phong’ trong lá phong.”
Minh Phù bắt tay anh ta.
Tống Tử Phong mặc dù nói chuyện không đứng đắn, nhưng đã là bạn của Trần Tự Chu thì nhân phẩm cũng không tệ, nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay Minh Phù một chút rồi thả ra.
Người đàn ông ngồi cạnh Tống Tử Phong cũng chào Minh Phù: “Chào người đẹp, tôi là Triệu Thần.”
Anh ta tự giới thiệu xong còn không quên dìm Tống Tử Phong: “Bộ phận của chúng tôi rất nghiêm túc, Tống Tử Phong là bác sĩ nam khoa, ít gặp phụ nữ nên đừng để ý.”
“Muốn chết à?” Tống Tử Phong quay đầu lườm anh ta: “Tháng sau tôi sẽ chuyển về!”
Tống Tử Phong và Trần Tự Chu là bạn đại học, về nước trước Trần Tự Chu hai năm, học chuyên ngành ngoại khoa tim mạch nhưng cũng phụ trách chuyên ngành nam khoa. Trưởng khoa ngoại tim là cha anh ta, yêu cầu rất nghiêm ngặt về chuyên môn. Tháng trước khi kiểm tra kiến thức chuyên ngành, Tống Tử Phong nhầm một chữ, nên bị đày xuống khoa nam khoa để rèn luyện trong một tháng.
Người đẹp ở đâu cũng được yêu thích, những người khác tạm gác game, lần lượt chào Minh Phù.
Đến lượt Đinh Hân, cô ấy vẫy tay với Minh Phù: “Tôi không cần tự giới thiệu nhỉ, chúng ta mới gặp nhau cách đây vài ngày.”
Minh Phù gật đầu chào: “Bác sĩ Đinh.”
“Hàng xóm của Trần Tự Chu sao chị lại gặp qua?” Tống Tử Phong thắc mắc, nhìn qua lại giữa hai người họ: “Chẳng lẽ chị đã đến nhà cậu ta trước bọn em ư?”
Những người khác cùng đồng thanh “Ồ”.
Trần Tự Chu nhìn Tống Tử Phong, mắt hơi nheo lại: “Muốn ăn đòn à?”
Đinh Hân cười giải thích: “Không phải, Minh Phù là luật sư, vài ngày trước cô ấy đến trung tâm giám định làm việc.”
“Luật sư à.” Tống Tử Phong ngạc nhiên thốt lên: “Nghề nghiệp này trái ngược với ngoại hình quá.”
“Nghề của cậu cũng không khác với vẻ ngoài của mình.” Trần Tự Chu đơn giản đáp lại: “Giả tạo.”
Triệu Thần lập tức cười lớn, giơ ngón tay cái về phía Trần Tự Chu: “Tuyệt.”
Những người khác cười đến mức bả vai run lên.
“Cậu hai Trần!” Tống Tử Phong tức giận nghiến răng.
Vừa dứt lời, Lotus đang nằm im lặng dưới chân Minh Phù bỗng đứng dậy, sủa hai tiếng về phía anh ta.
Tống Tử Phong hơi sợ chó, khí thế hung hăng ngay lập tức xẹp xuống, anh ta rụt vai, không cãi nhau với Trần Tự Chu nữa, quay qua nhìn Minh Phù: “Luật sư Minh, cô biết chơi game không, cùng chơi nào.”
Minh Phù gật đầu: “Không quen lắm.”
Đào Lộ là một cô gái chính hiệu thích ở nhà, hàng ngày ngoài việc ở nhà viết lách thì cô còn chơi game. Cô cảm thấy chơi game một mình không thú vị nên kéo Minh Phù cùng chơi, cũng coi như giúp Minh Phù tìm được một thú vui giải trí ngoài công việc.
“Không sao, không sao, chúng tôi sẽ giúp cô, mau đến đây, chúng ta cùng chơi.” Tống Tử Phong nhiệt tình vẫy tay với cô: “Đúng lúc đủ tám người, chúng ta chia thành hai đội rồi ghép thêm hai người nữa, đánh đối chiến.”
Mọi người nhanh chóng nhường chỗ cho Minh Phù, cô đi tới ngồi xuống.
