30
Điều ta đang chờ đợi chính là người đã cố gi.ết ta ở kiếp trước.
Chính hắn là người đã làm tổn thương Tần Yên, cuối cùng khiến Tần Yên nằm trên giường chế.t yểu.
Hắn ở ngay sau ta.
Tôi nghe thấy tiếng hắn rút kiếm...
Đến rồi!
Chuẩn bị hồi lâu, ta đột nhiên quay người lại.
Hãy dùng con dao găm giấu trong tay áo của mình để chém vào cổ hắn!
Tất cả kỹ năng của ta đều do Tần Yên dạy.
Lúc đó hắn ốm nặng, mặt tái nhợt vì kiệt sức dù nói hơn hai câu nhưng hắn vẫn nói đi nói lại với ta:
"Miêu Miêu, khi gϊếŧ người, nhất định phải nhắm vào trọng điểm."
Máu nóng phun ra từ cổ tên sát thủ, nhuộm đỏ váy ta và bắn tung tóe lên mặt ta.
Hắn ta giơ cao thanh kiếm và đôi mắt sắp nổ tung.
Trong ánh máu, ta nhếch khóe môi trêu chọc:
“Đó là lý do tại sao ta cứ chần chừ và không đến giúp chàng ấy.”
"Đó là bởi vì ta đang chờ đợi để gϊếŧ ngươi bằng chính đôi tay của mình."
Tên sát thủ vẫn nhìn chằm chằm vào ta với vẻ hoài nghi khi hắn ngã xuống.
Còn ta giẫm lên người hắn, đi về phía Tần Yên.
Ngay lúc này——
Ta lại nhìn thấy có người đang rút dao về phía sau lưng Tần Yên.
Mặt ta tối sầm, ta vội bắn ra hai chiếc lá.
Những chiếc lá làm cay mắt người đàn ông.
Tần Yên quay lại nhìn ta đầy ẩn ý.
Sau đó hắn nhìn hai chiếc lá mùa thu đẫm máu trên mặt đất.
Ta mỉm cười và nói:
"Hái lá và bay hoa."
Đó cũng chính là chiêu trò mà kiếp trước ta đã chế nhạo hắn, khiến hắn ta tức giận đến mức hộc máu.
Đó cũng là chiêu thức mà sau này hắn dọa ta, nếu ta không học được thì phải tắm cho hắn…
- --Hái lá và hoa bay.
Hắn hơi nhướng mày, vừa tiếp tục gϊếŧ người, vừa cong môi mỉm cười:
"Thực hành tốt, ai đã dạy nàng?"
Ta cong môi:
"Người ta yêu đã dạy ta."
Trong mắt Tần Yên lập tức bộc phát ra vẻ ghen tị không thể kiềm chế:
"Nàng yêu? Hà."
Dường như giây tiếp theo, hắn ta sẽ lấy đầu chó của “người yêu” của ta.
Ta đành phải nói ra sự thật để xoa dịu:
"Ta đã học được điều này từ chàng, trong một giấc mơ."
Tần Yên: "..."
Ta cười khúc khích:
"Vậy ngươi là chủ nhân của ta."
- --Cũng là người yêu của ta.
31
Ta là con gái hợp pháp của Phủ Thái Phó, người phụ nữ tài năng nhất kinh thành và là hình mẫu cho các tiểu thư quý tộc xuất thân từ các gia đình quý tộc.
Đoan trang hiền lành, cười không hở răng.
Lẽ ra ta nên rút lui vào hàng ngũ những người trong gia đình, run rẩy cùng với những người phụ nữ.
Nhưng ta lại đứng bên cạnh Tần Yên, hộ tống hắn trước mặt Hoàng đế và Hoàng hậu.
Nếu năng lượng kiếm của hắn đi quá xa, mọi người sẽ chết như tê liệt.
Ta nhặt cung tên lên và bắn ba mũi tên cùng lúc.
Mọi người nhìn ta và hắn chết lặng.
Họ sinh ra để được bảo vệ bởi hào quang của gia đình.
Trong số đó có rất nhiều chàng trai bảnh bao đã từng bắt nạt Tần Yên khi còn nhỏ.
Nhưng vào lúc này——
Nhưng bọn họ chỉ dám rúc vào phía sau ta và Tần Yên.
Họ trở thành những con chuột hèn nhát và bùn bẩn.
32
Khi cuộc chiến kết thúc, ta và Tần Yên đứng cạnh nhau, nhìn vết máu trước mặt.
Tần Yên thấp giọng hỏi:
“Miêu Miêu, con dao đó có tốt không?”
Ta cong môi gật đầu:
"Nó khá tốt."
Tần Yên mỉm cười.
Khuôn mặt lạnh lùng như ngọc tuyết, lấm tấm máu người chết, càng làm nổi bật vẻ đẹp mê hồn giữa hai lông mày của hắn.
"Chỉ cần Miêu Miêu hài lòng là được."
Tất nhiên là ta hài lòng.
Kẻ sát nhân đã ch.ết.
Tô Minh Hiên sẽ ch.ết dần vì bị đầu độc.
Về phần Thái tử Dung Ngọc——
Sau trận chiến này, hắn sẽ trở thành châu chấu, không sống được bao lâu.
Tất cả những người kiếp trước làm tổn thương Tần Yên, đến bây giờ chỉ còn lại một người cuối cùng.
Con người ta là thế đấy.
Vì thế ta hỏi hắn:
“Tần Yên, nếu có một người mà ngươi đối xử tốt đến mức suýt nữa cắt cả trái tim mình vì cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không tin ngươi, cuối cùng khiến ngươi chết trong hối hận, liệu ngươi có hận cô ấy không? Kiếp sau có muốn gặp lại cô ấy không? Ngươi muốn cô ấy báo đáp cậu thế nào đây?”
Tần Yên đang lau vết máu trên mũi kiếm, nghe ta nói xong, hắn đứng trong đống xác nhìn thẳng vào ta:
“Ta không thể kiềm chế được. Nếu ta đối xử tốt với ai đó thì chắc chắn là vì trước đây cô ấy đã đối xử tốt hơn với ta.”
“Vì ta đã dám moi tim và gan của mình ra để hiến mạng sống cho cô ấy, nên trước tiên cô ấy chắc chắn đã cho ta thứ gì đó quan trọng hơn mạng sống của ta.”
“Nếu cô ấy không tin ta thì chắc chắn ta đã làm gì sai khiến cô ấy hiểu lầm.”
“Nếu vậy thì ta hận cô ấy vì điều gì? Cô ấy phải báo đáp điều gì?”
"Nếu có luân hồi, ta chỉ có thể tìm biện pháp giữ cô ấy ở bên cạnh, đối xử tốt hơn với cô ấy, để cô ấy tin tưởng ta một lần."
Tâm trí ta "ù ù"!
Nước mắt trào ra.
Mặt Tần Yên sa sầm, hắn ta bước tới với vẻ mặt nghiêm nghị và hỏi ta, với giọng điệu hoảng sợ mà ta chưa từng thấy trước đây:
"Sao lại khóc? Miêu Miêu bị thương ở đâu?"
Nhưng ta không còn quan tâm đến dịp này nữa mà lao mình vào vòng tay hắn:
"Tần Yên, ngươi bệnh thật rồi.”
"Không chỉ là một kẻ điên, mà còn là một kẻ ngốc."
Toàn thân hắn cứng đờ, ngay cả thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.
Chờ hồi lâu, hắn chậm rãi nhếch lên khóe môi, trầm giọng thở dài, đầy kiềm chế:
"Miêu Miêu...Nếu nàng không buông ra, ta thật sự nhịn không được."