"Cha, cha yên tâm, con sẽ thúc đẩy lần hợp tác này thật tốt. Ngày mai con đi làm bên công ty ngay." Lăng Chấn Đình nhìn cháu trai tỏ thái độ kích động, tuy rằng ông buồn bực không biết hắn đang giấu diếm điều chi, nhưng sự thực cháu trai rất hiếm khi tích cực với nghiệp vụ công ty như thế.
Bình thường A Phi đảm nhiệm vai trò tổng giám đốc chỉ trên trên danh nghĩa, thích thì đi làm, không thích cũng chẳng ai ý kiến được gì. Hôm nay bỗng dưng đổi tính, ông và Chấn Hoa đương nhiên ủng hộ hắn.
Ông vỗ vai cháu trai mà khen ngợi: "Thanh niên thời buổi này có bốc đồng cũng là điều tốt, bác và cha cháu tự nhiên ủng hộ cháu. Mai bác sẽ giúp cháu hẹn Long tổng ra đây, bọn cháu cứ nói chuyện, xem anh ta nghĩ gì, có đồng ý hai nhà chúng mình hợp tác kiến thiết hạng mục này hay không. Thành công hoặc thất bại đều dựa vào cháu cả."
Lăng Vân Phi cảm kích nhìn bá phụ: "Cám ơn đại bá, vẫn là bác đối tốt với cháu nhất." "Được rồi, mấy người bàn bạc xong chưa? Mẹ bảo em gọi mọi người xuống ăn cơm." Mẹ Lăng cười đẩy cửa bước vào. Lăng Chấn Hoa ôm eo vợ, "Xong rồi, chuẩn bị dùng bữa nào."
Ngồi trước bàn ăn, bà nội Lăng vừa nghe A Phi sắp đi làm, lập tức tỏ ra không tán thành, "Đi làm mệt như vậy, thân thể A Phi sao chịu được? Không, trừ phi con dọn về ở với bà, bà mới cho con đi làm." Bà nội Lăng đã sớm không nỡ để cục cưng yêu quý sống một mình bên ngoài, lúc này nhân tiện đề nghị cháu mình về ở chung luôn.
"Bà nội, sức khỏe con nào có kém như vậy?" Mẹ Lăng tiếp lời, "Đúng rồi đấy, Phi Phi, nếu con đi làm, dọn về đây cũng tiện lợi, ở ngoài bận rộn, con không thể tự chăm sóc mình đâu." Theo ý tứ của bà nội và mẹ, nếu hắn không về nhà ở, thân thể yếu ớt bé nhỏ của hắn nhất định chịu không thấu.
Hắn cúi đầu nhìn ngắm từng tầng cơ bắp mỏng trên vóc dáng hơi gầy của mình, thân hình thế này mà gọi là yếu ớt sao? Chẳng qua Lăng Vân Phi cũng hiểu bà và mẹ muốn tốt cho mình, để đạt được thành công, nhất định hắn phải trả giá một chút, dọn về nhà. Nếu ở nhà, không thể tùy ý lêu lổng chơi trai, tuy nhiên hiện tại hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm, tạm thời đành hy sinh chút du͙© vọиɠ nho nhỏ vậy.
Lăng Vân Phi bất đắc dĩ gật đầu, trêu đùa nói: "Dạ dạ, mai con dọn về, không được sao? Bà nội kính yêu, mẹ yêu dấu." Sau khi tận hưởng xong bữa tiệc tối thịnh soạn, hắn sung sướиɠ: "Ôi, no quá, cơm nước ở nhà đúng là hợp khẩu vị."
Bà nội Lăng gọi người giúp việc: "Dọn dẹp phòng ngủ thiếu gia đi." Lăng Vân Phi vừa nghe, lập tức lên tiếng phản đối: "Bà nội, tối nay con phải về thu gom hành lý. Ngày mai mới đến ở, đừng lo lắng, con sẽ gọi điện báo bình an cho bà."
Bà nội Lăng không trái được ý cháu trai, đành chấp thuận: "Con nhớ đấy, ngày mai phải có mặt ở nhà." "Dạ, con biết, bà nội yên tâm, con đi đây." Lái xe về đến nhà, hắn ung dung vào buồng tắm ngâm mình trong nước nóng, rồi vùi lên nệm giường mềm mại. Mai là hắn được gặp người đàn ông trong mộng rồi.
