Quyển 1 - Chương 5: Sợ hãi
Ngay lúc tôi sắp bước vào cổng nhà bà, thì ông ấy cũng đi ra ngoài đứng trước cổng nhà bà, bàn tay tôi đưa lên cổng sắt run rẩy rụt lại.
Tôi biết cũng sẽ phải chạm mặt ông ấy nhưng...tôi chưa chuẩn bị tinh thần.
Tôi nhìn chằm chằm vào ông ấy, ông ấy cao hơn tôi hơn một cái đầu, tôi ngẩng đầu lắp bắp mãi cũng không biết phải nói như thế nào.
Tôi phải gọi là gì, gọi là "bố" hay...xưng là "tôi" với "ông". Tôi không biết.
Tôi rất rối.
Mà ngay cả đứng đối diện với ông ta, ông ta cũng nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn người dưng, cũng phải thôi lần gần đây nhất ông ta nhìn thấy tôi là năm tôi học lớp ba.
Bà bảo mẹ đưa hai chị em xuống đi chơi với bà, ban đầu tôi cũng nghi ngờ, cuối cùng thì hai chị em tôi bị bà lừa xuống dưới gặp ông ta.
Tôi lớn rồi, cũng nhận thức được, còn em tôi nó nhìn thấy ông ta thì mặt tái mét, nó sợ nhưng ngay cả khóc nó cũng không dám khóc to.
Còn nhớ, lúc đó đến bữa ăn, nó khóc không dám lên nhà ông ta ăn cơm, mẹ cả bảo đem cơm xuống nó mới dám ăn. Mà vừa ăn nó vừa khóc, lúc ấy tôi cũng muốn khóc lắm nhưng mà tôi làm chị, tôi mà khóc thì em gái tôi phải làm sao.
Tôi cố gắng chịu đựng cho đến lúc về.
Cũng từ ngày hôm ấy, tôi không gặp lại ông ta nữa.
Xem nào 4... 5.... 6.... 7..... 8..... 9.... 10 tính ra cũng phải gần 8 năm rồi đấy.
Ông ta còn có thể nhận ra tôi sao trong bộ dạng say khướt này.
Tôi run rẩy đánh vần từ "bố" trong miệng mãi mới thành tiếng:
"Bố...!!!"
Tôi nói nhỏ lắm, tôi không dám nói ra.
Ông ta có vẻ như không nghe tiếng tôi nói, mà nhìn đầu ông ta cũng bạc rồi, đi lại cũng chậm chạp nói to ông ta cũng khó nghe rõ, huống chi tôi còn nói nhỏ như vậy.
Tôi không biết phải làm sao bây giờ, tôi cứ đứng như vậy, nhìn ông ta ông ta chắc cũng ngán ngẩm định đi vào nhà bà, thì bà cũng xuất hiện.
Nhìn thoáng cái, bà cũng không khó để nhận ra ông ta đang nhìn tôi.
Bà bước chậm từng bước đến chỗ tôi, lôi tôi vào nhà mặc kệ ông ta đang đứng ở cửa.
"Đi....đi vào nhà ngồi cho mát " bà đẩy tôi vào nhà.
Ông ta cũng đi theo sau bà.
Tôi cứ đi, vào trong nhà bà ngồi ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, không dám ngọ nguậy, tôi hệt như một pho tượng.
Bà nói với ông ta:
"Vân, chào bố to lên, không bố mày điếc rồi chẳng nghe thấy đâu" bà nói lớn, cố tình liếc về phía ông ta.
Tôi lắp bắp, không biết gọi nào.
Ông ta lên tiếng:
"Thế mày xuống mà không bảo, học lớp mấy rồi hả, đứng ở cổng xuống nhìn thấy bố mà không thèm chào là sao, mẹ dạy mày thế hả?"
Ông ta hỏi một loạt câu hỏi, tôi cũng không nói.
Ngay lúc ông ta nói tôi chỉ muốn khóc, đứng dậy ưỡn ngực thẳng lưng mà nói với ông ta rằng:
"Mẹ tôi dạy là ai nuôi lớn thì lúc gặp mới chào, đáng để tôi tôn trọng, còn ông, ông nuôi tôi được mấy năm rồi, có đáng để tôi chào không, không đáng"
Nhưng tôi lại không làm được, bà nắm chặt lấy cánh tay tôi như dặn là phải trật tự,để bà nói chuyện với bố cho.
Tôi ngồi im, tâm trạng rối bời chẳng buồn nghe bà nói gì với ông ta nữa, hai tai tôi lùng bùng.
Ngay cả lúc ông ta về lúc nào tôi cũng chẳng còn quan tâm.
Bà gọi tôi mãi tôi mới biết, cố gắng tỏ ra không có gì, tôi nói chuyện với bà như chưa gặp lại ông ta.
Hôm nay tậm trạng không vui, tôi ở lại cùng bà ăn cơm rồi mới về.
Bà bảo một mình bà ở nhà, lúc nào ăn cơm cũng ăn một mình, nên dù có vội về học thêm tôi vẫn cố ở lại teanh thủ ăn cơm với bà, để bà đỡ buồn, rồi mới về nhà.
Ngồi trên xe bus, tôi cần một người để nói chuyện, có hai người hiện lên trong đầu tôi là bé và cậu ấy!!!!