Chương 6
Ngày hôm sau, Bát Bảo Phạn đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng lần đầu tiên trong đời, lúc ấy là lúc vừa mới ăn xong bữa sáng, Thế An bưng bát vào bếp rửa, không để ý đến anh, Nhan Minh Húc vốn muốn đi vào phòng sách, hình như là phải lấy cái gì đó, lại lên lầu.
Thế An đầu tiên nghe thấy chính là thanh âʍ ѵậŧ nặng rơi xuống đất, tiếp theo đó là chó nhỏ kêu gào chói tai, trong lòng cậu căng thẳng, cởi tạp dề chạy ra ngoài, bắt gặp Nhan Minh Húc ngã ngồi ở cầu thang, sắc mặt trắng bệch, Bát Bảo Phạn chạy quanh chân anh, sủa lên không ngừng.
“Ngài Nhan!” Cậu liền hiểu được, nhất định là Bát Bảo Phạn học trèo cầu thang xong, lúc Nhan Minh Húc đi lên cầu thang giống bình thường chạy quanh chân anh, kết quả khiến Nhan Minh Húc té sấp xuống! Khó trách vì sao ngay từ đầu anh không hẳn muốn nhận nuôi chó nhỏ, đối với người không thể nhìn thấy như anh mà nói, điều này quả nhiên là thành phần không thể an tâm!
“Ngài không có việc gì chứ! Đi đi đi! Tránh ra!” Cậu lúng túng đưa tay đuổi chó nhỏ, sau đó nhào tới, đôi mắt đều đỏ lên, hai tay không ngừng sờ soạng ở trên người Nhan Minh Húc, “Không bị thương chỗ nào chứ? Ngài Nhan? … Nói chuyện nha… Đúng đúng rồi, phải đi bệnh viện… Ngài chờ một chút, tôi đi kêu xe cứu thương!”
”Tiểu An.” Sắc mặt Nhan Minh Húc vẫn rất trắng, lại đưa tay kéo cậu lại, mỉm cười nói: “Đừng khẩn trương, tôi không sao, chỉ là bị nhóc con kia dọa, ai, đã bao nhiêu năm, tôi cũng chưa được hưởng qua tư vị bị ngã, xem bộ dáng là tôi thật xấu hổ quá đi.”
“Không phải… Là tôi không tốt, tôi không nên bắt nó mang về dẫn đến gây họa.” Thế An rất nhanh sắp điên, càng không ngừng vuốt người anh, “Thực xin lỗi… Ngã vào chỗ nào? Nơi này đau không? Cánh tay thì sao? Thắt lưng không có việc gì đi? Chân… Chân còn hoạt động được chứ?”
“Tiểu An.” Nhan Minh Húc cầm tay cậu khống chế không cho cậu sờ lung tung nữa, đưa mặt về phía cậu, dịu dàng an ủi, “Đừng có gấp, tôi đã nói, không có việc gì, chỉ bị ngã chút thôi.”
“Thật sự… Thật chứ?” Giờ phút này Thế An không quan tâm thân thể tiếp xúc hay không, cậu chỉ cần Nhan Minh Húc không việc gì là được, cậu hút hút cái mũi, nửa quỳ xuống, ý định đỡ Nhan Minh Húc dậy: “Tôi giúp ngài đi lên lầu, được không?”
Nhan Minh Húc gật gật đầu, một bàn tay đỡ lấy tay vịn cầu thang, đè hơn phân nửa sức nặng lên người Thế An, chân vừa mới chạm xuống đất, cả người anh giật nảy lên, phát ra âm thanh ít khi nghe thấy.
“Chân bị sái rồi sao?” Thế An mẫn cảm hỏi, trên đầu Nhan Minh Húc chảy ra thật nhiều mồ hôi, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Có lẽ thế, không có việc gì, tôi cũng đã quen rồi.”
Thế An không nói lời nào, đặt cánh tay anh vòng qua vai mình, cố gắng kéo anh lên, chậm rãi đi lên cầu thang trở về phòng ngủ, đặt Nhan Minh Húc ngồi ở trên ghế sofa, sau đó cậu ngồi xổm xuống cởi giày và tất anh ra, lộ ra mắt cá chân sưng lên. Chỗ bị đau dường như đã biến dạng làm cho cậu hít một hơi khí lạnh, áy náy giải thích một lần nữa: “Ngài Nhan, thực xin lỗi.”