Lần trước hai người bọn họ chỉ là khách qua đường không quá quan trọng đối với nhau, lần này chẳng giống, anh là con mồi rất đúng ý hắn. Ngày mai gặp mặt, ắt hẳn phải lưu lại ấn tượng tốt cho người kia.
Lăng Vân Phi nhanh chóng ngồi xuống, mở tủ quần áo ra. Hắn lục tung loạn xạ bộ sưu tập trang phục để lựa ra một bộ vừa ý nhất. Thử đi thử lại, Lăng Vân Phi làm sao cũng không thấy hài lòng. Hai là đồng phục thể dục? Quá tùy tiện, không đủ coi trọng với đối phương, Âu phục thì thế nào, nếu mặc lên người hắn, có vẻ hơi già dặn trưởng thành. Rốt cục nên bận gì đây?
Lăng Vân Phi rầu rĩ nhìn qua một đống quần áo, chẳng biết làm sao, hay gọi điện thoại kêu người ta ship vài trang phục kiểu mới đến? Bận bận rộn rộn suốt hai ba tiếng đồng hồ, Lăng Vân Phi còn chưa quyết định được, hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chán nản nằm vật ra giường, quên đi, để mai tính.
Lúc sắp ngủ, Lăng Vân Phi thầm nghĩ, Long Ký Hạo ơi Long Ký Hạo, tôi hy sinh biết bao nhiêu vì anh? Phải dấn thân đi làm, phải dọn về nhà ở, cho nên, hãy nhìn vào sự nỗ lực cố gắng của tôi đây này, anh phải mau chóng dâng tôi đóa cúc nhỏ của anh, để tôi thương yêu tận tình vào.
Suy đi nghĩ lại, Lăng Vân Phi tiến vào mộng đẹp lúc nào không hay. Sáng hôm sau, khi Lăng Vân Phi còn ngủ mơ thấy mình đang quay cuồng với trai đẹp thì tiếng chuông chợt reo lên. Hắn bực bội ấn tắt thông báo, định bụng ngủ tiếp chút nữa, thì đột nhiên hắn sực nhớ nhiệm vụ hôm nay phải làm.
Bừng tỉnh dậy, hắn nhanh nhẹn phóng ra khỏi giường nhìn đồng hồ đeo tay, đúng 7 giờ rồi, Lăng Vân Phi khổ não luyến tiếc ổ chăn ấm cúng, vừa đảo mắt nhìn đống quần áo đã lựa ra, cuối cùng hắn chọn một bộ Âu phục màu xám, kết hợp với cravat, còn xịt cả nước hoa, đó là chai nước hoa của mình hoặc của fan hâm mộ tặng hắn cũng chả nhớ. Sau đó hắn dùng tay bới tóc cho hơi rối loạn.
Nhìn trong gương chàng trai đẹp đẽ quý phái, hắn giơ ngón tay cái lên, không tồi không tồi! Long Ký Hạo, tôi không tin sức hấp dẫn vô giới hạn của thiếu gia tôi đây sẽ chẳng chinh phục được anh. Lăng Vân Phi nhìn trái ngó phải một hồi, rốt cục hài lòng mới ra khỏi nhà.
Hắn bước vào con xe thể thao màu đỏ, lái một mạch đến công ty, đã 9 giờ. Lăng Vân Phi dừng xe xong rồi nghênh ngang bước vào văn phòng Lăng thị. Cô gái tiếp tân nhìn thấy hắn trước tiên: "Ôi A Phi, anh cuối cùng cũng đi làm." "Chào chị em, lâu quá không gặp, nhớ các chị em muốn chết."
Lâm Lâm đi đến, nhẹ nhàng vỗ lấy bờ vai hắn: "Ghét ghê, nhớ bọn em sao chẳng thấy mặt mũi đâu." Lăng Vân Phi nhếch môi: "Lâm Lâm, em càng ngày càng xinh đẹp phết." Hắn áp sát vành tai cô ta, khẽ thổi một hơi: "Đặc biệt là vòng một của em đấy, hấp dẫn không chịu được."