Trần Tự Chu đi theo cô, đá nhẹ vào mông Tống Tử Phong: “Lùi ra kia một chút, cho tôi chỗ ngồi.”
Tống Tử Phong vừa lùi vừa hỏi: “Cậu cũng muốn chơi à?”
“Không chơi.”
“Vậy cậu ngồi đây làm gì, không đi nấu ăn à.”
Trần Tự Chu liếc nhìn anh ta: “Tôi là đầu bếp của cậu à?”
Tống Tử Phong bĩu môi, mắt nhìn qua mọi người: “Chúng ta dùng oẳn tù tì để chia đội nhé?”
“Phải làm mấy vòng đây.” Triệu Thần nhìn Trần Tự Chu, đề nghị: “Đúng lúc, Trần Tự Chu không chơi, lấy cậu ấy làm ranh giới, bên trái một đội, bên phải một đội.”
Bên trái Trần Tự Chu là Tống Tử Phong, Đinh Hân và hai người khác, bên phải là Minh Phù, Đào Lộ, Triệu Thần và một nữ đồng nghiệp khác.
Tống Tử Phong “À” lên một tiếng: “Tôi cùng đội với luật sư Minh à, không sao, lát nữa tôi sẽ nhường cô.”
Minh Phù cầm điện thoại, chớp mắt: “Được.”
Đúng là cuối tuần, lượng người chơi game rất đông, mở phòng xong là nhanh chóng ghép được đồng đội.
Minh Phù chọn Đát Kỷ mà cô sử dụng thành thạo nhất, gặp Tống Tử Phong dùng Chân Cơ ở đường giữa, cả hai không hành động gì vì kỹ năng chưa hoàn toàn khai mở, chỉ đánh lính.
Làn lính đầu tiên vừa kết thúc, Tống Tử Phong đột nhiên sử dụng kỹ năng lên Minh Phù, làm cô đứng im tại chỗ.
Trần Tự Chu đứng cạnh nhìn thấy, dùng đầu gối đẩy nhẹ vào Tống Tử Phong: “Cậu không biết xấu hổ à?”
Tống Tử Phong nghiêm nghị đáp: “Thể thao điện tử, không có chuyện biết xấu hổ!”
“Vậy cậu vừa nói nhường cô ấy, là nói dóc à?”
Kỹ năng vừa giải tỏa, Minh Phù điều khiển Đát Kỷ trở về dưới tháp, cô dùng một tay vỗ nhẹ lên đầu gối Trần Tự Chu rồi nhanh chóng rút lại, mắt nhìn chăm chú vào màn hình: “Không sao.”
Bàn tay mềm mại của người phụ nữ chạm nhẹ rồi rời đi, nếu không có cảm giác còn sót lại, Trần Tự Chu còn nghĩ rằng cú vỗ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trần Tự Chu dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ lên vòm miệng, không biểu hiện gì, dịch người sát lại gần Minh Phù một chút.
Đầu gối anh chạm vào đầu gối cô.
Mọi người ngồi khoanh chân trên thảm, chỉ cần động nhẹ là có thể chạm vào chân nhau, Minh Phù không để ý khi Trần Tự Chu chạm vào cô, vẫn tập trung vào game.
Khi ba kỹ năng đã hoàn toàn khai mở, Minh Phù điều khiển Đát Kỷ ẩn nấp trong bụi cỏ.
Chẳng bao lâu sau, Chân Cơ của Tống Tử Phong đi tới, Minh Phù nhanh chóng sử dụng kỹ năng thứ hai làm anh ta đứng im, sau đó dùng kỹ năng thứ ba và thứ nhất liên tiếp, một chuỗi kỹ năng mượt mà khiến Chân Cơ bị tiêu diệt ngay lập tức.
Tiếng “first blood” vang lên đồng loạt từ điện thoại của mọi người.
Lấy được mạng đầu tiên, mọi người nhìn Minh Phù, cô cười mỉm, trông vô hại.
Với lời nói “không quen” từ trước, họ chỉ nghĩ Minh Phù may mắn.
Cho đến khi Minh Phù liên tiếp tiêu diệt Tống Tử Phong ba lần, mọi người mới nhận ra điều bất thường.
Tống Tử Phong nhìn màn hình tối lại, ngơ ngác: “Không phải nói là không quen sao?”
