Chương 27

Editor: Saki

Hai ngày thi kết thúc rất nhanh, học sinh lớp mười và lớp mười một bắt đầu nghỉ đông, còn học sinh lớp mười hai tiếp tục phải học bù một cách khổ sở.

Mãi cho đến ngày 29 mới kết thúc nửa học kỳ học bù của lớp mười hai.

Trong dịp Tết chắc chắn không thể ở lại ký túc xá, các dì quản lý ký túc và các chú bảo vệ cũng phải về nhà ăn Tết, không còn ai ở lại trường.

Cả học kỳ này Minh Phù chưa về nhà lần nào, giờ đột nhiên phải về ở sáu ngày, cả người cô lại bắt đầu ủ rũ.

Cứ như thể cô có PTSD (*) với hai từ “về nhà”.

(*) PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

Trần Tự Chu biết cô đang phiền lòng điều gì, nghiêm túc đề nghị: “Hay là cậu về nhà mình đi?”

Minh Phù liếc nhìn cậu một cái mà không nói gì, nhưng trên mặt đã lộ vẻ “cậu đang đùa gì thế”.

“Mình nói thật đấy.” Trần Tự Chu thản nhiên cười, “Mẹ mình luôn muốn có một cô con gái, đưa cậu về cũng coi như thực hiện được tâm nguyện của bà, cũng tiện cho bà gặp mặt con dâu tương lai —”

Minh Phù chưa bao giờ phản ứng nhanh như thế, như dự cảm được cậu sẽ nói gì, cô đưa tay bịt miệng cậu lại trước khi cậu kịp nói hết câu, vội vàng ngắt lời cậu: “Im miệng!”

Nhìn xuống tay cô cách miệng mình không xa mà không dính sát vào, Trần Tự Chu tiếc rẻ “chậc” một tiếng, “Sao? Biết mình định nói gì? Mà bắt mình im miệng à.”

Minh Phù nhận ra mình phản ứng hơi quá, cô lúng túng rút tay lại, nhỏ giọng nói thầm: “Dù sao, cũng không phải lời hay ho gì…”

“Sao lại không phải lời hay ho chứ, cậu chưa nghe mà.” Nhìn đôi tai đỏ bừng của cô, Trần Tự Chu lại nổi máu trêu chọc, “Hay để mình nói ra? Xem có khớp với những gì cậu nghĩ không, biết đâu chúng ta tâm đầu ý hợp thì sao.”

Advertisement

Nói xong, ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm vào tai Minh Phù.

“Không được nói!”

Minh Phù né tránh tay cậu, cảm thấy nóng bức, đúng lúc chuông hết giờ reo lên, cô vội vàng xách cặp chạy ra ngoài.

Trần Tự Chu không nhanh không chậm mà theo sau.

Đúng giờ tan học, hành lang đông đúc, đi chưa được mấy bước, Trần Tự Chu đã bắt kịp Minh Phù.

Cậu móc ngón tay vào dây cặp của cô, lấy cặp của cô để lên vai mình.

Thời tiết lạnh, Trần Tự Chu không để Minh Phù đi xe buýt, ra cổng trường bắt một chiếc taxi rồi nhanh chóng đẩy cô vào trong, sau đó ngồi vào bên cạnh cô.

Hôm nay tan học sớm, đường phố ít xe hơn bình thường, về nhà nhanh hơn một nửa thời gian so với mọi khi.

Trần Tự Chu nhờ tài xế đợi một chút, rồi theo Minh Phù xuống xe, đưa cặp cho cô: “Có chuyện gì thì gọi cho mình, mình luôn sẵn sàng phục vụ 24/7.”

Minh Phù cong môi cười: “Biết rồi, cậu về đi.”

“Đợi cậu vào rồi mình mới đi.”

“Ừm.”

Minh Phù đeo cặp đi vào khu dân cư, đến chỗ chốt bảo vệ thì xoay người lại.

Trần Tự Chu vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn cô.

Minh Phù vẫy tay, ra hiệu cho cậu mau lên xe.

Cậu cũng thật là cứng đầu bướng bỉnh.

Trần Tự Chu cảm thấy nếu cậu không lên xe, cô gái nhỏ này cũng sẽ không chịu đi vào trong.

Đừng nói chứ, cảnh tượng này thật quyến luyến.

Cậu cười khẽ, xoay người lên xe.

Chưa đầy vài giây sau, điện thoại của Minh Phù rung lên.

【C: Mau vào đi, con lừa bướng bỉnh.】

【C: Đến nơi thì nhắn mình một tiếng nhé.】

Cái người này sao toàn gọi cô bằng mấy cái tên linh tinh.