Lời này vừa thốt ra đã khiến mỹ nhân đỏ ửng cả hai má: "Ghét, ghét quá đi, người ta không để ý anh nữa." Nói đoạn cô quẩy chiếc eo thon đi mất. Lăng Vân Phi lại cợt nhả một hồi với mấy chị em gái, sau đó vui vẻ tiến vào thang máy, lên đến tầng cao nhất của tòa nhà.
Hắn bật điện thoại: "A lô, Tử Kỳ, vào phòng làm việc của tôi một chuyến." Chỉ chốc lát, Đinh Tử Kỳ đẩy cửa bước vào. Lăng Vân Phi trừng mắt nhìn gã ta: "Khóa cửa lại." Đinh Tử Kỳ ngoan ngoãn đóng chặt cánh cửa rồi tiến đến cạnh Lăng Vân Phi.
Gã ta biết sắp tới sẽ diễn ra chuyện gì, trong lòng tự nhiên đâm ra chờ mong thấp thỏm. Lăng Vân Phi nhìn gã trai đang từng bước một áp lại gần, Đinh Tử Kỳ, lớn hơn hắn 3 tuổi, vừa là thư ký kiêm tình nhân của hắn. Hồi ấy hắn vừa liếc mắt đã nhìn trúng một Đinh Tử Kỳ lịch lãm vận trang phục Tây Âu, trải qua một thời gian ngắn theo đuổi, cuối cùng gã ta cũng thuộc về hắn.
Quả nhiên y như hắn đoán trước, người đàn ông này bên ngoài lãnh khốc như băng, thật ra nội tâm nóng đến tan chảy, hơn nữa quan trọng nhất là gã ta rất hiểu chuyện.
Đinh Tử Kỳ nhẹ nhàng bước đến cạnh Lăng Vân Phi, tuy gã lớn hơn so với hắn, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười quyến rũ của hắn đã khiến trái tim Đinh Tử Kỳ khua như trống bỏi, dập tan mọi lý trí lạnh lùng. Lăng Vân Phi kéo Đinh Tử Kỳ ngồi trên đùi mình, rồi hôn hít vào cổ gã: "Bảo bối, nhớ tôi không?"
Đinh Tử Kỳ thuận theo dựa hẳn vào lòng Lăng Vân Phi: "Nhớ." Lăng Vân Phi bật cười: "Nhớ tôi, chẳng phải tôi đã đến rồi sao? Nào, xem xem có thật sự là anh nhớ tôi hay không?" Chưa kịp dứt lời hắn đã nhanh tay cởi bớt quần áo của Đinh Tử Kỳ, Đinh Tử Kỳ thở mạnh hơn: "Thấy thế nào?" "Anh đoán xem?" Một tay Lăng Vân Phi vừa lột đồ, tay kia ám muội sờ soạng phía sau: "Bảo bối, anh thích không, muốn không?"
Đinh Tử Kỳ cắn răng, chịu đựng những kỹ xảo khıêυ khí©h của chàng trai: "A Phi, đâm anh, anh muốn em." "Được, chiều theo ý anh."
Nói đoạn Lăng Vân Phi kéo phẹcmơtuya quần mình xuống, bung "con kraken" hừng hực khí thế ra, nhấn sâu vào. "Ư, to quá, A Phi, mạnh hơn nữa, A Phi."
Trả lời gã ta là những cú đâm càng mãnh liệt hơn. Rút ra nhấn vào gần một trăm phát, Lăng Vân Phi bắn hết trong cơ thể Đinh Tử Kỳ. Sau khi lêи đỉиɦ, Đinh Tử Kỳ chủ động quỳ dưới đất, mở to miệng ngậm lấy con cự long nửa mềm nửa cứng của Lăng Vân Phi, Lăng Vân Phi khoan khoái hưởng thụ kỹ thuật môi lưỡi cao siêu của Đinh Tử Kỳ, một lúc sau lại lần nữa phóng tiết ra hết vào miệng gã.
Đinh Tử Kỳ dùng miệng lau quét sạch sẽ "cậu bé" mềm nhũn của Lăng Vân Phi, rồi còn giúp Lăng Vân Phi mặc quần. Gã đứng lên như không có chuyện gì xảy ra, sửa sang lại y phục hơi xộc xệch của mình. Lăng Vân Phi cười cười vuốt ve gương mặt gã: "Bảo bối, kỹ thuật của anh càng ngày càng lên tay." Không quan tâm đến lời trêu đùa của chàng trai, Đinh Tử Kỳ nhìn ngắm hắn một hồi: "A Phi, lần này đi làm lại là vì lý do gì?"
