- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Yêu Anh Từ Một Lần Đánh Cược
- Chương 11
Yêu Anh Từ Một Lần Đánh Cược
Chương 11
Trải qua lần ốm này, Lăng Vân Phi cảm thấy quan hệ của mình và Long Ký Hạo đã gần thêm một bước. Nhưng mức độ thân cận thì vẫn chỉ dừng lại ở phương diện bạn bè, còn phương diện tình cảm nam nam thì vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Sau khi hết bệnh, Lăng Vân Phi lại đến công ty đi làm. Hợp đồng giữa hắn và công ty của Long Ký Hạo đã được ký kết, và thời gian khởi công cũng đã quyết định, là vào ngày 10 tháng 10.
Mười giờ ngày 10 tháng 10, hai bên tiến hành nghi thức động thổ đơn giản, sau khi kết thúc thì mọi người đến nhà hàng ăn cơm. Hôm nay tâm tình của Long Ký Hạo rất tốt, ý cười vẫn luôn hiện hữu trên môi. Mọi người cơm nước xong xuôi cũng đã xế chiều, sau khi tách ra, Long Ký Hạo lái xe đi trước. Lăng Vân Phi đã đoán được anh đến đâu bèn lái xe sát theo Long Ký Hạo.
Đúng như dự đoán, Long Ký Hạo lại đến công trường buổi sáng.
Sau khi Lăng Vân Phi xuống xe thì gặp Long Ký Hạo đang đăm chiêu ngắm công trình sắp sửa khởi công, anh đang để lộ vẻ mặt mà hắn chưa từng nhìn thấy. Long Ký Hạo nhận ra có người đang đến cạnh mình: "Vân Phi, sao cậu cũng đến đây?"
"Anh đi đến đây thì tất nhiên em sẽ ở cùng anh rồi."
"À, cảm ơ nhé." Sau khi nói xong, Long Ký Hạo lại im lặng chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Lăng Vân Phi an tĩnh đứng một bên, lẳng lặng ở cùng anh.
"Đại ca, chúc mừng anh, nguyện vọng của anh sắp được thực hiện rồi."
"Cảm ơn, giờ hiện tại đang cách giấc mộng của tôi càng lúc càng gần, rốt cuộc tôi cũng có thể thực hiện hứa hẹn của tôi với người kia rồi."
"Người nào vậy?" Lăng Vân Phi hơi chua xót mở miệng.
"Một người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, thế nhưng ngại quá, tôi không thể nói cho cậu biết được."
"Không sao không sao, không thể nói thì đừng nói, em chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi." Lăng Vân Phi cười khan, sau đó Long Ký Hạo lại lâm vào trầm mặc, mà hắn cũng không biết nên mở miệng tiếp tục thế nào, vì trong giờ phút này lòng hắn đã bị nỗi muộn phiền ngột ngạt bao phủ. Không nói thì đừng nói, bản thiếu gia chả có tí hứng thú nào đâu, tôi thèm vào.
Lăng Vân Phi cố gắng tự động viên. Có gì mà phải bí mật không nói được chứ? Tôi chỉ tùy tiện hỏi chút thôi mà. Nhưng rốt cuộc người kia là ai? Rõ ràng đã gắng sức khuyên mình đừng để ý, thế nhưng Lăng Vân Phi vẫn không kiềm chế được bản thân. Hắn bức thiết muốn biết cái người chiếm địa vị quan trọng trong lòng Long Ký Hạo. Thậm chí hắn có chút đố kỵ với người có thể khiến người đàn ông ấy lộ ra vẻ mặt đó. Lăng Vân Phi càng lúc càng không hiểu nổi chính mình, một kẻ luôn luôn thoải mái với chuyện tình cảm như hắn lại không thể khống chế bản thân khi gặp những thứ liên quan đến người đàn ông ấy.
Điều này cho thấy mức độ để tâm yêu thích người ấy của hắn còn sâu sắc hơn hắn nghĩ. Hắn căn bản không đạt được sự không quan tâm mà lúc trước mình đã tưởng tượng.
Hai người cứ đứng trên mặt đất trống trải một buổi chiều. Một thì đăm chiêu nhìn công trình sắp được khởi công, một người đàn ông khác thì thi thoảng lại nhìn lén người đàn ông to lớn đứng bên cạnh mình, trên mặt để lộ vẻ khổ não khó thể tin.