Minh Phù bĩu môi, nhét điện thoại vào túi, đi vào trong khu dân cư.



Trong mấy ngày Tết, Dương Minh không về nhà.

Dương Kiêu Quần và Từ Hân Vinh cũng đã quen với điều đó, không nhắc đến anh ta câu nào.

Ba người cùng ăn một bữa cơm giao thừa bình dị mà kỳ lạ, trong khi ti vi ở phòng khách phát sóng chương trình Gala Tết vui tươi. Sau khi đồng hồ điểm 12 giờ, bài hát “Khó quên đêm nay” vang lên, coi như cái Tết đã qua.

Mùng ba, Từ Hân Vinh và Dương Kiêu Quần bay đến Hải Thành nghỉ dưỡng, những ngày sau đó Minh Phù chỉ ở trong phòng đọc sách, làm bài tập. Điện thoại để bên cạnh, luôn gọi video với Trần Tự Chu, hầu hết thời gian hai người không nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng làm bài mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn nhau một cái, cảm giác cũng thật tốt.

Ngày tựu trường mùng sáu, Trần Tự Chu như thường lệ đến đón Minh Phù.

Trần Tự Chu nghĩ rằng hai người ngày ngày gặp nhau ở trường, đột nhiên một tuần không gặp, cô gái nhỏ này chắc sẽ có chút nhớ mình.

Nhưng kết quả là vừa gặp mặt, cô lập tức đã hỏi: “Câu tiếp theo của câu ‘Lòng ta đã thích đã ưa’ là gì?”

Cậu bị hỏi đến ngẩn ra một lúc.

Trần Tự Chu nhất thời không làm, cậu kéo quả bông nhỏ trên mũ Minh Phù: “Sáu ngày không gặp, cậu gặp mình mà câu đầu tiên đã hỏi cái này à?”

“Ấy, đừng kéo.” Minh Phù gạt tay cậu ra, chỉnh lại mũ, rồi tiếp tục nhìn cậu chằm chằm: “Nói mau, câu tiếp theo.”

Mấy ngày Tết, hai người mở gọi video đọc sách, Minh Phù cứ như cái đồng hồ báo thức, ngày ngày nhắc nhở cậu học thuộc thơ cổ và văn ngôn, dạy dỗ cậu không thể ỷ vào việc giỏi môn tự nhiên mà bỏ bê môn văn, một điểm chênh lệch cũng đủ cách nhau cả một sân vận động.

Trần Tự Chu bị vẻ nghiêm túc của cô làm cho đáng yêu không chịu nổi, cuối cùng bàn với cô, bảo cô nếu mỗi ngày đọc cho cậu một đoạn văn ngôn, biết đâu có thể tăng cường trí nhớ.

Minh Phù không tin, cô nói mình nói lắp, tăng cường được trí nhớ gì chứ.

Trần Tự Chu cứ khăng khăng là có ích, không tin thì chờ đến khi tựu trường kiểm tra kết quả. Cô nửa tin nửa ngờ, mỗi ngày đều đọc cho cậu nghe bài văn.

Giờ vừa gặp mặt, cô đã không chờ nổi mà kiểm tra kết quả rồi.

Nhìn vào đôi mắt trong veo đầy mong đợi của cô, dù Trần Tự Chu có giận đến mấy cũng không thể bộc phát được, “Dẫu rằng chín chết có chừa được đâu.”

“Nhược hữu tá gian, phạm khoa cập vi trung thiện, câu tiếp theo là gì.”

(*) Dịch nghĩa: Nếu có kẻ làm điều gian dối, phạm pháp hoặc làm việc trung thành, lương thiện.

Trần Tự Chu: “?”

Mẹ nó sao lại còn có nữa?

Tay áo bị cô kéo nhẹ, Trần Tự Chu thở dài thỏa hiệp, đọc tiếp: “Nghi phó hữu ti luận kì hình thưởng, dĩ chiêu bệ hạ bình minh chi lí, bất nghi thiên tư sứ nội ngoại dị pháp dã.”

(*) Dịch nghĩa: Nên giao cho quan chức có thẩm quyền xét xử tội phạt, để thể hiện rõ sự công bằng và minh bạch của bệ hạ, không nên thiên vị, khiến cho trong và ngoài triều có sự khác biệt về pháp luật.

“Thật sự, có tác dụng rồi.” Mắt Minh Phù sáng rực lên, lại hỏi: “Sơ vi nghê thường hậu, lục yêu, câu trước là gì?”

(*) Dịch nghĩa: Ban đầu là khúc nghê thường, lục yêu.

Nghe câu này, Trần Tự Chu đột nhiên cười rạng rỡ: “Chắc chắn muốn mình đọc câu trước?”

