Chương 3

Minh Phù và Trần Tự Chu gặp lại vào mùa hè, lần đầu gặp gỡ cũng là vào mùa hè.

Tháng năm, kỳ thi giữa kỳ vừa kết thúc, hành lang vô cùng náo nhiệt.

Tiếng thảo luận đáp án bài thi, tiếng di chuyển bàn ghế, còn có tiếng bước chân lộn xộn ồn ào.

Minh Phù ôm tài liệu đi theo sau Ngô Bằng Húc, cẩn thận tránh đám người đùa giỡn xung quanh.

Đi tới tận cùng hành lang, Ngô Bằng Húc quay đầu nói với Minh Phù: “Chính là chỗ này.”

Minh Phù ngẩng đầu nhìn tấm bảng treo trước cửa phòng học — lớp 11 (9).

Đang muốn đi vào, một vật thể không rõ từ đâu bay tới lọt vào tầm mắt, sau đó một tiếng hét vang lên ở trong phòng học: “Mẹ kiếp, anh Húc kìa mau trốn đi!”

Ngô Bằng Húc đưa tay ra sau theo bản năng, che chở Minh Phù trốn sang bên cạnh.

Nhưng chỗ cửa ra vào chật hẹp, mới nhích được một bước đã dựa vào cửa, vật thể không xác định kia lao thẳng tới.

Minh Phù sợ hãi nhắm mắt lại, tay ôm sách cũng không tự giác nắm chặt, chuẩn bị nghênh đón phần quà chuyển trường này.

Tiếng “Bốp” khẽ vang lên sau lưng, đau đớn trong dự đoán cũng không ập đến, cô mở mắt ra, liếc nhìn thì thấy một bóng người trắng lướt qua bên cạnh, Minh Phù ngửi thấy trong không khí lưu lại mùi hương lạnh lẽo cùng với mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Trong tay cậu cầm một quả bóng rổ.

Có lẽ đó là thứ vừa mới đập tới.

Ánh mắt Minh Phù dừng lại hai giây, sau đó di chuyển lên trên.

Chàng trai mặc áo T-shirt màu trắng và quần túi hộp màu đen, bả vai rộng rãi, bởi vì dùng sức nên mạch máu màu xanh trên cánh tay hơi nhô ra, da trắng ngần.

“Trình Lí! Lại là nhãi ranh này! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi là không được chơi bóng trong lớp, sao còn chơi nữa! Em có phải là tên khốn không?”

Bên tai chợt vang lên tiếng rống giận của Ngô Bằng Húc, kéo suy nghĩ của Minh Phù về: “Còn có Trần Tự Chu nữa, hai đứa ném bắt phối hợp rất tốt nhỉ, sao NBA còn chưa mời chào hai đứa chứ?”

Chàng trai cầm bóng rổ xoay người, lông mày khẽ nhướng: “Thầy Ngô, thầy muốn mắng thì mắng Trình Lí đi, đừng làm hại người vô tội, em vừa rồi cũng không làm gì cả, còn chặn bóng cho thầy mà.”

Minh Phù lúc này mới nhìn rõ diện mạo của cậu.

Tóc ngắn màu đen, mặt mày bướng bỉnh sắc bén, đường nét khuôn mặt rõ ràng, trên tai trái đeo một khuyên tai màu đen, khóe miệng nở một nụ cười lười nhác, trong lòng mang theo chút xấu xa.

Ngô Bằng Húc: “Hai người các em đều cá mè một lứa, em không vô tội chút nào.”

“Anh Húc, nhìn không ra thầy còn có tiềm năng hát rap nữa, chuỗi từ vừa rồi nói rất trôi chảy!” Một chàng trai mặc áo T-shirt đen từ phía sau phòng học đi tới, cánh tay khoác lên vai Trần Tự Chu, sau khi nhìn thấy cô gái đi theo Ngô Bằng Húc, ánh mắt sáng lên, đồng thời vỗ Trần Tự Chu, “Đây là bạn học mới à?”

Nghe Trình Lí nói vậy, Trần Tự Chu như mới phát hiện bên cạnh Ngô Bằng Húc có một cô gái, cậu liếc mắt nhìn qua.

