Chương 37: Tình bạn của phụ nữ
Nhiều khi duyên phận và tình cảm giữa người với người đều tới rất tự nhiên, có lẽ không cần nguyên nhân gì cả, ví dụ như Mạnh Khả Ly và Hứa Mỹ An.
Bởi vì lý do gia đình, Mạnh Khả Ly ở trường học luôn rất yên lặng, yên lặng đến mức có khi một ngày cũng không nói một câu, cực kỳ lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức đối với rất nhiều người tới gần chỉ cấp một nụ cười có lệ, tuy rằng không phải lạnh lùng cùng quái gở, nhưng cũng làm cho rất nhiều người không để ý đến cô, xa lánh cô, cô cũng quen với việc một mình rồi, vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với tất cả mọi người.
Chỉ có Hứa Mỹ An là không giống như vậy, bản tính của cô ấy là hoạt bát thích náo nhiệt, có thể hòa hợp với tất cả mọi người, nhưng cuối cùng lại trở thành bạn tốt nhất của Mạnh Khả Ly, trong đó cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt cả, dù sao sau khi cô ấy và Mạnh Khả Ly ở cùng một phòng ký túc xá, thì hai người bắt đầu như hình với bóng .
Ban đầu là Hứa Mỹ An chủ động tiếp cận Mạnh Khả Ly, Mạnh Khả Ly chính là lạnh nhạt tiếp nhận ý tốt của cô ấy, lúc Hứa Mỹ An không ở cùng với Mạnh Khả Ly, còn có thể tham gia rất nhiều hoạt động khác, mà những lúc Mạnh Khả Ly ở một mình lại hơn phân nửa thời gian là đi làm gia sư hoặc là trốn trong ký túc xá đọc sách.
Vào một ngày rốt cuộc Mạnh Khả Ly cũng mở rộng cửa lòng nói cho Hứa Mỹ An mọi chuyện của mình, thì quan hệ giữa hai người lại càng thân thiết giống như chị em gái vậy, Mạnh Khả Ly rất hâm mộ sự lạc quan của Hứa Mỹ An, mà Hứa Mỹ An lại thích sự điềm tĩnh nhu hòa của Mạnh Khả Ly.
Vào kỳ nghỉ dài năm nhất khi Hứa Thành Lâm tới đón Hứa Mỹ An đã vừa gặp đã yêu Mạnh Khả Ly, sau đó Hứa Mỹ An lại càng coi Mạnh Khả Ly như người nhà, tuy rằng sau lại xảy ra rất nhiều biến cố, tình bạn của hai người lại càng thêm bền chặt không thể phá vỡ được.
Từ lúc ở trường học đều vẫn là như vậy, lúc Hứa Mỹ An và Mạnh Khả Ly đi cạnh nhau, ánh mắt của các bạn trai luôn tập trung đến trên người Mạnh Khả Ly, cho tới bây giờ Mạnh Khả Ly đều làm như không thấy, mà Hứa Mỹ An cũng không ghen tị, ngược lại còn cảm thấy kiêu ngạo vì có người bạn tốt như vậy, khi đó cô không hiểu tình yêu là gì, chỉ cảm thấy những nam sinh tự mình đa tình này thật buồn cười.
Bây giờ mới phát hiện, người trong lòng thích bạn tốt của mình sẽ làm cô khó chịu đến như vậy, cô nhịn không được mà có một tia ghen tỵ với Khả Ly rồi, cậu ấy luôn rất dễ dàng khiến đàn ông thích cậu ấy như vậy, kỳ thật Hứa Mỹ An cũng không nhận ra được một cô gái mang bản tính lạc quan như cô ấy cũng phi thường chọc người thích, chính là cô ấy vẫn rất ngây thơ không hiểu phong tình bỏ lỡ không ít nam sinh có ý tứ với cô ấy thôi.
"Làm sao vậy? Mỹ An!" Khả Ly nhìn Hứa Mỹ An trước mắt rõ ràng gầy một vòng mà không khỏi hoảng sợ, đây là mới bao lâu không gặp chứ, làm sao có thể biến thành như vậy đây? Không phải đang giảm béo chứ, từ trước tới giờ cậu ấy vẫn đều là kêu khẩu hiệu mà thôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính giảm được.
Hứa Mỹ An không nghĩ Khả Ly lại cứ đến đây nhanh như vậy, sửa sang lại mái tóc ngắn lộn xộn làm ra vẻ như người không có chuyện gì, "Không làm sao đâu! Sao nhanh như vậy mà cậu đã chạy tới rồi, hẳn là còn chưa có tan tầm đi?"