“À…” Minh Phù không hiểu cậu có ý gì: “Cậu không biết à?”

“Biết, sao lại không biết.” Trần Tự Chu nắm tay cô nhét vào túi áo mình, chậm rãi nói: “Khinh long mạn niệp mạt phục khiêu.”

(*) Dịch nghĩa: Nhẹ vuốt, chậm miết, rồi lại gảy.

Vừa nói, ngón tay cậu vừa lúc mạnh lúc nhẹ nắm tay cô, đến chữ “挑” cuối cùng, còn khẽ gãi lòng bàn tay cô một cái.

Một câu thơ cổ lưu truyền ngàn đời, không hiểu sao lại bị cậu đọc ra với ý vị không đứng đắn.

Minh Phù tròn mắt, một lúc lâu không thốt nên lời.

Thậm chí quên rút tay về.

Cô thật ra không hiểu tại sao Trần Tự Chu lại dụng công ở câu thơ này, nhưng phối hợp với hành động trêu chọc của cậu, cũng đoán được trong đầu cậu không có gì là đứng đắn.

“Còn kiểm tra nữa không?” Cậu hỏi.

Rồi lại gãi lòng bàn tay cô.

Minh Phù lấy lại tinh thần, vội rút tay ra, “Không kiểm tra nữa.”

Rồi cúi đầu bước nhanh về phía trước.

Trần Tự Chu đuổi theo, ghé vào tai cô: “Mình còn biết những câu khác nữa, có muốn nghe không?”

Minh Phù lập tức từ chối: “Không muốn!”

Trần Tự Chu không quan tâm, tự mình đọc vài câu: “Trầm ngâm phóng bát sáp huyền trung, chỉnh đốn y thường khởi liễm dung.”

“Tào tào thiết thiết thác tạp đạn đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn.”

(*) Dịch nghĩa: Âm thanh hỗn độn, như ngọc rơi trên đĩa.

Đọc lung tung, không theo thứ tự gì cả.

Minh Phù không nói gì, Trần Tự Chu cũng không để ý, “Mình còn biết bài Trường Hận Ca, nghe không?”

Minh Phù bây giờ hoàn toàn không muốn để ý đến cậu, tăng tốc bước đi.

Trần Tự Chu ung dung theo bên cạnh cô, không thể thoát được: “Vân tấn hoa nhan kim bộ dao, phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.”

(*) Dịch nghĩa: Mái tóc mây, mặt hoa, bước chân vàng, trong màn trướng ấm áp trải qua đêm xuân.

“Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều.”

(*) Dịch nghĩa: Đêm xuân ngắn ngủi, trời sáng muộn dậy, từ đó nhà vua không buổi chầu sớm.

Khi Trần Tự Chu nói, hơi thở phả vào gáy cô, trời tháng hai, Minh Phù cảm thấy nóng bức không chịu nổi.

Hai câu thơ cổ nghĩa gần như rõ ràng, kết hợp với giọng nói cố ý hạ thấp của cậu, cô cảm giác như mình sắp bốc cháy.

Cô bịt tai lại: “Cậu phiền quá! Im đi.”

Trên suốt đoạn đường trở về trường, Minh Phù không nói một lời nào với Trần Tự Chu.

Hai người đi một trước một sau, người đi trước mặt đỏ bừng, bước đi vội vã, người đi sau thì ung dung, thong thả theo sau.

Cô gái nhỏ khi xấu hổ và giận dữ đến một mức độ nhất định sẽ không thèm để ý đến ai.

Rất khó để dỗ dành.

Ở khúc cua cầu thang, nơi bị che khuất tầm nhìn, đầu óc Minh Phù vẫn đang vang vọng những câu thơ mà Trần Tự Chu vừa đọc, không để ý và va phải một cô gái đi ra từ bên kia.

Cô dừng lại, lùi hai bước.

Một chân treo lơ lửng trên bậc thang.

Trần Tự Chu tiến lên hai bước, ôm lấy cô từ phía sau, giọng trách móc: “Lại không nhìn đường.”

Minh Phù nghĩ thầm, không phải là vì cậu sao.

Cô vịn vào tay Trần Tự Chu để đứng thẳng, nhìn về phía cô gái kia.

Hình như là người quen, năm ngoái trong bữa tiệc sinh nhật của Trần Tự Chu, cô ấy ngồi cạnh Trương Lập.

Hình như tên là Tôn Tư Nhu.

“Xin lỗi, cậu, không sao chứ?”

Ánh mắt Tôn Tư Nhu nhanh chóng lướt qua Trần Tự Chu một vòng, lắc đầu: “Không sao, không vấn đề gì.”