Nữ sinh mặc đồng phục theo quy định trường học, trong lòng ôm một chồng sách, làn da trắng nõn, ánh mắt mờ ảo trong suốt, buộc tóc đuôi ngựa cao, có vài sợi tóc mai rơi xuống má, nhẹ nhàng lại sạch sẽ.

“Đúng vậy.” Ngô Bằng Húc tức giận nói: “Các em tặng bạn học mới một món quà thật khó quên.”

“Ngoài ý muốn nhỉ ngoài ý muốn nhỉ.” Trình Lí nhiệt tình đi về phía trước hai bước, còn chưa kịp chào hỏi với bạn học mới, đã bị Ngô Bằng Húc ngăn lại: “Thằng nhóc thúi tránh ra, hai người các em đều trở về chỗ ngồi đi.”

Trần Tự Chu và Trình Lí bị đuổi về chỗ ngồi, Ngô Bằng Húc dẫn Minh Phù lên bục giảng, ông gõ bảng đen, ý bảo mọi người trong lớp im lặng lại.

“Tất cả im lặng một lát, hôm nay trong lớp có một bạn học mới chuyển đến, mọi người hãy cùng chào đón bạn ấy nào.”

Nói xong, Ngô Bằng Húc vỗ tay đầu tiên.

Có lẽ là vừa rồi suýt chút nữa đập trúng bạn học mới, Trình Lí rất cổ vũ, bàn tay vỗ bốp bốp.

Cậu ta còn khều cánh tay của Trần Tự Chu, ý bảo cậu cũng cổ vũ đi.

Trần Tự Chu không nói gì, giơ tay tùy tiện vỗ hai cái rồi buông xuống.

Ngô Bằng Húc dịch sang bên cạnh một bước, bảo Minh Phù tới: “Nào, Minh Phù, em tự giới thiệu đi.”

Tay Minh Phù ôm sách siết chặt, chậm rãi hít một hơi, đứng ở giữa bục giảng nói ra nội dung đã lăn lộn trong lòng vô số lần: “Chào, chào mọi người, mình tên là Minh Phù, hy vọng ngày sau, có thể ở chung vui vẻ với mọi người.”

Bởi vì khi còn bé Minh Phù sốt cao không thể kịp thời chữa trị nên dẫn đến nói chuyện trở nên có chút cà lăm, hơn nữa tính tình cô hướng nội, lại càng không thích nói chuyện, cho nên tật xấu này vẫn không thể cải thiện.

Cô cố ý nói chuyện chậm tốc độ lại, thời gian dừng lại cũng không dài, mọi người trong lúc nhất thời cũng không nghe ra cái gì.

“Vui vẻ vui vẻ! Chắc chắn vui vẻ!” Trình Lí sôi nổi như một nhóm không khí, cậu ta vừa vỗ tay vừa cúi đầu nói với Trần Tự Chu: “Bạn học mới này không chỉ đẹp, giọng nói cũng dễ nghe, dịu dàng mềm mại, nghe đến tim tôi cũng run lên.”

Trần Tự Chu liếc cậu ta một cái: “Tuần trước lúc cậu bị dì lao công trường đuổi mắng cũng nói như vậy.”

“… Hả? Tôi đã nói rồi sao?”

“Cậu nói giọng bà ấy vang dội làm tim cậu đập nhanh hơn, cảm nhận được cảm giác rung động.”

Trình Lí: “…”

“Vậy, Minh Phù em —” Ngô Bằng Húc trên bục giảng nhìn qua một vòng phòng học, chỉ vào vị trí nghiêng về phía trước của Trần Tự Chu: “Em ngồi xuống trước đi.”

“Cảm ơn thầy ạ.”

Ôm sách vở đi tới chỗ ngồi Ngô Bằng Húc sắp xếp, ngồi ở bên ngoài là một cô gái mặt búp bê, tướng mạo rất đáng yêu, không đợi Minh Phù tới, cô ấy liền từ vị trí đứng lên dọn chỗ cho cô.