Mặt trời từ từ lặn xuống, màn đêm dần buông. Lăng Vân Phi phá vỡ yên lặng: "Đại ca, chúng ta về thôi."
Long Ký Hạo quay đầu lại nhìn hắn một chút: "Ừm, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta về."
Hai người cùng đi, đột nhiên Long Ký Hạo kéo lấy tay Lăng Vân Phi, nhất thời Lăng Vân Phi cảm thấy có một dòng điện xẹt qua người mình, chỗ đang tiếp xúc với người ấy tê tê dại dại. Hai má Lăng Vân Phi đỏ hây hây, mà người đàn ông vẫn không phát hiện: "Trời tối trên công trường không dễ đi lắm đâu, để tôi dẫn cậu."
"Vâng."
Cảm giác được bảo vệ thật sự quá tuyệt vời, lúc ấy Lăng Vân Phi cảm thấy lòng mình ngọt ngào vô cùng. Liệu hắn có thể lý giải được rằng người đàn ông này cũng có chút dể ý mình không?
Hai người tay trong tay cũng đến trước xe: "Đại ca, tối nay em đưa anh đến quán đồ nướng lần trước em nói nhé."
Long Ký Hạo gật đầu: "Được, ngồi xe tôi đi."
"Vâng, em đã làm tài xế cho anh nhiều lần như vậy rồi, lần này thế nào cũng phải đến lượt em hưởng thụ một lần chứ."
"Này Lăng đại thiếu, cậu ngồi xong chưa, tôi lái nhé."
"Được rồi, đi thôi nào." Lăng Vân Phi hào hứng hô to.
Hắn ngồi bên cạnh ghế lái, chỉ đường cho Long Ký Hạo, sau đó hai người nhanh chóng đến tiệm đồ nướng mà Lăng Vân Phi nói tới. Lúc hai người chuẩn bị xuống xe, điện thoại của Long Ký Hạo lại vang lên: "Alo, Thiên Thiên hả, sao thế? Ừ, lát nữa bố sẽ về, không cần chờ đâu. Ngoan nào, nghe lời đi, ừm, ừm, được, bye bye cục cưng, ngủ ngon nhé."
"Con trai anh à?" Lăng Vân Phi chua xót mở miệng. Không phải chỉ là con trai thôi, anh cười rạng rỡ thế làm gì? Sao, răng trắng lắm hả? Ngưng lại, Lăng Vân Phi phát hiện số giấm chua hắn đổ ra hôm nay là lần nhiều nhất, hắn sắp thành bình dấm di động rồi.
"Ừm, là con trai rôi, hỏi tôi có về nhà ăn cơm không?" Long Ký Hạo không nghe ra được khẩu khí chua chát của Lăng Vân Phi, thành thật trả lời.
"Vậy anh ăn cơm với em chứ không về nhà, có phải điều ấy nói lên rằng em tương đối quan trọng không?" Lăng Vân Phi bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh.
Long Ký Hạo có chút buồn bực, hai chuyện này hình như không thể đánh đồng với nhau nhỉ? Có điều anh cũng chẳng lưu ý, chỉ coi Lăng Vân Phi đang nói đùa. Anh mỉm cười: "Đúng vậy, cậu tương đối quan trọng, vì thế nha, tốt nhất là chỗ cậu dẫn tôi đến phải bảo đảm là mỹ thực đấy, đừng để tôi thất vọng."
Người nói vô tâm mà người nghe lại hữu ý, Lăng Vân Phi lập tức vui vẻ hẳn, hắn nhếch miệng: "Em cam đoan chỗ này sẽ không làm anh thất vọng, cho anh ăn không biết dừng luôn."
"Đi thôi."
Xuống xe vừa nhìn, tiệm đồ nướng là một quán ven đường, bên trong bày đầy bàn, bên ngoài cũng bàn ghế rải rác khắp nơi, đều đã kín người hết cả.
"Ông chủ, thêm 20 xiên thịt dê."
"Ông chủ, cho chỗ này một két bia."
"Được được được, đến ngay đây."
Long Ký Hạo nhìn người người tới lui: "Chỗ này thật sự rất đông đúc, bầu không khí thật rất nồng hậu."