"Cậu mau nói cho mình biết rốt cuộc là làm sao vậy? Mình nghe giọng cậu trong điện thoại đã cảm thấy không được bình thường, đều tại mình! Trước đó vài ngày bị sa thải rồi lại vội vàng tìm việc mới cũng chưa liên lạc được với cậu." Khả Ly bị mất việc khi Mỹ An còn đang đi công tác ở nước ngoài, cho nên cô không nói với cô ấy cũng vì không muốn cô ấy lo lắng, nhưng lại không nghĩ tới Hứa Mỹ An luôn luôn lạc quan cũng sẽ có lúc suy sụp như vậy.
Hứa Mỹ An lại cố ý không liên lạc với Mạnh Khả Ly, chờ đến lúc cô ấy trở lại Khả Ly đã rời khỏi Nghệ Tinh được nửa tháng rồi, khi đó cô còn đang giận dỗi với Lam Tuấn Kiệt, vốn dĩ cô đã che giấu rất tốt, mỗi ngày đều hoàn thành công việc yêu cầu, chỉ càng ngày càng ít lén nói chuyện với Lam Tuấn Kiệt thôi, không nghĩ tới ngày hôm qua đột nhiên Lam Tuấn Kiệt lại phát hỏa, anh ấy đuổi cô cút đi, xin cô rời khỏi tầm mắt của anh, nói không muốn nhìn thấy một bộ nửa sống nửa chết này của cô, để cho cô ở nhà suy nghĩ rốt cuộc có muốn làm công việc này hay không rồi lại trở lại đi làm.
Anh ta dựa vào cái gì mà nổi giận chứ, cô cũng đang muốn tức giận đây, trên báo đưa tin nói anh đính hôn với một thiên kim tiểu thư của gia đình nào đó, không có lửa làm sao có khói, không phải là anh thích Khả Ly sao? Vì sao còn muốn nghe theo sự sắp xếp của gia đình cưới thiên kim tiểu thư cái gì chứ, không có việc gì lại nổi giận với cô, cô thật sự là chịu đựng đủ rồi! Không làm thì không làm, từ chức thôi chứ gì, như vậy cũng không cần mỗi ngày đối mặt với anh ta nữa!
Lúc Hứa Mỹ An nói từ chức, nói không hiếm lạ gì anh ta, Lam Tuấn Kiệt cũng nổi giận, anh chỉ thiếu mỗi không nói rõ yêu cô mà thôi, chăm sóc cô mọi nơi, sắp xếp mọi thứ trên mặt công việc, giúp cô giải quyết tốt hiệu quả, về mặt sinh hoạt thì chuẩn bị cho cô những đồ mà cô thích ăn, lúc chụp ảnh đều là anh bận rộn còn cô thì ngủ, có người người đại diện nào mạng tốt như cô không chứ? Thế mà cô không nhận thức được một chút nào, có lẽ, có người nói đúng, phải để tâm đến người thì sẽ cảm nhận được những gì người đó làm cho mình, cho nên cô căn bản là không thèm để ý đến anh, nghĩ tới điều này anh cũng cảm thấy thật sự mệt mỏi chán nản, gần đây, sự bức bách từ gia đình đã khiến anh rất phiền lòng rồi.
"Mình còn chưa có hỏi cậu, sao Nghệ Tinh lại sa thải cậu? Mình hỏi trưởng phòng Lâm, bà ấy nói là cấp trên trực tiếp ra lệnh, cậu đắc tội người nào sao?" Hứa Mỹ An bỏ qua câu hỏi của Khả Ly cuộn người trên ghế sô pha lười nhác hỏi ngược lại.
Khả Ly bỏ túi xách ngồi vào một chỗ khác trên ghế sô pha, "Cái này mình cũng không hiểu ra sao cả, hình như cũng không có đắc tội ai cả, thôi quên đi! Sa thải thì cũng đã sa thải rồi, bây giờ công việc của mình rất tốt, các đồng nghiệp cũng rất tốt, mình rất thích."
"Vậy là tốt rồi! Cậu và anh trai mình thật sự không thể nào sao?" Hứa Mỹ An nhìn chằm chằm Khả Ly hỏi, vấn đề này đã từng hỏi một lần từ nửa năm trước đến nay cô cũng sẽ không nhắc lại nữa, lúc này vẫn nhịn không được hỏi lại một lần.