“Được rồi, Tiểu An, cậu còn muốn nói xin lỗi bao nhiêu lần?” Nhan Minh Húc vươn tay, dường như muốn sờ đầu cậu, dừng một chút, lại rụt trở về, “Cũng là do tôi không cẩn thận.”
“Không, là lỗi của tôi, là tôi không lo lắng chu toàn, nếu tôi không đem chó nhỏ mang về, nếu như là tôi huấn luyện cho nó sớm thành công một chút sẽ không xảy ra chuyện như vậy.” Thế An kiên trì nói.
Nhan Minh Húc dở khóc dở cười: “Được rồi, tôi nhận lời giải thích của cậu, nhưng mà chuyện bây giờ đã xảy ra rồi, cậu cũng không cần phải tự trách, dù sao nó cũng chỉ là chó, cần có người dạy mới có thể hiểu, tôi sẽ không trách nó đâu, cậu cũng đừng giận chó đánh mèo với nó, Tiểu An, này cũng không giống cậu.”
“Tôi, tôi sẽ! Ta nhất định sẽ dạy nó!” Thế An nói thật lòng, “Tôi sẽ dạy nó thành một con chó dẫn đường thật tốt!”
Cậu nói rồi mới cảm thấy được mình lại nói sai, Nhan Minh Húc kiêu ngạo như vậy, đến cả gậy cũng không thèm dùng, nhất định phải nhớ kỹ con đường mà bản thân đã đi qua, là người chỉ dựa vào thính lực của mình từng bước từng bước đi hết khu này, sao có thể mang theo bên người một con chó dẫn đường tạo thành cái dấu hiệu 『 tôi là người mù 』?
Huống chi, Bát Bảo Phạn căn bản không phải là giống chó quý báu gì, bác sỹ thú y vừa thấy nó đưa ra kết luận: “Đây chỉ là chó quê (chó bình thường) thôi!”
Nào có ai dùng chó quê để làm chó dẫn đường chứ… Cậu thật sự là có ý nghĩ kỳ lạ.
“Được, tôi đây sẽ chờ.” Nhan Minh Húc nói giỡn, “Nhưng mà trước đó, có thể mang dầu hoa hồng trong hộp thuốc cho tôi hay không?”
“Tôi đi lấy! Tôi có học qua mát xa, tôi sẽ làm!” Thế An như được đại xá, đứng lên lao ra cửa, động tác của cậu rất mạnh, va người vào cửa, đau đến nhe răng trợn mắt, Nhan Minh Húc buồn cười ở phía sau gọi cậu: “Cẩn thận một chút! Tôi cũng không muốn dùng chung lọ dầu hoa hồng với cậu đâu!”
Cái chân bị thương của Nhan Minh Húc khiến anh phải nằm ở trên giường ước chừng ba ngày, Thế An trừ bỏ đưa cơm pha trà, cõi lòng tràn đầy áy náy mỗi khi rảnh lại ngồi ở bên giường đọc báo chí cho anh giải buồn. Đây là lần đầu tiên từ khi cậu đến đây ở cùng một chỗ với Nhan Minh Húc lâu như vậy, bởi vậy cậu cũng phát hiện Nhan Minh Húc giao lưu cũng không hẹp như cậu đã tưởng, buổi sáng ngày đầu tiên, điện thoại dường như muốn kêu đến vỡ tung, cuối cùng cậu đành phải đem điện thoại đặt cạnh giường, hơn nữa còn nghìn dặn vạn dặn lúc Nhan Minh Húc xuống giường phải cẩn thận.
“Cám ơn, Tiểu An, tôi sẽ nhớ rõ.” Nhan Minh Húc mỉm cười nói, một chân được khăn mặt lạnh bao lên, Thế An dựa theo kiến thức cấp cứu đã từng học qua cẩn thận tỉ mỉ thay khăn lạnh cho anh, thỉnh thoảng lo lắng đề nghị: “Nếu không chúng ta đi bệnh viện đi?”