"Đúng vậy. Thế nào, đại ca có thích không?" Lăng Vân Phi dương dương tự đắc nhìn anh: "Đây là nơi em phát hiện lúc đi học đấy, em thường thường tự mình đến đây một mình."
"Ừm, rất náo nhiệt. Chúng ta ngồi xuống đi."
Hai người ngồi ở bàn phía ngoài, Lăng Vân Phi kêu một bàn thịt xiên nướng, lại gọi mấy chai bia. Hắn rót bia cho hai người: "Đại ca, hôm nay chúng ta không say không về nhé, được không? Em cho anh biết, em ngàn chén không say đó."
Long Ký Hạo nhận lấy cốc bia, nhấp một ngụm: "Ha ha, thật à?"
"Anh không phục?" Lăng Vân Phi tức giận nhìn anh.
"Phục, tôi phục chứ." Long Ký Hạo uống một hớp bia, Lăng Vân Phi đưa cho anh một xâu thịt nướng: "Anh nếm thử xem có ngon không nè."
"Ngon lắm, mùi vị rất vừa miệng."
Hai người cụng ly một cái, Long Ký Hạo vừa thưởng thức bia vừa tò mò nhìn chàng thanh niên: "Vân Phi, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?"
"Anh hỏi đi, em nhất định biết gì nói nấy."
"Một đại thiếu gia như cậu sao lại một mình đến chỗ này ăn cơm? Tôi nhớ bà nội cậu rất chiều cậu cơ mà, sao có thể để cậu đến đây ăn được chứ?"
"Đúng, anh nói đúng lắm. Từ nhỏ đến lớn em đến đâu ăn gì làm gì họ đều phải quản em." Lăng Vân Phi đã uống nhiều rượu, nói hơi ngọng: "Tuy em biết họ cũng vì tốt cho em, nhưng có lúc em vẫn cảm thấy rất không có tự do. Vì thế đây là chỗ em vẫn thường lén lút ghé, hơn nữa còn một mình. Em đã đưa anh đến rồi, nhất định anh phải giữ bí mật cho em đấy."
Long Ký Hạo cười nhìn cậu trai đã ngà ngà say, hóa ra mỗi người đều có một nỗi niềm khó nói, ngay đến một Lăng Vân Phi nhận hết ngàn vạn sủng ái cũng vậy. Anh khẽ cong môi: "Ừm, nhất định tôi sẽ giữ bí mật cho cậu."
Lăng Vân Phi ghé lại gần anh: "Ngoéo tay, ngoéo tay em mới tin anh."
"Được, ngoéo tay." Đến khi làm xong với Long Ký Hạo, Lăng Vân Phi mới yên tâm ngồi xuống.
"Ký Hạo, em nói cho anh biết một chuyện." Lần này Lăng Vân Phi không gọi anh là đại ca, mà gọi thẳng tên thật. Hắn càng gọi càng thuận miệng: "Ký Hạo Ký Hạo, tên của anh thật là dễ nghe."
"Vân Phi, không phải cậu ngàn chén không say à? Sao say rồi?"
"Không có, em không say, chỉ là em thích gọi tên anh thôi." Lăng Vân Phi nghịch ngợm lên tiếng.
"Em nói cho anh biết, mỗi lần em đến đều cảm thấy đôi vợ chồng mở tiệm này thật hạnh phúc, đấy, anh xem."
Long Ký Hạo nhìn theo hướng ngón tay Lăng Vân Phi chỉ, quả nhiên thấy một đôi vợ chồng trẻ, người đàn ông đang lật đồ ăn nướng trên lò, người phụ nữ thì đứng bên cạnh lau mồ hôi thay y, hai người nhìn nhau, tất cả đều gói gọn trong ánh nhìn ấy.
"Đúng là rất khiến người ta hâm mộ."
Lăng Vân Phi lại đến gần Long Ký Hạo rồi nằm nhoài trên vai anh: "Thế nào Ký Hạo, em nói không sai chứ, có phải là rất hạnh phúc không. Em thật sự rất hâm mộ tình yêu của họ, em cũng muốn có một người theo em như thế, em muốn một phần tình yêu y chang vây."
Long Ký Hạo quay đầu: "Tôi không nghe lầm chớ? Vân Phi, quanh cậu lắm tuấn nam mỹ nữ, vẫn chưa thỏa mãn à?"