Không đợi Minh Phù nói thêm gì, cô ấy liền nghiêng người rời đi.

Trần Tự Chu bước lên bậc thang và đi bên cạnh Minh Phù, cụp mắt bắt đầu mắng cô: “Cậu có mắt mà như mù, nếu vừa rồi không có mình đỡ phía sau, cậu đã ngã lăn xuống rồi, đến lúc đó thì thành con quái vật xấu xí.”

Minh Phù không nhịn được bật cười: “Cậu làm như, đang giáo dục, trẻ con vậy.”

“Trẻ con ít ra còn biết đi phải nhìn đường, còn cậu thì không.” Trần Tự Chu nhéo mũi cô một cái, đẩy cô vào lớp: “Đừng lắm lời nữa, mau vào lớp đi, mũi lạnh đỏ hết rồi.”

“Biết rồi, cậu đừng đẩy, mình tự đi.”

“Thế thì mình có thể ôm cậu, cậu chọn một cái.”

“Không cần, cái nào cũng không chọn.”

Hai người đối đáp qua lại, giọng nói dần dần xa đi, Tôn Tư Nhu từ góc rẽ bước ra, nhìn theo bóng lưng một nam một nữ phía trước, cuối cùng vội vàng chạy xuống lầu.



Ngày trôi qua càng lúc càng nhanh, tấm bảng đếm ngược bên cạnh bảng đen nhanh chóng chuyển thành đúng một trăm ngày.

Đại hội tuyên thệ trăm ngày là một phần không thể thiếu để động viên học sinh lớp mười hai.

Ban lãnh đạo nhà trường ban đầu định để Minh Phù lên sân khấu phát biểu, nhưng việc cô nói lắp một chút có ảnh hưởng.

Mặc dù bị Trần Tự Chu bắt nói chuyện hàng ngày, gần đây còn đọc văn ngôn và thơ cổ cho cậu nên đã tốt hơn nhiều, nhưng cô vẫn chưa quen với việc phát biểu trước đám đông như vậy, cuối cùng việc phát biểu này rơi vào tay Trần Tự Chu, kẻ đứng thứ hai muôn đời.

Trần Tự Chu biết chuyện này liền không vui, hiếm khi cậu lại giáo dục Minh Phù bằng giọng điệu nghiêm túc: “Cậu như thế này không được đâu, cơ hội gì cũng nhường cho người khác, nếu sau này có người giành bạn trai với cậu thì cậu cũng nhường à?”

Chỉ là một bài phát biểu thôi, sao lại lôi cả bạn trai vào chuyện này.

Nói gì thì nói —

Cô nhìn Trần Tự Chu, nói: “Cậu nói, và mình nói, đều như nhau, không có khác biệt gì.”

“Sao lại không khác biệt, khác biệt là —” Trần Tự Chu định phản bác, nói được vài câu thì dường như nhận ra điều gì, đột nhiên dừng lại.

Cậu dựa lưng vào ghế, cười: “Minh Phù, cậu đang ám chỉ điều gì với mình đấy à?”

“Không có.” Minh Phù điềm nhiên lật một trang sách: “Cậu đừng có nghĩ bậy.”

Trần Tự Chu chọc vào má cô: “Cậu cứ cứng miệng đi.”

Việc phát biểu này Trần Tự Chu đã nhận, nhưng việc viết bài phát biểu lại là điều cậu không thể đảm đương.

Cậu học rất giỏi, hồi đầu vào cấp ba với thành tích đứng đầu đỗ vào Trưởng Lập, khi đó trong lễ khai giảng học sinh mới, nhà trường đã sắp xếp để cậu phát biểu, nhưng cậu thấy phiền phức nên từ chối.

Sau đó trước khi Minh Phù chuyển trường tới, thành tích của cậu không còn đứng đầu nữa, những hoạt động của học sinh xuất sắc như phát biểu này cơ bản không liên quan đến cậu.

Bản kiểm điểm cậu có thể viết tùy tiện cũng ra cả ngàn tám trăm chữ, nhưng bài phát biểu viết cả buổi chỉ có thể rặn ra được câu “Kính thưa các thầy cô và các bạn học sinh, chào buổi sáng”.

Vì vậy, việc viết bài phát biểu cuối cùng rơi vào tay Minh Phù.

Vào ngày diễn ra đại hội tuyên thệ trăm ngày, Trần Tự Chu hiếm khi mặc đồng phục.

Nhưng vẫn mặc xộc xệch, không chút nghiêm túc.

Minh Phù chỉ vào khóa kéo của cậu: “Kéo lên đi.”

“Quên mất.” Trần Tự Chu đặt tay lên khóa kéo của đồng phục, sau đó buông ra, không biết xấu hổ nói với Minh Phù: “Cậu kéo giúp mình đi.”