Khó được gần Nhan Minh Húc như vậy, anh không hề giống như trước tự giam mình ở trong phòng sách, mỗi lần gặp mặt lúc nào quần áo cũng chỉnh tề, bây giờ anh nằm ở trên giường, nút áo sơmi bị cởi ra vài cái, lộ ra xương quai xanh, nhìn qua thực tùy tiện, chợt Thế An phát hiện hai mắt của mình nhìn chằm chằm Nhan Minh Húc đã lâu rồi, cậu kinh ngạc một chút, lập tức cúi đầu, muốn chết! Nhan Minh Húc là một đồng tính luyến ái thích đàn ông… Còn cậu thì không phải!
Nhan Minh Húc không nhận thấy hành động của cậu, mới vừa nhận cuộc điện thoại, có lẽ là người quen, thả lỏng tựa vào giường, cười nói: “Bác Văn, ngày hôm qua Lợi Hảo ở chỗ tôi khóc đó, tâm hồn con gái đều vỡ nát… Phải không? Vậy cậu cũng không nên trực tiếp nói như vậy với cô ấy nha? … Văn bản vụ mua bán mới? Ừ, cậu chờ một chút.”
Anh lấy tay che lên microphone, ôn hòa nói: “Tiểu An, tôi có chút công sự muốn nói.”
“Tôi đây đi xuống, ngài Nhan, ngài có chuyện gì thì gọi tôi.” Thế An cho dù không quan tâm kinh doanh cũng biết hợp đồng mua bán là cái gì, cậu vội vàng rời khỏi phòng, đóng kỹ cửa, buồn bực nghĩ: chẳng lẽ việc kinh doanh của Nhan gia còn có một phần của Nhan Minh Húc? Bằng không vì sao còn có người gọi điện thoại riêng tới hỏi ý kiến của anh chứ?
Không rõ, chắc là cổ phần đi, này thật vừa lúc có thể giải thích vì sao thái độ của Nhan Minh Duệ đối với anh trai lại tốt như vậy, hắn là một người đàn ông lãnh khốc, làm sao có cảm tình anh em gì chứ, nhất định là vì ích lợi thực tế mà thôi!
Hôm nay Thế An lấy được tiền lương, không ngờ chính là, Nhan Minh Húc vẫn trả cho cậu ba nghìn đồng, không có khấu trừ năm trăm tiền ứng trước lúc đầu, cậu nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi lại Nhan Minh Húc: “Ngài Nhan, ngài quên khấu trừ số tiền ứng trước lúc đầu.”
“A?” Nhan Minh Húc đã có thể xuống dưới hoạt động, chính là đi đường còn có chút không ổn, anh một bên cẩn thận ôm lấy Bát Bảo Phạn đang chạy chậm trên mặt đất một bên cười nói: “Kia không tính ứng trước, là dùng để mua vật dụng cho cậu, giống như như… chi phí cho trang bị trong công ty, đương nhiên là tôi chi.”
“Phải.. Phải không, cám ơn ngài Nhan.” Thế An có chút mâu thuẫn cúi đầu nhìn chó nhỏ, xua tay làm nó tránh ra, trước kia hắn thích nhất là nhìn Nhan Minh Húc cười, dịu dàng cười với cậu như vậy, nhìn đến khiến cho người phải an lòng, nhưng mà hiện tại… Cậu rất muốn xem, lại bắt đầu sợ hãi.
Vạn nhất… Nếu Nhan Minh Húc… Thật sự thích cậu… Vậy làm sao bây giờ…
Cậu không có đường sống để lựa chọn, cậu tới nơi này chính là vì Nhan Minh Húc, chính là phục vụ bên người hai mươi bốn giờ chết tiệt kia, hơn nữa Nhan Minh Húc cũng không phải là người khiến người khác thấy đáng ghét, thậm chí Thế An cảm thấy được nếu đồng tính luyến ái cũng đi giao lưu, Nhan Minh Húc có thể là rất rất được chào đón.
Thích anh cười, đúng vậy, cậu thực thích anh, nhưng mà loại này… Không phải yêu đi!