"Họ ở cạnh em có lẽ vì tướng mạo, gia thế của em, nhưng mấy người là thật tâm? Nếu như có một ngày em nghèo túng phá sản, hoặc là em trở nên xấu xí, họ còn có thể ở bên em ư?" Lăng Vân Phi tự lẩm bẩm, dường như đang hỏi Long Ký Hạo, nhưng lại tựa hồ đang tự vấn mình. Hắn ngẩng đầu lên: "Ký Hạo, anh ở bên Diệp Tinh TInh có hạnh phúc không? Anh nói thật đi, nói cho em biết đi, em nhớ hai bọn anh là kết hôn vì thương mại."
"Được rồi, nói nói sao lại đẩy lên người tôi rồi? Uống đi nào."
"Hừm, đáng ghét, em đã nói cho anh biết nhiều bí mật của mình như vậy, đã nói cho anh nhiều chuyện tri kỷ như vậy, ấy thế mà đến cái này anh cũng không nói, không thèm để ý đến anh nữa."
"Vậy tôi tự phạt ba ly nhé, bồi tội cho cậu, được không?"
"Không được, không thèm."
"Ha ha, trẻ con thế. Kỳ thật đến cái tuổi này của chúng tôi, nếu nhắc đến tình yêu thì nó cũng đã biến thành tình thân rồi, cũng chỉ vì con cái thôi. Lại nói Tinh Tinh cũng không tệ."
Long Ký Hạo không nói mình có hạnh phúc không, nhưng vừa nghe anh bảo vậy, Lăng Vân Phi biết anh cũng không hạnh phúc, bèn nhanh chóng lãng sang chuyện khác: "Nào nào Ký Hạo, chúng ta uống thêm đi."
Sau đó hai người uống thật say, Long Ký Hạo gục trước tiên.
Tính tiền xong, Lăng Vân Phi còn hơi tỉnh táo, hắn đỡ Long Ký Hạo đã say mèm lên. Người này sau khi uống rượu vẫn còn ổn, chỉ an tĩnh tựa người trên người Lăng Vân Phi mà thôi. Bởi vì hai người đều uống rượu, thế nên Lăng Vân Phi không lái xe mà chuẩn bị gọi xe về nhà.
Nhìn người đàn ông mặt đỏ rực đang tựa trên người mình, Lăng Vân Phi quyết định thuê phòng khách sạn bên cạnh. Đầu óc hắn giờ cũng đang choáng váng, nhưng may mà hắn say ít hơn Long Ký Hạo, nếu không hai người sẽ chẳng về được.
Sau khi lên xe, Lăng Vân Phi nói: "Đến khách sạn gần nhất." Long Ký Hạo dựa sát người Lăng Vân Phi, hơi thở nóng hẫy phả vào cổ Lăng Vân Phi.
"Nóng quá, nóng quá." Nói xong Long Ký Hạo cởi khuy áo khoác, rồi vẫn không dừng mà lại cởi cả cúc sơ mi. Lăng Vân Phi lập tức đè tay Long Ký Hạo lại: "Ký Hạo nhẫn nại một chút, đợi lát nữa anh sẽ không nóng nữa đâu. Chú lái xe ơi chú hạ nhiệt độ điều hòa lạnh lạnh chút đi ạ."
Rốt cuộc Long Ký Hạo cũng an tĩnh, Lăng Vân Phi liền tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
"Cậu ơi, đến nơi rồi." Lăng Vân Phi đưa 100 đồng cho tài xế: "Không cần thối đâu."
Sau khi xuống xe, hắn giúp Long Ký Hạo cài cúc áo:"Ký Hạo, cài cúc áo lại nào, đừng để bị lạnh."
Long Ký Hạo không nói gì, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn hắn. Không ngờ Long Ký Hạo uống say lại đáng yêu đến thế! Anh không nói câu nào, ngoan ngoãn vô cùng, cứ như một cậu bé con.
"Ký Hạo, đi thôi, chúng ta vào."
Lăng Vân Phi dìu Long Ký Hạo vào khách sạn, cầm lấy thẻ phòng rồi tiến vào.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Yêu Anh Từ Một Lần Đánh Cược
- Chương 11