Đào Lộ từ nãy giờ im lặng xem, cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng: “Không quen thật mà, bé Phù chỉ biết chơi mỗi Đát Kỷ thôi, người ta gọi là quốc phục Đát Kỷ nhỏ.”
“…”
Minh Phù vẫn chỉ cười, nhưng trông không còn vô hại như trước.
Ánh đèn phòng khách chiếu thẳng xuống, người phụ nữ cụp mắt, hàng mi cong và dày tạo ra một bóng đổ dưới mắt, má lúm đồng tiền hiện rõ bên má.
Vài sợi tóc lòa xòa từ dây buộc lỏng lẻo rơi xuống che tầm nhìn, Minh Phù không thể rảnh tay chỉnh lại, chỉ có thể lắc đầu để tóc vướng vào tai.
Trần Tự Chu vô thức nở nụ cười, tự nhiên đưa tay vén tóc cô ra sau tai.
Ngón tay ấm áp lướt qua da cô, như mang theo dòng điện nhẹ, lan từ trán xuống toàn thân, khiến cô tê dại.
Không biết vô tình hay cố ý, khi anh hạ tay xuống, ngón tay anh khẽ cạ vào vành tai cô.
Tay Minh Phù ấn màn hình khựng lại, một kỹ năng sử dụng trượt, tạo cơ hội cho Tống Tử Phong phản công.
Tống Tử Phong phấn khích: “Ê, ê, ê! Tôi sắp phản công rồi!”
Triệu Thần chọc anh ta: “Bị gϊếŧ ba lần rồi mới phản công được mà cũng dám kêu la.”
“Rõ ràng là luật sư Minh cố ý tạo tin đồn đánh lừa mọi người!”
“Rõ ràng là cô ấy khiêm tốn! Gọi là tạo tin đồn gì chứ.” Đào Lộ lập tức bênh vực: “Đã gọi là luật sư Minh mà còn không chú ý lời nói, cẩn thận cô ấy gửi thư luật sư kiện cậu vì tội phỉ báng!”
“Cậu đứng đó chờ bị đánh à?”
Mọi người cãi cọ ầm ĩ, một luồng hơi nóng bỗng phả vào tai Minh Phù, cô quay đầu nhìn.
Gương mặt của người đàn ông gần trong gang tấc, Minh Phù thậm chí cảm nhận được hơi thở của mình phả vào mặt anh rồi phản lại.
Cô còn chưa kịp tránh, Trần Tự Chu đã quay mặt lại, hơi thở của họ giao hòa, nhưng anh dường như hoàn toàn không nhận ra khoảng cách gần gũi của họ, bình tĩnh nhìn cô một cái rồi quay lại giao diện game: “Nếu không chạy, cô sẽ bị gϊếŧ trở lại đấy, Đát Kỷ nhỏ.”
Ba chữ cuối cùng anh nói nhẹ, tạo thêm chút mập mờ vô cớ.
Cùng một cách gọi, khi Đào Lộ nói không sao, nhưng từ miệng Trần Tự Chu, Minh Phù lại cảm thấy có chút xấu hổ, cơ thể cô nóng bừng lên, cố giữ bình tĩnh đáp “Ồ” một tiếng, rồi quay lại nhìn màn hình.
Trần Tự Chu không rời đi, tay anh chống lên phía sau Minh Phù, nửa người nghiêng về phía cô, nghiêm túc xem cô chơi game.
Bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để tránh né, bây giờ kéo dài khoảng cách lại trở nên quá giả tạo, hơn nữa trông Trần Tự Chu chỉ đơn giản là đang bình thường xem cô chơi game.
Minh Phù mím môi, giữ tâm trạng bình tĩnh rồi quay lại tập trung vào game.
Những người khác đều đắm chìm trong sự kịch tính của game, hoàn toàn không để ý đến sự mập mờ giữa hai người họ.
Ngồi đối diện Minh Phù là Đinh Hân, không biết từ lúc nào đã nhận ra sự thân mật giữa Minh Phù và Trần Tự Chu, một lúc sau mới phản ứng lại.
“Chị Hân, chị bị lag à?” Tống Tử Phong dùng khuỷu tay huých nhẹ Đinh Hân: “Sao chị đứng im không động đậy thế?”
