chap 24

Muốn đem cô thao hư, làm toàn thế giới đều biết cô là thuộc về hắn, ý nghĩ như vậy làm động tác Tư Lâm Niên trở nên dần dần có điểm thô bạo, gặm cắn đôi môi mềm mại của Lâm Huyền Âm, ở lúc cô hét lên hắn nhanh chóng luồn lưỡi vào chiếm lấy những dòng ngọt trong miệng cô rồi âu yếm quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương cứ như vậy đến nỗi Lâm Huyền Âm thở không nổi đến lưỡi cũng mỏi.

Đầu có chút váng Lâm Huyền Âm dùng đôi tay chụp đánh vào bả vai Tư Lâm Niên, Tư Lâm Niên rốt cuộc buông tha cho cô, giữa hai đôi môi kéo ra một sợi chỉ bạc mê tình, Lâm Huyền Âm lấy lại được không khí mà tham lam hít lấy hít để, ánh mắt hơi mang theo chút oán trách liếc Tư Lâm Niên, phảng phất như đang trách hắn đã làm quá mức.

Đôi mắt với hàng mi cong vυ"t khẽ đung đưa, toát ra một cảnh phong tình khác, có mỹ nhân mê người bên cạnh như vậy, Tư Lâm Niên làm sao bỏ qua được, hơn nữa đây là mỹ nhân của hắn, mặt khác lại là mỹ nhân của biết bao thanh niên mơ ước.

"Tôi không có câu dẫn người khác a." Lâm Huyền Âm ủy khuất mà xoa xoa miệng, lại bị Tư Lâm Niên bá đạo mà giam cầm đôi tay lại, Tư Lâm Niên cúi đầu vuốt ve đôi môi hồng nhuận trên làn da trắng nõn, rổi lướt từ chiếc cổ thiên nga duyên dáng đến quai xanh tinh xảo của cô, sau đó không chút khách khí mà để lại những dấu ấn đo đỏ mang ký hiệu của hắn .

Lần trước hắn khắc chế chính mình, sợ cô sẽ không thích, liền tỏ ra hiểu chuyện mà không để lại dấu vết gì trên người cô, lần này hắn một hai phải đem người cô đâu đâu cũng khắc dấu ấn của chính mình, tốt nhất là làm đến khi không thể xóa đi được, khiến cho đám ruồi bọ không thể ve vạn bên cô.

Lâm Huyền Âm cau mày, động tác hôn môi đó làm cô thực sự đau, muốn đẩy Tư Lâm Niên ra lại bị hắn mạnh mẽ bắt lấy tay giam cầm lại làm cô muốn chạy trốn lại trốn cũng không được, chỉ có thể thừa nhận để Tư Lâm Niên ở trên người mình lưu lại một đống dấu hôn, thậm chí quai xanh tinh xỏa của cô như đã trở thành món đồ chơi của Tư Lâm Niên, mặc hắn gặm cắn, hàm răng có chút sắc dừng lại chỗ hõm xương quai xanh của cô khẽ cắn lại không có làm thương cô.

"Cậu là tiểu cẩu sao? Mau dừng lại." Lâm Huyền Âm chịu đựng từ xương quai xanh truyền đến cảm giác ngứa, cô có cảm giác như mình sắp bị tên sói này ăn sạch, Lâm Huyền Âm từ vừa mới bị hôn đến thất điên bát đảo có chút đầu váng mắt hoa trạng thái trung hơi hơi rút ra, đầu óc bắt đầu phân tích Tư Lâm Niên vì cái gì đột nhiên khác thường.

Là ghen sao? Khẳng định là ghen đi, thấy nam sinh kia đến gần cô, cô lại còn cùng hắn cười nói chào tạm biệt, nhưng cô cùng nam sinh kia chào nhau cũng chỉ là phép lịch sự thôi mà, tuy rằng Tư Lâm Niên cùng nam sinh kia không học chung, nhưng là đắc tội với một học trưởng không phải tốt, cho nên một chỉ cần cười cười cho qua không phải là được rồi sao, cần gì phải gây thù chuốc oán?

Lại nói hắn ở trên người cô đã để lại nhiều dấu vết như vậy, cũng nên nguôi giận rồi chứ, tuy rằng động tác có chút hung ác, nhưng cũng không có chân chính làm đau cô, nghĩ nghĩ, Lâm Huyền Âm cũng không hề giãy giụa nữa.

"Lão công, em sai rồi sao, em không nên cùng người ngoài nói cười, lần sau em đánh hắn một chút sau đó liếc mắt rồi trừng hắn một cái, thế nào?" Lâm Huyền Âm nũng nịu "Ngoan ngoãn nhận sai".

Làm Tư Lâm Niên trong lòng cũng dịu đi một chút, đang ở bên cổ cô bị chọc cười một chút, lại sợ bị Lâm Huyền Âm phát hiện liền quay về dáng vẻ lúc nãy, ngẩng đầu ra vẻ hung ác mà trừng mắt liếc cô một cái, "Hứ ..đừng có giả bộ… đừng cho là tôi không đánh nữ nhân."

Việc khác cô còn tin, nhưng Tư Lâm Niên nói hắn đánh nữ nhân cô sẽ không bao giờ tin, cho nên Lâm Huyền Âm cậy thế dương oai mà cười ngọt ngào với hắn, "Vậy cậu xuống tay nhẹ thôi nha, đừng đánh vào mặt là được."