“…”

Minh Phù dừng lại, xoay người: “Thôi đừng kéo nữa.”

Dạo này cô gái nhỏ rõ ràng là có tính khí lớn lên, từ chối cậu ngày càng dứt khoát hơn.

Trần Tự Chu thở dài một hơi, cầm khóa kéo lên rồi kéo lại, nói: “Được chiều hư rồi, từ chối mình mà không cần suy nghĩ.”



Đại hội tuyên thệ được tổ chức tại hội trường lớn của trường, lớp chín tình cờ được sắp xếp ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái hội trường, Trịnh Nhan Hương kéo Minh Phù ngồi vào hàng đầu tiên.

“Ngồi đây tốt lắm, tiện cho Trần Tự Chu nhìn thấy cậu ngay.”

Minh Phù kêu lên: “Hương Hương…”

“Biết rồi, mình không nói nữa, cậu ngại mà.”

Đại hội tuyên thệ nhanh chóng bắt đầu.

Một nam một nữ dẫn chương trình được chọn từ lớp mười một, thoải mái hào phóng báo cáo chương trình.

Đầu tiên là hiệu trưởng phát biểu, sau đó là bí thư, rồi đến chủ nhiệm khối, cứ lần lượt như vậy, cuối cùng là bài phát biểu của đại diện học sinh.

Việc Trần Tự Chu lên sân khấu phát biểu được giữ bí mật khá tốt, nhóm bạn xấu của cậu đều không biết trước, ngay cả Trình Lí cũng chỉ biết khi thấy cậu bước ra từ phía sân khấu mới biết cậu đại diện học sinh lên phát biểu.

Phía dưới yên lặng một lúc, ngay sau đó là tiếng reo hò náo nhiệt.

Khiến các lãnh đạo ngồi ở hàng ghế chính giữa đều giật mình.

Chủ nhiệm khối mười hai nổi tiếng là khó tính, trên sống mũi đeo một cặp kính đen, điển hình khuôn mặt nghiêm nghị, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể một chút khi bà ấy tức giận.

Thấy Diệt Tuyệt Sư Thái (*) sắp đứng dậy mắng, Trần Tự Chu vỗ vào micro, bắt đầu giữ trật tự: “Im lặng một chút, đừng ồn ào, lần đầu tiên phát biểu cho tôi chút thể diện, OK?”

(*) Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên kiếm.

Phía dưới quả nhiên im lặng lại.

Diệt Tuyệt Sư Thái cũng ngồi xuống lại.

Trịnh Nhan Hương nhìn Trần Tự Chu lên sân khấu hai tay không, “Ấy” một tiếng: “Trần Tự Chu định phát biểu không giấy à?”

Không có quy định phát biểu phải không giấy, Minh Phù nghĩ Trần Tự Chu thậm chí còn không thuộc bài văn ngôn, chắc chắn sẽ không thuộc bài phát biểu, nhưng bây giờ xem ra, cậu định không dùng giấy.

Trần Tự Chu đứng ở chính giữa sân khấu, trước hàng ngàn ánh nhìn không hề lúng túng, phong thái thoải mái: “Thật ra hôm nay người đáng lẽ phải đứng đây phát biểu không phải là tôi, các bạn cũng biết tôi là kẻ đứng thứ hai muôn đời, nhưng không còn cách nào, người đứng đầu muốn tôi làm, tôi chỉ có thể nghe cậu ấy, dù sao người đứng thứ hai trước mặt người đứng đầu không có quyền lên tiếng.”

Những người biết mối quan hệ giữa Minh Phù và Trần Tự Chu dưới khán đài liền “Ồ” lên một tiếng thích thú.

Ngô Bằng Húc ngồi bên cạnh nghe thấy, tức giận đến liếc mắt.

Ông biết ngay tên nhóc này không đứng đắn.

Trần Tự Chu giơ tay ra hiệu im lặng, chờ phía dưới im lặng lại, tiếp tục nói: “Bài phát biểu này là cậu ấy viết, nên tôi đã học thuộc lòng, tôi chỉ thay cậu ấy nói ra, vinh dự này vẫn thuộc về cậu ấy.”

Giọng điệu bình thản của chàng trai qua micro lại thêm phần trầm ấm, Minh Phù ngồi bên dưới, nhìn Trần Tự Chu trên sân khấu.

Tóc ngắn đen nhánh gọn gàng, góc mặt được ánh đèn khắc họa rõ nét, bàn tay cầm micro rõ từng khớp xương, ống quần lộ ra một đoạn mắt cá chân, vì tư thế đứng mà gân cốt phía sau căng lên.