“À, có chút lag.” Đinh Hân lấy lại tinh thần: “Giờ thì ổn rồi.”
Một ván game nhanh chóng kết thúc.
Vì Chân Cơ của Tống Tử Phong bị Đát Kỷ của Minh Phù áp chế ngay từ đầu, không thể phát triển được, nên cuối cùng đội Minh Phù giành chiến thắng áp đảo trong trận này.
Tống Tử Phong nhìn thành tích 1-8 của mình, than thở: “Lời của phụ nữ không thể tin được, lời của nữ luật sư lại càng không thể tin!”
Trần Tự Chu cười nhạo: “Sao cậu không nói là cậu không biết xấu hổ đi, mới vào đã đánh người ta.”
“Đó không giống nhau!”
Tống Tử Phong muốn tìm lý do biện minh, vừa quay đầu lại nhìn thấy Lotus đứng như bảo vệ sau lưng Minh Phù, đành im lặng nuốt lời.
Không thể đắc tội.
Không thể đắc tội với nữ Đát Kỷ, càng không thể đắc tội với nữ Đát Kỷ có chó chăn cừu bảo vệ.
Minh Phù cười hỏi họ: “Chơi nữa không?”
Trần Tự Chu đứng dậy, “Để họ chơi, cô qua đây giúp tôi một chút.”
Minh Phù ngạc nhiên: “Tôi sao?”
“Họ đều không biết nấu ăn.”
“Được.”
Minh Phù đứng dậy khỏi thảm, đi theo Trần Tự Chu vào bếp.
Trần Tự Chu nói quá tự nhiên, Minh Phù đồng ý quá nhanh, khiến mọi người không cảm thấy có gì bất thường, cho đến khi họ bắt đầu một ván game mới, Triệu Thần mới nhận ra điều gì đó: “Sao tôi cảm thấy hai người họ không giống chỉ là hàng xóm nhỉ?”
“Tất nhiên không chỉ thế.” Đào Lộ, người nắm rõ nhất, hào hứng chia sẻ: “Họ còn là bạn học cấp ba.”
Đinh Hân nghĩ đến điều gì đó, nhìn thoáng qua hướng bếp, rồi nhanh chóng rời mắt.
Minh Phù theo Trần Tự Chu vào bếp, hỏi: “Tôi cần làm gì?”
Trần Tự Chu chỉ vào tủ bát: “Bóc hai củ tỏi, rồi nhặt rau.”
Việc này ai không biết nấu ăn cũng có thể làm được.
Thấy cô còn đứng đó, Trần Tự Chu nhướng mày: “Có ý kiến gì sao?”
Minh Phù chớp chớp mắt, lắc đầu, tìm tỏi rồi ngồi xổm bên thùng rác bắt đầu bóc.
Trần Tự Chu xoay người bắt đầu cắt rau, hai người không nói gì thêm, bếp tạm thời trở nên yên tĩnh.
Bóc tỏi không tốn nhiều thời gian, chẳng mấy chốc Minh Phù đã xong.
Cô đứng dậy từ trên mặt đất, “Tỏi bóc xong để đâu?”
Trần Tự Chu đang ngồi xổm tìm gia vị trong tủ, tay chỉ vào phía trên tủ: “Tìm cái bát mà để vào.”
Minh Phù theo hướng anh chỉ, lấy một cái bát rồi bỏ tỏi vào.
Khi xoay người, cô nhìn thấy gì đó, định thần nhìn kỹ.
Trần Tự Chu mặc một chiếc áo phông rộng, do tư thế ngồi xổm khiến lưng căng, cổ áo nhô lên, lộ ra một phần bị che khuất bởi vải.
Minh Phù thấy dưới cổ anh có một hình xăm, ngay chỗ đốt sống cổ nổi lên.
Không nhìn rõ hình xăm, cô vô thức đưa tay muốn nhìn kỹ hơn.
Khi tay cô đưa đến nửa chừng, người đàn ông bất ngờ quay đầu lại, thấy tay cô thì sững sờ một chút, rồi chậm rãi nhìn lên mặt cô, giọng có chút trêu chọc.
“Giữa ban ngày ban mặt, luật sư Minh muốn làm gì thế?”