Hiện tại trẻ con thành thục rất sớm, lúc học trung học đã cùng bạn trong lớp hẹn hò, còn gọi nhau ông xã bà xã rất thân thiết, trong giờ học thì mắt đi mày lại, thậm chí sau khi tan học trước mặt mọi người hôn môi ở cửa trường cũng không ít, Thế An đối với những điều này vẫn thực ngây thơ, bộ dạng cậu đẹp, gia thế tốt, ngược lại con gái theo đuổi không biết bao nhiêu, đối với việc này mẹ quản đặc biệt nghiêm, lệnh cho lái xe nhất định phải quan sát 『hồ ly tinh nhìn chằm chằm thiếu gia』.
Cậu từng nghĩ lên đại học sẽ tìm một người bạn gái, là dạng người như thế nào đây? Nhất định phải nhỏ nhắn hoạt bát, tóc dài xõa vai, dịu dàng đáng yêu… Nếu như muốn mới mẻ, đi nước Anh tìm một cô gái ngây thơ cũng không tệ.
Nhưng, cho tới bây giờ cậu không nghĩ tới một nửa tương lai của mình chính là một người đàn ông, mặc dù anh cao lớn anh tuấn, ôn nhu nhã nhặn, làm cho người ta cảm giác an tâm, thong dong thiện lương… Có một đống lớn ưu điểm.
Thế sự vô thường, trước kia cậu cũng không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày cùng một người đồng tính luyến ái sinh hoạt sớm chiều ở chung trong cùng một nhà, lúc nào cũng lo lắng người đó sẽ thích mình.
Nếu việc kinh doanh của cha không phá sản, này thật tốt? Cậu đi ra ngân hàng để chuyển tiền cho cha mẹ. Không không, cậu đã không còn ham hưởng thụ cuộc sống phú quý, nếu cha không phá sản, như vậy cậu vẫn là thiếu gia của Kiều gia, Nhan Minh Duệ sẽ không thể dùng ngữ khí hung ác như vậy hϊếp uy cậu, nhưng mà, cậu có thể quen biết Nhan Minh Húc…
Nhan Minh Húc vẫn sẽ cười ôn nhu với cậu, dùng bàn tay to yêu thương vuốt ve đầu cậu, cậu cũng sẽ không giống như bây giờ, lo được lo mất, mỗi ngày giãy dụa trong mâu thuẫn, vừa muốn tới gần anh một chút, hấp thu sự ấm áp khó được, vừa không dám chân chính tới gần, sợ anh nói ra yêu cầu mà cậu không thể cự tuyệt.
Không phải là 『 ngài Nhan 』 cùng 『 Tiểu An 』, bản thân ở trước mặt anh chính là một người bạn cũ bướng bỉnh, có thể tận tình làm nũng làm càn, có thể lôi kéo tay anh, có thể thường xuyên chạy tới gặp anh, ăn cơm cùng anh, đọc tạp chí cho anh nghe…
Giống như hiện tại, cùng một chỗ với anh, chỉ là anh sẽ không có cái ý nghĩ bậy bạ với cậu… Vậy thật tốt.
Thế An đứng ở cửa ngân hàng, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh lam, bỗng nhiên có chút hoảng hốt: mình rốt cuộc vẫn là lưu luyến anh, bằng không sẽ không nghĩ như vậy. Dù cho mười tám năm qua cậu vẫn có vô số cơ hội có thể quen biết Nhan Minh Húc, nhưng… vẫn không xảy ra.
Nếu có thể biết anh từ sớm, nếu không phải lấy thân phận『 Tiểu An 』quen biết anh, mọi chuyện sẽ như thế nào?
Buổi sáng rằm tháng Giêng, Nhan Minh Duệ tới chơi, lúc ấy Thế An đang ở trong bếp nướng mực, nồi áp suất phụt phụt khí, bên cạnh là nồi canh thịt heo, cậu mượn một quyển giáo trình tiếng Anh trung học ở thư viện gần đây, xem đến xuất thần, vẫn là Bát Bảo Phạn nghe thấy âm thanh, vui vẻ chạy vào sân, sau đó liền cao giọng kêu lên.
“A? Có khách?” Thế An buông sách vở, vừa rồi có một người đàn ông mặc tây trang đeo caravat giống thành phần tri thức đưa cho Nhan Minh Húc một cái bao đồ vật lớn, không biết là cái gì, chẳng lẽ lại có người đưa đồ đến?