Vai rộng làm căng đồng phục rộng thùng thình, đứng thẳng tắp, nhưng sự lười biếng đặc trưng vẫn không giấu được.

Minh Phù nhìn mãi, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Bài phát biểu không dài, Minh Phù vừa lơ đãng một chút, Trần Tự Chu đã nói đến kết thúc.

“… Đừng bao giờ lo lắng vì những điều chưa xảy ra, sống tốt hiện tại, tận hưởng quá trình, kết quả dù tốt hay xấu đều là sự cống hiến không hối tiếc của chúng ta, cuối cùng, tặng mọi người một câu —”

“Thiên ma vạn kích hoàn kiên kình, nhiệm nhĩ đông tây na bắc phong.”

(*) Dịch nghĩa: Trải qua ngàn vạn thử thách vẫn kiên cường, mặc cho gió Đông Tây Nam Bắc thổi.

Vẫn là giọng điệu bình thản đó, nhưng âm cuối cùng vang vọng khắp hội trường.

Cậu bình tĩnh đứng ở chính giữa sân khấu, đứng dưới ánh đèn trắng sáng, đứng trong ánh mắt của hàng ngàn người, và cũng đứng vững trong trái tim tuổi mười bảy của Minh Phù.

Sau đại hội tuyên thệ trăm ngày là kỳ thi mô phỏng lần một và lần hai. Đến khi hoàn thành kỳ thi mô phỏng lần ba, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng gần kề.

Khi chỉ còn hơn một tháng nữa đến kỳ thi đại học, học sinh lớp mười hai sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe trước kỳ thi.

Đo chiều cao, cân nặng và huyết áp là những mục kiểm tra cơ bản, tốc độ rất nhanh, chỉ cần đứng lên máy đo, dữ liệu sẽ được ghi lại ngay lập tức.

Nhưng đến bước lấy máu thì tốc độ lại chậm đi thấy rõ.

Nơi lấy máu được sắp xếp trong hội trường lớn của trường, nhân viên y tế ngồi ở hàng ghế đầu, với ba bàn lấy máu, cửa trước vào, cửa sau ra.

Hàng đợi lấy máu kéo dài, nối dài ra tận hành lang.

Khi đứng chờ bên ngoài thì còn ổn, càng đến gần cửa càng nghe rõ đủ loại câu nói —

“Chị ơi, tay nghề chị có tốt không? Có thể đâm một lần là trúng không? Đừng biến tay em thành cái rây nhé?”

“Lấy bao nhiêu máu vậy ạ? Lấy xong máu thì em có cần uống canh gà bồi bổ không?”

“Có cách nào lấy máu mà không cần kim không? Em sợ kim tiêm.”

Trần Tự Chu vẫn còn buồn ngủ, nhắm mắt, khoanh tay dựa lưng vào tường như không có xương, nghe những tiếng than vãn vọng ra từ trong, chủ yếu là của con trai, không có mấy tiếng xì xào.

Toàn là lũ yếu đuối, lấy tí máu mà như lấy mạng.

Áo bỗng bị kéo xuống, Trần Tự Chu mở mắt.

Minh Phù đứng trước cậu, không quay đầu lại, đưa tay ra sau kéo áo T-shirt của cậu, nhắc cậu tiến lên.

Advertisement

Trần Tự Chu liếc nhìn tay Minh Phù đang kéo áo mình, từ trên tường đứng lên tiến đến gần tai cô, “Không nhìn mà mò ra sau thế, không sợ mò nhầm chỗ à.”

“Gì cơ?”

Rõ ràng cô không hiểu ý cậu.

Trần Tự Chu cũng không giải thích, cười: “Không có gì.”

Cậu đổi chủ đề: “Lấy máu, sợ không?”

“Không sợ.”

Cái này có gì phải sợ.

“Giỏi thế.” Trần Tự Chu hờ hững đặt tay lên vai Minh Phù, ngược lại quệt nhẹ lên mặt cô: “Nhưng mình sợ đấy, mình sợ kim tiêm, phải làm sao đây?”

Minh Phù nghiêng đầu nhìn cậu, có chút nghi hoặc: “Cậu không phải định, học y sao?”

“Ai nói học y thì không được sợ kim tiêm, không được sợ máu, cậu lấy đâu ra thành kiến đó vậy.”

“?”

Sao lại gọi là thành kiến.

Người này đúng là miệng lưỡi sắc bén đến mức có thể làm người chết tức sống lại.

Minh Phù không muốn nói chuyện với cậu nữa, quay lưng đi theo dòng người tiến lên phía trước.

Nhưng tay Trần Tự Chu vẫn đặt trên vai cô, cô cũng không buông ra.

