chương 14

Văn Hoa, anh còn có công việc phải làm, cậu đem đĩa trái cây này lên trên phòng Lâm Niên đi." Tư Nhất Cẩm tháo tạp dề trên người xuống, ống tay áo sơ mi được xắn lên, lộ ra đường cong quyến rũ của cơ bắp, đem trong nhà thu dọn gọn gàng rồi lau tay, cầm lấy khăn lông lau khô trên khủy tay, quay trở về phòng liền cởi ra hai cúc trên của áo sơ mi.

Tư Văn Hoa yên lặng cầm đĩa hoa quả, gương mặt tuấn tú không có biểu tình gì mà gõ gõ cửa phòng.

"Có người gõ cửa." Lâm Huyền Âm nhìn Tư Lâm Niên đang dán mắt vào máy chơi game, bất đắc dĩ mà đi mở cửa.

"Đại ca gọt chút trái cây cho em với Tư Lâm Niên." Tư Văn Hoa nhìn Lâm Huyền Âm nói.

Lâm Huyền Âm mặt có chút hồng, rõ ràng là ngượng ngùng, "Cảm ơn, phiền toái các anh rồi."

"Không có việc gì." Tư Văn Hoa hơi hơi mỉm cười, muốn đem đĩa để lên trên bàn.

Lâm Huyền Âm tiếp lấy đĩa trong tay Tư Văn Hoa, "Để em đi." Ngón tay trong lúc vô tình chạm vào tay Tư Văn Hoa, Lâm Huyền Âm cầm lấy đĩa, ân? Cái đĩa sao không nhúc nhích?

Vốn chỉ là một cái tiếp xúc tay trong nháy mắt, chính là đĩa trái cấy không hề nhúc nhích.

Lâm Huyền Âm xấu hổ đến độ muốn đổ mồ hôi, cô không phải cố ý nha, hiện tái cái đĩa trái cây không hề có nhúc nhích, Tư Văn Hoa bên kia không có buông tay, ngón tay chính mình đang cầm đĩa cũng đang tiếp xúc với đôi tay kia giờ rút về thì giống như chuyện bé xé ra to, không rút về thì thực xấu hổ.

Tư Văn Hoa bên môi nở rộ một nụ cười ôn nhu, so với nụ cười khách sáo khi nãy thì giờ chân thật hơn, bàn tay bao trùm lấy tay Lâm Huyền Âm, giúp cô cầm chắc đĩa hoa quả, "Cầm chắc"

"A...... vâng...... Cảm ơn......" Lâm Huyền Âm ngơ ngác mà tùy ý để Tư Văn Hoa bao lấy tay cô giúp cô đem đĩa hoa quả để đến bên bàn.

Nói như thế nào nhỉ? Cảm giác có điểm...... Kỳ quái? Hẳn là cô suy nghĩ nhiều đi.

Ngơ ngác mà nhìn Tư Văn Hoa ra khỏi phòng, Lâm Huyền Âm đem ghế dựa đến bên cạnh Tư Lâm Niên ăn trái cây, ân...... Rất ngọt......

"A...... Vợ, tôi cũng muốn. "Tư Lâm Niên đang chơi game bỗng há to miệng, chờ đợi.

Lâm Huyền Âm hết nói nổi lấy một quả vải không thèm bóc vỏ nhét cả vào miệng Tư Lâm Niên .

Sau đó nhận được ánh mắt phẫn nộ của Tư Lâm Niên và lần đầu được chứng kiến tuyệt kỹ bóc vỏ vải bằng miệng.

"Lâm Huyền Âm, chị được lắm."

"Thoáng lược đại móng heo không có quyền phàn nàn~"

"Chị chờ đó" Tư Lâm Niên không biết nghĩ tới cái gì, cười thần bí, "Hiện tại trước để chị kiêu ngạo mấy ngày." Nói xong hắn dùng một ánh mắt trìu mến nhìn Lâm Huyền Âm, đem Lâm Huyền Âm nhìn đến khiến cô lạnh cả ngày, tiểu tử này muốn lại muốn làm gì?

Bên này Tư Văn Hoa ngồi ngơ ngẩn ở bàn, ôn nhu nhìn bàn tay trắng như ngọc của mình, vừa mới nãy đâu ngón tay Lâm Huyền Âm trong thoáng chốc chạm vào tay hắn , có cảm giác như có một luồng điện chạy từ đầu ngón tay vào trong tim rồi thẳng đến đại não, cảm giác mãnh liệt làm da đầu hắn tê dại, làm hắn trong nháy mắt bất động.

Vừa rồi có phải đã dọa đến cô rồi không?

Mạt của cô hồng hồng trông vô cùng đáng yêu...... Tay của cô lại vô cùng nhỏ nhắn kiều nộn......Cô không biết trên người mình toát ra một cỗ mùi hương mê người đến nhường nào, Tư Văn Hoa nhắm mắt lại, điểm giữa hai chân mày bỗng nhíu lại.

Biết, vẫn là không biết, có ý nghĩa sao? Tư Văn Hoa trên mặt hiện lên một tia khó chịu.

Cô là bạn gái của Tư Lâm Niên.

Xuyên qua thân váy vàng của cô, lộ ra chiếc cổ thiên trắng nõn, ảo tưởng...... Thật muốn gặm cắn lên một cái, nếm thử xem rốt cuộc là có hương vị gì.

Ban đêm, Tư Văn Hoa giống như mơ một giấc mộng.

Trong mơ Lâm Huyền Âm cười đến vô cùng xinh đẹp, ngồi ở trên ghế trong phòng hắn, hai chân thon dài kiều mĩ, lay động lòng người hiện ra, "Âm Âm," Tư Văn Hoa đối với cô cười, khuân mặt tinh xảo tuấn mĩ nói, "Lại đây."

"Làm gì nha." Lâm Huyền Âm đem đôi mắt dời đi xuống "Ai za." Thiếu nữ giống như nhìn thấy cái gì xấu hổ đem mắt che lại.

"Làm sao vậy?" Tư Văn Hoa vội vàng đứng dậy, người nam nhân luôn luôn trầm tĩnh giờ phút này có chút khản trương cầm lấy tay Lâm Huyền Âm, còn không quên nhẹ nhàng an ủi cô "Ngoan, nhìn tôi một chút xem."

Lâm Huyền Âm mở to mắt, hàng mi dày cong vυ"t như con bướm theo động tác mắt của cô mà dộng động, khóe mắt hơi hơi dương dương lên toát lên một ánh nhìn quyến rũ, "Tôi chính là nhìn xem, nhị ca nhà ai mà soái như vậy, quả thực muốn làm hỏng đôi mắt của tôi a. "Đôi môi căng mọng phấn nộn lúc đóng lúc mở, lời nói nhẹ nhàng vũ mị lòng người.

Bộ dạng này nam nhân nào cũng không chịu nổi mà muốn trêu chọc, mà đặc biệt người trước mắt này lại chính là người hắn luôn để ở đầu quả tim, đôi mắt Tư Văn Hoa bây giờ như nhuốm đầy mật rượu nhìn say mề người trước mắt, giờ phút này chỉ muốn Lâm Huyền Âm đến mức không thở nổi.

Đôi tay hữu lực mà bế thiếu nữ nghịch ngợm lên, tiếng kinh hô của thiếu nữ ngay sau đó bị một nụ hôn chặn lại.

Ở giữa không trung không có điểm để tựa cô chỉ đành phải vòng tay ôm lấy cổ của nam nhân, thừa nhận nụ hôn nhiệt tình mà vụng về của hắn.