Lúc cậu cách cửa sổ nhìn thấy cái xe BMWs màu xám bạc hồn gần như bay trên trời, nửa giây cũng không dám dừng lại lao ra mở cửa, thanh âm cũng thấp xuống: “Ngài Nhan…”
Nhan Minh Duệ ánh mắt lạnh như băng quét một lần trên người cậu, Thế An nhất thời cảm thấy được mình giống như đang bị chôn ở trong đống tuyết, ngay cả trái tim cũng gần như đứng lại.
“Tốt lắm, tôi ấn chuông cửa ước chừng một phút đồng hồ mới đến mở cửa, đây là những gì cậu học được hay sao? Còn có, đó là cái gì vậy?” Nhan Minh Duệ lạnh lùng nhìn Bát Bảo Phạn đang chạy quanh chân hắn, ánh nhìn lạnh lùng kia làm chó nhỏ bình thường bướng bỉnh dọa sợ, nó cụp đuôi lui tới sau lưng Thế An.
“Thực xin lỗi tôi ở trong bếp không có nghe thấy, đây là một con chó nhỏ nhặt được bên ngoài.” Thế An nói rồi thấy hối hận, tại sao cậu có thể hy vọng xa vời Nhan Minh Duệ có phẩm đức như là thiện lương khoan dung linh tinh? Quả nhiên, Nhan Minh Duệ không ngừng đi vào trong sân, không thèm nghe giải thích nói: “Trong nhà không được nuôi chó, lập tức vứt đi.”
Thế An không dám nói không, chỉ đi theo phía sau, yên lặng cầu nguyện đợi lát nữa hắn sẽ quên việc nhỏ này.
Nhan Minh Duệ vào cửa, lông mày liền nhíu lại, bởi vì Bát Bảo Phạn gần đây vẫn không thể nào học được đi vệ sinh ở một nơi cố định, thảm bị Thế An mang đi tẩy giặt sau đó phơi ở bên ngoài, hiện ở nhà đông thiếu một miếng tây thiếu một mảnh, nhìn qua rất không thành hình dạng gì.
“Đây là chuyện gì?” Nhan Minh Duệ chất vấn, “Tôi mời cậu đến đây là làm việc, không phải làm đại thiếu gia, vì sao giặt thảm trong vòng một ngày không xong? Cậu còn muốn chờ ai tới làm hộ? Vẫn là thời gian của cậu phải quý giá hơn so với người khác, ngay cả mấy tấm thảm cũng cần giặt một tháng?”
“Không phải… Không phải, ngài Nhan tôi…” Thế An muốn giải thích nhưng trong lòng cậu rõ ràng biết Nhan Minh Duệ không hiểu vì sao lại có ác cảm với cậu, luôn tìm ra lỗi của cậu, cậu muốn nói gì cũng vô ích, đơn giản cứ để hắn mắng một trận đi.
“Đó là cái gì? Cậu có biết anh của tôi hành động không thuận tiện, thảm như vậy sẽ khiến anh dễ dàng bị ngã hay không? Hả?” Nhan Minh Duệ đá cái thảm lại cho chỉnh tề, “Nếu làm quản gia, nên vì chủ nhân mà suy nghĩ, đừng tùy tiện làm qua loa, cậu không biết dùng đầu mà chỉ biết dùng tay hay sao?”
Thế An thở mạnh cũng không dám, cúi đầu mặc cho hắn mắng. May mắn Nhan Minh Húc nghe thấy âm thanh, mở cửa phòng sách đi ra, lên giọng kêu: “Tiểu Duệ? Em đã đến rồi sao? Đứng nơi đó nói cái gì đó?”
“A, anh, hôm nay là rằm, em tới thăm anh một chút, tết âm lịch bận quá, cũng không đến thăm.” Nhan Minh Duệ tạm thời buông tha Thế An, nở nụ cười, đi nhanh tới, tới lúc đến gần hắn lập tức thay đổi sắc mặt, xông lên đỡ lấy Nhan Minh Húc, sốt ruột hỏi: “Chân anh làm sao vậy?”
