Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Bản Thân

Chương 31: Nơi đây ba của anh đã cầu hôn mẹ!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau buổi tối hôm đó. Hắn dẫn tôi đến một nơi yên tĩnh, nơi đó gần biển và cách xa thành phố khá xa. Tôi đang thắc mắc vì sao hắn lại đưa tôi đến nơi này. Tôi quay sang nhìn hắn.

- Sao anh đưa em tới đây??

- ...Vì nơi đây, là nơi ba của anh đã cầu hôn mẹ!_Hắn khẽ cười với tôi.

Trong giây phút ấy, nhịp tim tôi bỗng như loạn nhịp vì hắn. Chỉ một câu nói bình thường của hắn cũng đủ khiến tôi chết lặng vì sự ngọt ngào trong câu nói. Hắn và tôi dừng chân tại một hòn đá khá lớn, tại đây tôi có thể nghe được tiếng sóng vỗ êm đềm, tiếng màn đêm yên tĩnh cùng với gió nhè nhẹ, có lẽ đây là nơi mà tôi rất thích. Nơi đây đúng là một nơi lý tưởng mỗi khi buồn có thể đến đây. Không một ai có thể làm phiền!. Đang mãi mê nhìn xung quanh, hắn bỗng hỏi tôi.

- Sao em nhớ ngày sinh của anh?? Em làm anh bất ngờ quá!

- Chỉ là trùng hợp khi em xé tờ lịch rồi nhớ lại ngày sinh của anh!

- Thì ra là vậy!_Hắn khẽ gật đầu hiểu ra.

Vài giây sau, hắn lại hỏi tôi.

- Em có thích biển không?

- ...Thích!Em rất thích nó!_Vừa nói vừa nhìn biển đang rợn từng con sóng nhỏ.

Hắn khẽ xoa đầu tôi như một con mèo. Đôi mắt hắn trở nên dịu dàng vô cùng, đây chính là hình ảnh mà tôi muốn nhìn thấy nhất. Một cử chỉ nhỏ cũng khiến tôi không thể nào rời khỏi lưới tình mà hắn đã vay sẵn. Tôi khẽ gục đầu xuống không dám nhìn. Hắn nhíu mày cười trừ.

- Sao vậy??

- Anh làm em ngại!_Tôi dùng chất giọng nhẹ nhàng điềm đạm của mình.

Hắn ngước lên trời, ngắm nhìn những ngôi sao đang lấp lánh trên vòm trời đêm. Những vì tinh tú kia đang phát sáng trong nhìn rất đẹp. Hắn khẽ nhếch môi làm tôi cứ nhìn chăm chăm như kẻ ngu ngốc, từng đường nét sắc sảo hiện lên trên mặt hắn, sóng mũi cao thanh thoát, đôi mắt một mí đặc trưng hay đôi môi đỏ kia đang mỉm cười. Có thể nói, gương mặt hắn không góc chết. Ở đây khá tối ít ánh sáng nhưng làn da trắng ngần của hắn được phô bày rất rõ. Tôi giờ như muốn lạc vào thế giới mà hắn chào đón!.

Thấy tôi im lặng, hắn chỉ nói.

- Em có thích sao không??

- Dạ...Rất thích!

Tôi bất giác nói trong sự ngu ngơ của bản thân. Miệng nói nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía hắn, ánh mắt khờ dại mê muội không lối thoát. Nếu hắn là một giấc mộng đẹp, tôi ước sẽ ngủ mãi!. Nếu hắn là một cây xương rồng dại tôi không màng đến sự đau đớn thân xác ôm chằm lấy hắn không buông!. Khi yêu, con người ta không còn lý trí để thức tỉnh. Những khuyết điểm của người bạn yêu dần dần trong mắt bạn nó trở thành ưu điểm hoàn hảo!. Yêu? Chúng ta nên lao vào một lần để cảm nhận được sự ngọt ngào kèm theo vị đắng thanh tao của nó. Tất cả đều hòa quyện làm cho bạn không bao giờ có thể cai nó được. ( T/G: Đuma, chém gió vãi:))

...Đang mãi mê ngắm hắn thì hắn liếc nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng lúc nào bỗng trở nên đơn độc buồn bã. Khuôn mặt thoáng chút buồn rũ rượi. Hắn làm tôi cảm thấy lo lắng khi bộc lộ tình trạng không mấy vui. Hắn dùng chất giọng nghiêm nghị chững chạc mà nói với tôi rằng.

- Nếu sau này có chuyện ngoài ý muốn, em cũng đừng quá đau lòng!. Em cứ yên tâm, sẽ có người đứng đằng sau che chở cho em!...