“Xin chào bạn cùng bàn, mình tên Trịnh Nhan Hương, Nhan của thuốc màu, bộ Thảo kết hợp với bộ Thủy tạo thành chữ Hương.”

Minh Phù thấy hành động này của Trịnh Nhan Hương, cong môi cười với cô ấy: “Xin chào.”

“Mẹ kiếp, vừa rồi bạn học mới cười rộ lên như vậy cậu có thấy không, mắt cong cong, giống như phóng điện vậy.” Trình Lí ngồi ở phía sau thấy thế, chọc chọc Trần Tự Chu, “Lần này tôi cảm thấy mình thật sự rung động.”

Trần Tự Chu bị chọc không kiên nhẫn, cậu rời mắt khỏi điện thoại, lời mắng chửi đến bên miệng, nhưng sau khi tầm mắt lướt qua sườn mặt cô gái phía trước, không hiểu sao nuốt trở lại.

“Cậu nói chuyện có thể chú ý một chút không, mỗi ngày chữ thô tục đều không rời miệng.” Trần Tự Chu nói ra bốn chữ: “Không có ý thức.”

Trình Lí: “?”

Không phải lúc cậu mắng chửi người sao?

Trình Lí không hiểu, cậu ta muốn giải thích cho mình: “Không phải, tôi —”

Trần Tự Chu lạnh nhạt nói: “Phiền nữa thì cút.”

“Ờ.”

Trình Lí uất ức ngậm miệng.

Lúc rời mắt, lại nhìn lướt qua, Trần Tự Chu cụp mắt nhìn về phía điện thoại.

“Phù của cậu là Phù của hoa sen nhỉ, thật dễ nghe.”

“Tên của cậu, cũng dễ nghe.”

Tiếng nói phía trước bay vào tai Trần Tự Chu, trong đầu cậu bất giác bật ra những lời Trình Lí vừa nói.

Người thật xinh đẹp, thanh âm cũng dễ nghe.

Quả thật dễ nghe, nhẹ nhàng mềm mại, giống như mèo con kêu.

Phục hồi tinh thần, trong khung chat Wechat trên màn hình có nhiều dấu chấm hỏi.

【Tam Song Tang Tang: Tôi nói lát nữa tôi đi ngang qua trường học có muốn đưa cậu về không, cậu quay lại cái quái gì thế?】

Trần Tự Chu lúc này mới phát hiện cậu không biết lúc nào ở trong khung chat gõ hai chữ “Hoa Sen”.

【C: Gửi nhầm rồi.】

Hôm nay thời tiết cực kỳ nóng, còn hơi ngột ngạt, Trần Tự Chu lười đạp xe về nhà dưới ánh mặt trời, trả lời “Được”.



Thi giữa kỳ xong, học sinh ngoại trú chỉ cần học xong tiết tự học cuối cùng của buổi chiều là có thể về nhà, học sinh nội trú có thể tiếp tục tự học hoặc trở về phòng ngủ.

Minh Phù và Trịnh Nhan Hương đều là học sinh nội trú, Trịnh Nhan Hương là một cô gái rất hoạt bát, vừa nghe nói Phù và mình ngủ cùng nhau càng thêm nhiệt tình, sau một tiết học liền đưa Minh Phù vào nhóm bạn bè của mình, biết cô vừa chuyển trường nên sợ cô cô đơn, hẹn ăn cơm tối với cô.

“Em Phù, lát nữa cậu muốn ăn gì?”

Trịnh Nhan Hương lớn hơn Minh Phù hai tháng, cô ấy cảm thấy gọi Minh Phù quá xa lạ, liền chọn xưng hô như vậy.

“Mình ăn gì, cũng được.” Minh Phù khép sách lại, dụi mắt, “Cậu muốn ăn, cái gì?”

“Đối diện trường học mở một tiệm cá nướng, nghe nói mùi vị cũng không tệ lắm, đi thử xem nhé? Cậu ăn cá không?”

“Ăn.” Minh Phù gật đầu, “Nhưng mà, chúng ta có thể ra ngoài không?”