Khả Ly quay sang liếc mắt nhìn Hứa Mỹ An một cái, thấy vẻ mặt của cô ấy rất chân thành, trầm mặc một lát mới nghiêm túc nói: "Mình và anh Hứa thật sự không có khả năng, quả thật anh Hứa đối với mình rất tốt, có một lần mình đã từng có ý muốn tiếp nhận anh Hứa, nhưng suy nghĩ kỹ vẫn cảm thấy quá không công bằng đối với anh Hứa, mình biết anh Hứa không ngại với quá khứ của mình, nhưng còn tương lai đâu? Anh ấy không nên cưới một người vợ mà trái tim không hướng về anh ấy!"
"Khả Ly! Cậu nói trái tim! Vậy trái tim cậu rốt cuộc đặt ở đâu? Cậu yêu ai? Vì sao ngay cả mình cũng không chịu nói ra chứ?" Hứa Mỹ An đột nhiên có chút kích động.
Khả Ly thấy cô ấy như thế hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thành thật trả lời nói : "Không phải mình không muốn nói với cậu, mà là. . . . . . Mà là, đây chẳng qua là một lần tình cờ, mình yêu anh ấy, nhưng anh ấy lại không biết, anh ấy cũng sẽ không yêu mình, cho nên mình mới không đề cập tới. . . . . ."
"Vậy về sau cậu phải làm sao đây? Cậu vẫn cứ sống một mình như vậy sao? Nếu có người rất tốt yêu cậu, cậu cũng không cân nhắc sao?"
Khả Ly nhìn ánh mắt Hứa Mỹ An lấp lánh thở dài một hơi dựa vào sô pha nói: "Mình không biết nên trả lời cậu như thế nào nữa, mấy năm này mình vẫn bận rộn vì cuộc sống, không có thời gian suy nghĩ chuyện của bản thân, mà bây giờ, mình cũng vẫn chưa thể nghĩ đến."
Đúng vậy, cô không có cách nào suy nghĩ đến, cô biết mình còn yêu Phong Chi Thu, cô căn bản không có khả năng nhận bất kỳ ai khác, chẳng qua việc cô yêu Phong Chi Thu lại không có cách nào nói ra ngay cả với người bạn tốt nhất.
"Mình cảm thấy vì Ngọc Ngọc cậu cũng nên kết hôn, cho thằng bé một gia đình đầy đủ, nếu người đó đủ tốt, cậu cũng nên chấp nhận anh ta!" Hứa Mỹ An nói xong câu này, trong lòng đau xót, cô thật sự có thể nhìn Lam Tuấn Kiệt và Khả Ly ở bên nhau sao? Nếu quả thật có chuyện như vậy cũng chỉ có thể rời khỏi nơi này đến một nơi rất xa mà thôi! Bất quá nếu Lam Tuấn Kiệt có thể bỏ qua sự ngăn cản của gia đình mà cưới Khả Ly thì..., cô vẫn sẽ chúc phúc cho bọn họ.
"Mỹ An, rốt cuộc thì hôm nay cậu làm sao vậy?" Khả Ly cảm thấy Mỹ An thật sự có vấn đề, trước kia cô ấy cũng không nói như vậy, cô ấy vẫn duy trì quyết định của Khả Ly, trước kia cô ấy cũng không tán thành mẹ Khả Ly nói vì thằng bé mà tìm một người đàn ông tốt gì đó.
Hứa Mỹ An giật giật khóe miệng, cố cười gượng ép nói : "Không sao, chính là đột nhiên cảm thấy tìm được một người đàn ông tốt cũng không dễ dàng, cậu nên nắm chắc, bằng không về sau. . . . . ."
"Cậu yêu rồi? Rốt cuộc biết mùi vị của tình yêu có phải hay không?" Khả Ly vui vẻ ngồi xuống nghiêng người về phía Mỹ An hỏi, nhìn sắc mặt không tốt chút nào của Hứa Mỹ An do dự một chút lại nói tiếp: "Không đúng, yêu đương sẽ không phải là vẻ mặt như thế? Chẳng lẽ cậu không thích Tuấn Kiệt?"
"Cậu nói gì vậy? Mình làm sao có thể thích anh ta!" Hứa Mỹ An kích động nhảy dựng lên.
Khả Ly không nghĩ cô ấy lại có phản ứng lớn như vậy, không hiểu hỏi: "Con người Tuấn Kiệt cũng tốt lắm mà! Mỹ An cậu thật sự không thích anh ấy sao? Vậy Tuấn Kiệt. . . . . ."