Tự nhiên hắn nói như thế cũng đủ làm tôi cảm thấy bất an trong lòng. Tôi không hiểu nên hỏi lại.

- Ý anh là...??_Nghi ngờ hắn

- Anh chỉ nói vậy thôi, coi thử biểu cảm em như thế nào!...Nói thật nha, em diễn tệ kinh!_Hắn bật cười ha hả.

Tôi như không còn gì để nói với hắn. Lúc nào cũng khiến tôi phải nghĩ ngợi lung tung. Cảm giác lúc đó của hắn, thật sự đối với tôi tôi rất là ghét!. Hắn không nghĩ đến hậu quả, tôi bắt đầu dỗi.

- Sao thế??_Hắn kéo vai tôi.

- Không có gì! Đồ ngốc!

- Em giận anh sao? Anh chỉ chọc em một tí thôi ai ngờ em lại không vui!_Hắn nũng nịu kế bên tôi.

Vừa nói giọng yểu điệu vừa dụi cái đầu nhỏ vào vai của tôi. Hành động của hắn không khỏi làm tôi buồn cười. Nếu như không có ngày này tôi cũng không bao giờ biết có một chàng trai hay làm nũng như thế. Bây giờ muốn tránh hắn ra cũng không còn cơ hội nữa!. Một khi bên hắn, tôi cảm thấy bầu trời màu đen cũng có thể biến thành màu xanh trong dịu.

- Được rồi, anh như con nít ấy!

- Thì anh muốn em cưng chiều nên mới biến thành con nít ấy!~~~

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng. Vui vẻ trong lòng, bao nhiêu phiền muộn cũng biến mất. Hắn tựa đầu vào vai tôi, giọng nói nhỏ trầm trầm.

- Không biết sau này chúng ta sẽ như thế không nữa!. Em có bỏ anh không??

Tôi quay sang ôn tồn đáp lại.

- Anh đã từng nói với em, nếu em không buông anh nhất định sẽ không để em rời mà!. Chỉ sợ đến một thời điểm nào đó, ta không còn gặp nhau nữa!_Tôi thở dài.

Hắn bật dậy rồi chu mỏ, khoác tay tôi rồi đung đưa không chịu.

- Ơ hơ. Anh không muốn như thế đâu!~~~. Mà nếu có ngày đó, anh nhất định sẽ không bao giờ rời xa em!

- Anh hứa nhé!...

Tôi và hắn cùng nhau ngéo tay để giữ lời hứa. Lúc ấy chúng tôi vui lắm.

Đằng xa xa phía bên trái, tôi có thể nhìn thấy ánh đèn của thành phố nơi tôi đang sống mang vẻ nhộn nhịp. Nó vô cùng đẹp. Ánh sáng của thành phố Thượng Hải bao trùm lấy sự chú ý của đôi mắt tôi. Bao nhiêu thăng trầm cuối cùng cũng giải tỏa tại nơi đây.

Hắn nhìn đồng hồ hiển thị khung giờ quen thuộc. Theo thói quen hắn lại nói với tôi.

- Chúng ta về thôi!Trễ rồi!

- Nae~~~

Hắn nắm tay tôi kéo tôi đi nhẹ nhàng, cái nắm chặt như đã lâu rồi chưa được nắm lại khiến tôi cảm giác hồi hộp bồn chồn. Ước gì khoảnh khắc này ngừng trôi để tôi mơ mộng ảo huyền thật lâu.

- À, sắp đến học kì 2 rồi đấy, chúng ta nên chú tâm vào việc học có lẽ sẽ tốt cho thành tích!

- Vâng!_Tôi gật đầu đáp.

.........................

Sau khi ngồi tâm sự ở ven biển buổi tối hôm đó. Hắn chở tôi về nhà an toàn. Hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi và hắn ai cũng đều trở về nhà nấy. Đêm, chính là lúc con người ta sống thật với bản thân mình nhất. Tôi thở dài chán chường bắt tay vào việc học, tôi muốn kì hai của năm lớp 10 này phải thật hoàn hảo.

Thay đồ ngủ xong, tôi bắt tay vào việc học. Đang vò đầu bức tóc với mấy câu hỏi khó mà thầy giao cho cũng khiến tôi phải chịu thua. Kiến thức tôi nắm vững cũng chỉ vẻn vẹn của tầm lớp 9. Môn toán thật sự tôi chưa bao giờ hết ghét nó cả. Không biết ông nội nào nghĩ ra nó làm cho các học sinh trở nên rối tung cả đầu óc:vvv.
« Chương TrướcChương Tiếp »