“Đương nhiên có thể, Trưởng Lập chỉ là đối với việc học tập hơi nghiêm khắc, những phương diện khác quản lý vẫn khá lỏng lẻo, hơn nữa cơm ở căn tin trường học quá khó ăn.”

“Thu học phí của chúng ta nhiều như vậy, cũng không biết mời đầu bếp nấu ăn tới, lần trước mình đi căn tin ăn cơm, thấy đồ ăn bày bên trong đều cho là mình đi nhầm chỗ.” Trịnh Nhan Hương không chút khách khí phàn nàn thao tác không ổn định của căn tin trường học với Minh Phù: “Dưa chuột xào dưa hấu, cậu có thể chấp nhận không? Tuy rằng đều là dưa, nhưng giữa chúng nó có vách ngăn, hai thứ này xào cùng nhau, so với lσạи ɭυâи có gì khác nhau chứ, hơn nữa dưa hấu sao có thể xào được, vậy không náo loạn ư.”

Minh Phù ngạc nhiên, hiển nhiên là không ngờ đầu bếp nấu ăn của căn tin lại sáng tạo như vậy.

“Trịnh Nhan Hương, đời này cậu nhờ vẹt đầu thai à, cái miệng này có thể lải nhải như vậy, cũng không sợ bạn học mới chê cậu phiền sao.” Trình Lí ở ghế sau đột nhiên chen vào, “Minh Phù đúng không, tôi tên Trình Lí, hai chữ kia là “điều chỉnh lộ trình”, cậu đừng sợ, không phải tất cả mọi người trong lớp chúng tôi đều nói nhiều như cậu ấy.”

Minh Phù lắc đầu: “Không… không sao, không, không phiền đâu.”

“Này, em Phù, cậu nói chuyện có phải hơi cà lăm không?”

Trình Lí cũng là cái tên quen thuộc, bản lĩnh của hai ba câu nói, liền xưng hô trực tiếp từ Minh Phù biến thành em Phù.

Trình Lí không có ý gì khác, nhưng nói trắng ra chuyện Minh Phù nói lắp như vậy, vẫn khiến cô có chút xấu hổ.

Không khí yên tĩnh lại.

Cô nắm lấy mái tóc mai rơi bên má: “A, phải…”

Trịnh Nhan Hương quả thật muốn bị Trình Lí ngu chết, cô ấy hung hăng vỗ Trình Lí một cái: “Muốn ăn đòn phải không?”

“Xin lỗi xin lỗi, đôi khi tôi không thể kiểm soát được những gì mình nói.” Trình Lí cũng ý thức được mình nói sai, liên tục xin lỗi.

“Không sao đâu…”

Dù sao cô cũng không phải lần đầu tiên nghe được lời này, hơn nữa Trình Lí cũng không có ác ý.

“Em Phù, vậy bệnh này của cậu —”

Trình Lí nói được một nửa, đã bị tiếng ghế cọ xát sàn nhà cắt ngang, Trần Tự Chu đứng lên, túm lấy cổ áo Trình Lí dẫn cậu ta đi ra ngoài.

“Đi thôi.”

Trình Lí lảo đảo bước chân, “Cậu túm tôi làm gì, tôi còn chưa hỏi xong mà.”

“Vấn đề nhiều như vậy, tại sao cậu lại sinh ra với mười vạn câu hỏi như vậy chứ?” Trần Tự Chu lạnh nhạt tung ra đòn chí mạng: “Bạn gái cũ của cậu chê cậu nhiều lời nên đá cậu, hiểu không?”

“Trần Tự Chu, cậu công kích cá nhân quá đáng rồi!”

Nhìn Trình Lí bị kéo đi liếc mắt một cái, Trịnh Nhan Hương an ủi Minh Phù: “Cậu đừng để ý lời Trình Lí nói, người nọ từ khi sinh ra đã không có đầu óc cao cấp rồi.”

“Không, không sao, mình biết, cậu ấy không có ác ý.”

Minh Phù dịu dàng cười, lơ đãng nhìn ra cửa sau, vừa vặn đối diện với ánh mắt của chàng trai.

Sau một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, Trần Tự Chu rời mắt đi trước, bóng dáng của cậu cũng theo đó biến mất ở cửa.