“Không cẩn thận ngã một chút, em làm gì cứ gấp như vậy, không có việc gì.” Nhan Minh Húc nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Nhan Minh Duệ đột nhiên quay đầu lại, đè thấp thanh âm tràn đầy tức giận nói: “Cậu lại đây cho tôi!”
“Ai ai, em làm gì?” Nhan Minh Húc lập tức giữ chặt em trai, “Là anh đi ra ngoài tản bộ bị ngã, em đó, lại muốn giận chó đánh mèo?”
“Anh, em nhớ rõ từ hôm trừ tịch cho tới hôm nay đều là dưới không độ, anh chưa bao giờ ra ngoài vào thời gian như thế này.” Nhan Minh Duệ đông cứng nói, “Em rất hiểu anh muốn bảo vệ người khác, nhưng mà, làm một quản gia, làm anh bị thương chính là lỗi của cậu ta, nếu không em mời cậu ta đến để làm gì!”
“Tiểu Duệ.” Nhan Minh Húc cười đem bờ vai của hắn kéo về phía mình, “Lần này là anh đột nhiên tâm huyết dâng trào đi ra ngoài đi một chút, em cũng biết tình huống của anh, đây là khó tránh khỏi, không phải là lỗi của Tiểu An, được rồi, anh đáp ứng với em lần sau sẽ cẩn thận.”
Nhan Minh Duệ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nhìn anh mình, sau đó miễn cưỡng gật đầu: “Tiểu An, tôi cho cậu hai lựa chọn, một, lập tức vứt con chó kia đi, hai, tôi phái người đến xử lý nó.”
Thế An rùng mình một cái, há miệng thở dốc không dám nói lời nào, nhìn về phía Nhan Minh Húc xin giúp đỡ, cậu chợt nhớ, muốn chết, nhìn anh có ích lợi gì! Anh căn bản không nhìn thấy mình!
“Tiểu Duệ, em làm sao vậy, gần đây lại tức giận? Công ty có chuyện gì không? Con chó kia anh rất thích, cứ để lại đi.”
“Công ty không có việc gì, nhưng mà anh.” Nhan Minh Duệ bực bội nói, “Trong nhà có con chó chạy tán loạn, anh hành động sẽ không tốt, còn có thể làm loạn đồ vật trong nhà, như vậy đi, nếu anh thích chó, em liên hệ với một người bạn giúp anh xin một con chó dẫn đường chính thống, có huyết thống chứng minh.”
Nhan Minh Húc nở nụ cười: “Số lượng chó dẫn đường bây giờ rất ít, hãy để cho người cần nó đi, anh vẫn như vậy sống qua nhiều năm, không phải vẫn tốt hay sao? Hơn nữa, con chó này cũng có huyết thống nha.”
Thế An thầm kêu một tiếng xong rồi, lúc trước cậu không nên nói dối như vậy, cái gì mà chó may mắn, giống chó săn, mang đến vui vẻ, có thể canh nhà, nghĩ tất cả biện pháp treo lên đầu Bát Bảo Phạn vòng hào quang, chỉ sợ chó quê bị ghét bỏ, nhưng mà Nhan Minh Duệ có thể nhìn ra nha!
“Huyết thống?” Nhan Minh Húc hoài nghi nhìn thoáng chó nhỏ đang tránh ở phía sau cửa lộ ra một con mắt nhìn về phía bên này, “Cái gì huyết thống?”
“Chó nông thôn Trung Hoa.” Nhan Minh Húc mỉm cười trả lời.
Nhan Minh Duệ lần này không ở lại cơm trưa, một hồi liền vội vàng rời đi, Thế An thở phào mấy lần, ở cửa đại sảnh lôi kéo móng vuốt chó nhỏ nói với nó: “Có nghe hay không? Mày là chó nông thôn Trung Hoa đấy! Mày không được chịu thua kém! Phải học được đi tiểu ở trong sân! Đã hiểu chưa? Không hiểu tao sẽ không cho này ăn thịt vịt đấy!”
“Tiểu An?” Sau lưng truyền đến tiếng gọi của Nhan Minh Húc, cậu vội vã đứng lên, thấy Nhan Minh Húc đang cười đứng ở phía sau, thực ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, ngài Nhan, vẫn luôn lừa ngài… Thì ra ngài đã sớm biết rằng Bát Bảo Phạn chỉ là chó quê.”