Nhanh chóng đến lượt họ lấy máu.

Nói là ba bàn lấy máu nhưng thực chất là một chiếc bàn dài, mỗi bàn lấy máu cách nhau một ghế ngồi.

Trần Tự Chu ngồi ở vị trí bên trái của Minh Phù, quay mặt về phía cô, vẫn không ngừng nói: “Mình nói thật đấy, mình thật sự sợ.”

Minh Phù không thèm để ý, tự mình xắn tay áo lên.

Cuối tháng tư ở thủ đô vẫn còn chút lạnh, Minh Phù vẫn mặc áo len mỏng, trong khi Trần Tự Chu bên cạnh đã mặc áo ngắn tay.

Y tá buộc dây cao su lên tay, làm cho các mạch máu nổi rõ hơn.

Trần Tự Chu vẫn chưa từ bỏ ý định, lười biếng “à” một tiếng: “Sắp bắt đầu rồi, lát nữa nếu mình ngất ở đây, cậu có thể vác mình về không?”

Y tá nhìn cậu một cách kỳ lạ, như đang nhìn một người bị thần kinh, không nhịn được, vừa dùng bông sát trùng vừa nói: “Yên tâm, nếu thật sự ngất thì chúng tôi có nhân viên y tế chăm sóc đến khi em tỉnh lại, sau đó sẽ đưa em về lớp.”

Trần Tự Chu: “…”

Ai cần các người đưa về.

Minh Phù mím môi cười, chân đặt trên đất bất ngờ bị đá nhẹ, cô nhìn qua.

Mặt Trần Tự Chu nghiêm lại, không biểu cảm nhìn cô.

Kim lấy máu đã chuẩn bị sẵn sàng, sắp được chích vào, Minh Phù khẽ thở dài, đưa tay còn lại che mắt cậu.

“Bây giờ, được chưa?”

Tay cô gái nhỏ mềm mại đặt trên mắt Trần Tự Chu, đầu ngón tay chạm quanh mắt cậu, lòng bàn tay ấm áp sưởi ấm làn da cậu.

Có lẽ vì không được tự nhiên, ngón út cô hơi cong, đầu ngón tay khẽ cọ vào mặt cậu.

Cậu còn ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ của hoa dành dành, là mùi hương của kem dưỡng da tay Minh Phù dùng.

Trong đầu cậu bất giác hiện lên hình ảnh cô vừa nắm áo mình.

Trần Tự Chu lăn lăn yết hầu, trong lòng thầm chửi một tiếng “Đm”.

Có vẻ đã đi quá xa rồi.



Lại một mùa thi vào ngày 5 tháng 6, năm ngoái họ còn là người quan sát, năm nay đã trở thành người tham gia.

Năm nay không còn tổ chức hoạt động ném sách nữa vì năm ngoái có một đàn anh vô tình để lẫn thẻ dự thi trong sách và ném đi, cuối cùng phải khom lưng tìm thẻ khắp nơi.

Khi chủ nhiệm khối biết chuyện này, tức giận đến mức suýt ngất.

Vì thế hoạt động này bị cấm nghiêm ngặt.

Sáng hôm đó Minh Phù vừa rẽ vào tầng lớp mười hai, liền bị Ngô Bằng Húc từ văn phòng gọi lại để giúp sắp xếp đồ đạc, đến khi quay lại lớp, tiết tự học sáng đã qua được một nửa.

Chưa kịp vào lớp, cô đã cảm nhận được sự náo nhiệt bên trong.

Cô nghĩ là vì không có giáo viên giám sát nên mọi người mới thoải mái như vậy, nhưng khi bước vào lớp, cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ.

Cô nhìn thấy Trần Tự Chu đang mặc chiếc đồng phục đầy chữ ký, không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu.

Trần Tự Chu thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, thấy Minh Phù trở lại, cậu vẫy tay gọi cô: “Cuối cùng cũng về, nhanh ký tên xong để mình thay áo, cái chất liệu này khó chịu chết đi được, không biết làm sao cậu mặc nó suốt ngày.”

Cậu đưa bút ký cho Minh Phù, kéo vạt áo đồng phục: “Nhanh ký đi.”

Toàn bộ đồng phục đều kín đặc chữ ký, chỉ duy nhất vị trí trước ngực là trống không.

Minh Phù không biết bắt đầu từ đâu: “Ký ở đâu?”

“Chiêu giả ngốc này của cậu có thể đổi được không.” Trần Tự Chu trêu cô: “Chỗ trống to đùng trước ngực này đừng nói với mình là cậu không thấy.”

Minh Phù “ồ” một tiếng, tại chỗ trống đó cô viết từng nét tên mình.