"Cậu không được nói bậy! Mình làm sao có thể thích cái tên tự cao tự đại kia, cả ngày gương mặt lạnh nhìn liền phiền rồi!" Hứa Mỹ An nhanh chóng cắt đứt lời nói của Khả Ly.
Nguyên bản Khả Ly muốn nói là Lam Tuấn Kiệt thích Hứa Mỹ An, lại luôn bị cô ấy đánh gãy: "Nhưng Tuấn Kiệt nói với mình. . . . . ."
"Anh ta nói với cậu cái gì mình cũng không muốn nghe, dù sao mình cũng chịu đựng anh ta đủ rồi, mình đã từ chức rồi!" Hứa Mỹ An lạnh lùng nói.
"Cậu và Tuấn Kiệt cãi nhau sao? Tại sao lại muốn từ chức chứ? Cậu rất thích công việc đó mà!"
"Hiện tại không thích nữa rồi, mình muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi nói sau!"
"Vậy cậu. . . . . ." Khả Ly còn muốn hỏi tiếp, điện thoại đột nhiên vang lên, cô đành phải nhận điện thoại.
"Thế nào? Khả Ly, không có việc gì chứ?" Là Ngụy Lam Thiên, lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ sốt ruột của Khả Ly, lo lắng cô có chuyện gì khó xử, cho nên chủ động gọi điện thoại cho cô, anh biết người như Khả Ly cho dù có chuyện gì phỏng chừng cũng sẽ không tìm bọn anh giúp đỡ.
Trong lòng Khả Ly ấm áp, vì có thủ trưởng như vậy mà cảm thấy thật cao hứng, lại một lần nữa cảm thấy mình đến làm việc ở Thiên Vũ là đáng giá, "Không có việc gì, cảm ơn tổng giám đốc Ngụy quan tâm!"
"Không có việc gì là tốt rồi! Nếu có việc gì thì nhớ gọi cho tôi hoặc là đồng nghiệp trong công ty nhé, đã vào Thiên Vũ thì chính là người một nhà rồi, không cần lo lắng sẽ làm phiền đến chúng ta, dù sao Thiên Vũ chúng ta chính là chuyên môn giải quyết những chuyện phiền toái hiểu chưa?" Ngụy Lam Thiên vừa nói vừa nghĩ đến Phong Chi Thu, đây là vì giúp cậu ấy chiếu cô đâu, cũng không biết về sau tên kia có biết cảm ơn hay không.
"Được, cám ơn!" Khả Ly lại cảm tạ từ đáy lòng.
Nói xong điện thoại mới phát hiện Hứa Mỹ An không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, thấy cô cúp điện thoại mới mở miệng hỏi: "Tổng giám đốc của công ty mới? Hình như rất quan tâm đến cậu!"
"Đúng vậy! Mọi người trong công ty thật sự rất tốt, hoàn toàn khác với Nghệ Tinh, giống như người một nhà vậy." Khả Ly cười rất thỏa mãn trả lời, nhất thời đã quên lời muốn nói trước đó..., cô thật sự cảm thấy mình rất may mắn .
Hứa Mỹ An từ chối cho ý kiến nhún vai nói: "Cái vị tổng giám đốc Ngụy gì đó chắc hẳn là đàn ông! Nhất định là ông ta thích cậu rồi!"
"Đừng nói bừa! Tổng giám đốc Ngụy đã kết hôn rồi, mới không có tâm tư đó đâu!"
"Kết hôn thì làm sao! Những năm gần đây kết hôn rồi vẫn tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài cũng rất nhiều!" Giọng nói của Hứa Mỹ An bén nhọn hơn.
Sắc mặt Khả Ly không khỏi sa sầm xuống, đúng vậy, ba cô không phải như vậy sao? Nhưng cô biết Ngụy Lam Thiên không phải người như vậy, chẳng qua không có cách nào cãi lại Mỹ An thôi.
Hứa Mỹ An nhìn thấy biểu tình của Khả Ly mới tỉnh ngộ chính mình nói lời không nên nói, muốn sửa chữa lại không biết nói cái gì cho phải, do dự một lát mới hỏi: "Khả Ly, cậu thật không có người trong lòng sao?"
Khả Ly nhìn cô ấy một cái, mới sâu kín thở dài một hơi nói: "Có, mình cũng có yêu mến một người!"
"Thật sự? Người đó là ai vậy?" Hứa Mỹ An ngồi gần về phía cô vội vàng hỏi, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nói Khả Ly thích ai cả.
"Mình vẫn thích ba của Ngọc Ngọc, bây giờ anh ấy đã trở lại thành phố này rồi!"