“Ha ha, vừa sờ là có thể biết, nhưng mà không sao, loại chó nào cũng đều không sao cả, chúng ta không phải đã muốn thu nuôi nó sao, cậu có thời gian hay không, giúp tôi quét một ít văn kiện được không?”
Thế An lập tức gật đầu: “Có có có! Ăn cơm xong có thể chứ?”
“Ừ, có thể, biết dùng máy quét chứ? Còn có phần mềm ORC? Tôi cần nhập dữ liệu vào máy tính lý..”
“Không thành vấn đề!” Thế An vì có thể giúp đỡ Nhan Minh Húc mà vui mừng, miệng liền đáp ứng, “Rất đơn giản, tôi có thể!”
“Ồ, vậy đã làm phiền cậu.” Nhan Minh Húc nói xong, xoay người sang chỗ khác, không để cho Thế An thấy một tia do dự trên mặt anh.
Văn kiện cần quét rất nhiều, sau khi Thế An pha xong trà cho Nhan Minh Húc thì luôn bận rộn với việc quét tài liệu, bởi vì Nhan Minh Húc không nhìn thấy, cho nên phải nhập vào máy tính một đống thứ, sau đó phải dùng hệ thống giọng nói chuyển thành văn kiện âm thanh, như vậy anh mới có thể nghe được.
Đều là tư liệu của công ty, hơn nữa thoạt nhìn không giống như là công ty của Nhan gia, Thế An một bên làm việc một bên buồn bực nghĩ, bình thường cậu làm bài tập mấy thứ này đều là những vấn đề cơ bản, chỉ là thêm một bước là làm ppt (đuôi của power point), nhưng mà, Nhan Minh Húc muốn nghe chuyện này để làm gì?
Cho dù là công ty cuả Nhan gia, chẳng lẽ trừ Nhan Minh Duệ ở ngoài, còn cần anh trực tiếp tham dự quản lý? Không thể nào! Dù thế nào thì anh cũng chỉ là người mù mà thôi. Vậy anh không ở nhà an an ổn ổn mà làm sâu gạo sống từng ngày còn phải biết mấy thứ này làm gì?
Ừm, cho dù Nhan Minh Húc chỉ là con sâu gạo, đó cũng là con sâu gạo thực anh tuấn. Thế An nghĩ như vậy.
Rất nhanh qua trưa, Thế An cuối cùng đã nhập xong toàn bộ dữ liệu, cậu vui vẻ báo cáo bằng điện thoại với Nhan Minh Húc: “Tôi chuẩn bị xong rồi, ngài Nhan, buổi tối tôi sẽ so lại, hiện tại tôi đi làm cơm chiều, ngài muốn ăn cái gì không?”
“Tùy thôi, cậu cũng mệt rồi, ăn đơn giản một chút là được.” Nhan Minh Húc tháo tai nghe điện thoại xuống, mỉm cười với cậu, chỉ cần nhìn anh cười, Thế An đã cảm thấy là phần thưởng tốt nhất trên thế giới, mặt cậu đỏ bừng cúi đầu, sau đó rất nhanh lại ngẩng lên: “Tôi đi nấu cháo, chuẩn bị đồ ăn, à, còn phải nấu món chính, ngài Nhan ngài muốn ăn bánh bao chay không?”
“Cũng được.” Nụ cười của anh thật là đẹp mắt… thật dễ nhìn.
Điện thoại ở phía sau vang lên, cứu Thế An khỏi tình thế mặt đỏ bừng, không đợi Nhan Minh Húc lên tiếng cậu liền thức thời chạy vội đi ra ngoài, chỉ nghe đến một câu: “A lô? Tôi là Nhan Minh Húc…”
Tám giờ, Thế An làm xong việc, dỗ Bát Bảo Phạn vào ổ, lau khô rửa tay đi đến phòng sách, gõ cửa, sau đó cất tiếng hỏi: “Ngài Nhan, hiện tại tôi có thể bắt đầu so không?”
“Cậu vào trước đã, Thế An.”