Cuối cùng không nhịn được, cô hơi nhếch miệng cười.

Trần Tự Chu liếc nhìn cô: “Muốn cười thì cứ cười, ký tên lên ngực mình đúng là đáng để tự hào mà.”

Minh Phù lập tức kéo thẳng miệng lại: “Tự luyến.”



Tiết tự học cuối cùng trước kỳ thi đại học, quạt trần kêu cọt kẹt, cơn gió khẽ thổi tung một góc của tờ bài kiểm tra trên bàn, tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, trong lớp vang lên những tiếng thì thầm rì rào.

Bảng đếm ngược bên cạnh bảng đen cuối cùng đã trở thành con số đơn “2”.

Minh Phù đọc xong bài đọc hiểu tiếng Anh cuối cùng, xoa mắt.

Tiếng chuông hết giờ vang lên, tiếng thì thầm trong lớp lớn dần.

Chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống, Trần Tự Chu bị Ngô Bằng Húc gọi đi cách đây mười lăm phút không biết làm gì, vẫn chưa quay lại.

Minh Phù không vội đi, ngồi tại chỗ nhìn mọi người trong lớp thu dọn đồ đạc một cách vô định.

Trịnh Nhan Hương bước tới: “Bé Phù, cậu không đi à?”

Advertisement

“Mình không vội.”

Trịnh Nhan Hương lập tức hiểu ra, ra dấu “ok”: “Vậy cậu từ từ đợi, mình đi trước nhé, ba mẹ mình đang đợi ở cổng.”

Minh Phù vẫy tay chào: “Được, tạm biệt.”

Người trong lớp dần rời đi, Trần Tự Chu vẫn chưa trở lại.

Âm thanh ồn ào vang lên từ hành lang, náo nhiệt hơn nhiều so với giờ tan học thường ngày, nghe kỹ thì dường như còn có cả tiếng nhạc xen lẫn.

Minh Phù thấy lạ, định đi ra ngoài xem thử, Trịnh Nhan Hương đã quay lại.

Cô ấy kéo Minh Phù ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Lần này Trưởng Lập làm lớn, tổ chức hẳn một buổi lễ trước kỳ thi đại học cho chúng ta.”

Ra khỏi lớp học, nhìn ra xa chỉ thấy một biển người đông đúc.

Tang Ngâm luôn nhìn về hướng lớp chín, thấy Trịnh Nhan Hương đưa Minh Phù ra, giơ tay vẫy: “Bên này!”

Hai người chen qua đám đông đến hàng đầu tiên.

Tầm nhìn lập tức trở nên thoáng đãng, Minh Phù mới nhận ra rằng các tầng từ lớp mười đến lớp mười hai đều chật kín người, họ đứng quanh ban công, mỗi người đều cầm một cây que phát sáng, tiếng hát không mấy đồng đều vang vọng giữa các tòa nhà lớp học —

“Khóe mắt của bạn đã từng rực cháy

Là một trong số ít những khoảnh khắc vụng dại và đáng quý của cuộc đời

Chúng ta một khi đã bước đi thì không quay lại à, cứ mặc sức theo đuổi đi

Có bạn luôn dõi theo thì tôi không còn đơn độc nữa

Mỗi khi tôi đau khổ

Cũng đều bị mưa to dầm ướt

Đóa hoa nở ra từ vũng bùn

Thì hãy để nó lớn lên đi

Giấc mơ bé nhỏ đang bùng cháy

Sẽ không sợ đi chân đất để đuổi theo gió đâu”

Tang Ngâm vỗ vai Minh Phù, thì thầm vào tai cô: “Nhìn xuống dưới, Trần Tự Chu nhà cậu đang dẫn đầu.”

Minh Phù theo hướng cô ấy chỉ, nhìn xuống dưới, quảng trường ngoài trời trung tâm tòa nhà giảng dạy có một bồn hoa tròn, một hàng cờ đỏ tươi đang tung bay theo bước chạy của các thiếu niên, tạo thành một làn sóng đỏ bao quanh bồn hoa.

Cô lập tức nhìn thấy Trần Tự Chu ở vị trí dẫn đầu.

Cậu mặc chiếc đồng phục đầy chữ ký, giơ lá cờ đỏ lớn hơn của những người khác, chạy trong làn gió đầu hè.

Cô thấy cậu ngước lên nhìn về phía mình.

Cách ba tầng lầu, Minh Phù không thấy rõ lắm, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt mình và cậu chạm nhau.

Cô dường như thấy cậu cười.

Tiếng hát xung quanh dần yếu đi, cô nghe thấy tiếng Trần Tự Chu hô vang —

“Minh Phù! Chúc cậu thi đại học tất cả đều thuận lợi!”