"Thật sự, hiểu rõ tôi nhất vẫn là bảo bối của tôi." "Nói đi? Lại để mắt đến ai rồi?" Lăng Vân Phi kỳ quái nhìn Đinh Tử Kỳ: "Sao anh biết?" Đinh Tử Kỳ ngẫm nghĩ, chẳng phải ư? Lần trước anh lọt vào mắt xanh của em, em phải ngoan ngoãn đến công ty làm suốt một tháng hòng câu dẫn anh, khiến anh yêu em rồi, em lại chứng nào tật nấy đi dẹo trai tiếp.
Chỉ làm em cảm thấy hứng thú, mới tạo nên động lực khiến em đi làm, anh đoán đúng chứ? Tuy nhiên những nghi vấn này, gã sẽ chẳng nói ra mà chỉ chôn chặt trong lòng, nếu nói ra, người đau khổ nhất sẽ là mình thôi.
Gã cười khổ tiếp lời: "Nói đi, cần anh hỗ trợ gì đúng không?" Lăng Vân Phi đứng lên, thân mật ôm lấy bờ vai gã: "Được rồi, bảo bối, tuy tính cách anh vốn lãnh đạm, nhưng trên giường anh không phải dáng vẻ này, ngọn lửa nhiệt tình của anh đâu rồi? Nhiệt tình đến mức kẹp chặt cây hàng của tôi mãi không nhả ra cơ mà." Nhìn hai gò má từ từ đỏ lựng lên của Đinh Tử Kỳ, hắn đã thành công trêu vào da mặt mỏng của gã, nhưng Lăng Vân Phi còn biết điểm dừng: "Bảo bối, anh biết Lăng thị chúng tôi định mua lại mảnh đất ở đại lộ Tân Hải không?"
Đinh Tử Kỳ gật đầu: "Còn chưa xác định chứ?" "Đúng, là chưa xác định, tôi cần anh giúp tôi chuẩn bị một phần vị trí địa lý liên quan đến mảnh đất kia, đầu tiên là tư liệu khảo sát đánh giá tổng thể, cố gắng làm toàn diện một chút." "Chủ tịch bảo em phụ trách hạng mục này?"
Lăng Vân Phi tỏ ra đáng thương: "Đúng vậy, cho nên bảo bối, anh phải giúp em tận tình vào." Tuy Đinh Tử Kỳ chẳng đoán ra hạng mục này có liên quan gì đến "mỹ nhân mới", tuy nhiên nếu đã là Lăng Vân Phi bảo làm, gã phải hoàn thành thật tốt. Sau khi Đinh Tử Kỳ ra khỏi phòng, Lăng Vân Phi gọi điện thoại cho đại bá: "Alô, bá phụ, chuyện hẹn gặp Long tổng đã được chưa ạ?"
"A Phi, sao cháu đặt nặng vấn đề này thế, bác cảm thấy có gì đó sai sai." Biết bá phụ rất cáo già, hiện ông đã hơi nghi ngờ, Lăng Vân Phi cười gượng nói: "Bá phụ, bác nói gì vậy? Chỉ là cháu muốn hoàn thành thật tốt nhiệm vụ lần này, không ổn sao?"
"À được, được, bác không hỏi nữa, bác hẹn với Long Ký Hạo rồi, 7 giờ tối tại nhà hàng Minh Hồ, đừng đến muộn! Cháu phải cố gắng học hỏi người ta một chút." "Dạ được, cám ơn bá phụ, cháu sẽ ráng hết sức đào sâu học tập tổng giám đốc Long ạ."
Giấu đi một lời hai nghĩa, cháu sẽ đào thật sâu vào anh ta trên giường nữa. Lăng Chấn Đình lại dặn dò cháu trai vài thứ, mới kết thúc cuộc trò chuyện. Mở máy vi tính ra, Lăng Vân Phi nghiên cứu những món ăn quen thuộc của Long Ký Hạo, trong lòng hắn đã có chủ ý.