Âu Nam Diệp nhìn tên Luis háo sắc trước mặt, đáy mắt cô hiện lên tia khó chịu, bản thân tự ý thức được có điều bất an, khẽ xê dịch cách xa tên Luis kia một đoạn.
“Anh muốn gì?!” Cô cảnh giác nhìn Luis nói, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh.
Thoạt nhìn thì nơi này hẳn là một căn biệt thự riêng tư, thiết kế rất xa hoa, lộng lẫy. Trong căn phòng khách rộng lớn này cũng chỉ có tên Luis cùng vài tên thuộc hạ canh trừng hai bên, nhưng theo như cô thấy chắc chắn bên ngoài còn có rất nhiều người. Có lẽ là hắn ta đã có mục đích từ trước, nhất thời Âu Nam Diệp vẫn chưa nghĩ ra.
“Chậc chậc…mỹ nữ à, đừng nóng vội chứ, chúng ta chẳng phải có rất nhiều chuyện để nói sao?”
Luis khẽ nở một nụ cười lưu manh, hắn ta không ngần ngại vươn tay với ý định sờ lên khuôn mặt mềm mại kia, ánh mắt mang theo đầy rẫy du͙© vọиɠ.
Âu Nam Diệp khẽ nhíu mày, bắt lấy cánh tay hắn ta, không ngần ngại mà bóp chặt cổ tay Luis mà vặn lại. Luis bất ngờ trước hành động của cô, hắn ta khẽ rêи ɾỉ vì đau đớn, không nghĩ nhìn cô mỏng manh như cành liễu vậy mà lực tay lại mạnh như vậy.
Có lẽ hắn ta đã quá xem thường cô chăng?
“Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?! Tôi đâu có thù oán gì với anh?”
Âu Nam Diệp vẫn không có ý định buông cổ tay hắn ta ra, dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn hắn ta, lực tay tăng thêm một chút. Thấy tình cảnh ông chủ của mình bị một nữ nhân uy hϊếp, tên thuộc hạ bên cạnh rút súng ra định xử lý cô thì nhận được ánh mắt chết chóc của Luis, tên đó vội vã thu lại.
“Cô quả là ý nhân hay quên, lần trước ở quảng trường Eleven cô đã gián tiếp khiến tôi mất đi hàng trăm triệu đô la. Cô nói xem…tôi nên làm gì với cô? Hay là nói giữa chúng ta làm sao mà giải quyết?”
Nghe Luis nói vậy sắc mặt Âu Nam Diệp biến hóa một chút, trong đầu không ngừng nghĩ đến đêm đó ở quảng trường Eleven, nếu không phải vì tò mò thì bây giờ cô cũng không rơi vào tình cảnh như bây giờ. Chết tiệt! Thế mà cô lại quên mang theo vũ khí phòng thân, lần này xem ra bản thân cô lành ít dữ nhiều rồi.
“Đó là các người tự làm tự chịu, các người biết rõ buôn bán hàng cấm là phạm pháp nhưng vẫn làm, đâu thể trách tôi.” Âu Nam Diệp phản bác.
“Haha…mỹ nhân à, cô quá ngây thơ rồi. Từ trước tới nay cô đã từng nghe qua gia tộc mafia nào mà làm ăn chân chính chưa, điều đó chắc cũng chỉ có trong tưởng tượng thôi.”
Luis vừa nói vừa dùng một bên tay còn lại bắt lấy tay Âu Nam Diệp, ánh mắt từ cợt nhả chuyển sang sắc bén, hắn ta khẽ đâm một mũi kim châm vào cổ tay cô. Theo đó Âu Nam Diệp cảm thấy sức lực cô dường như muốn cạn kiệt, bàn tay đang nắm lấy cổ tay Luis của cô buông lỏng, hai tay cô ôm ngực khó thở.
“Anh…anh đã làm gì tôi?”
Âu Nam Diệp ngẩng mặt lên nhìn Luis, khó khăn cất giọng, toàn thân cô trở nên vô lực rất khó chịu. Hơi thở trở nên dồn dập, mồ hôi trên trán ứa ra, cái cảm giác khó chịu khi bị hạ dược lại hiện hữu trong người cô.
“Mỹ nữ à, cô từ từ mà thưởng thức đi, đợi lát nữa chúng ta cùng vui vẻ chào đón một vị khách quý nữa. Người này…tuyệt đối cô rất quen thuộc.”
Luis ghé sát vào tai Âu Nam Diệp thì thầm, sau đó là một tràng tiếng cười điên dại vang vọng khắp căn biệt thự. Âu Nam Diệp trong lòng thầm nguyền rủa tên Luis biếи ŧɦái kia n lần, hắn ta dám lấy cô làm mồi nhử Mạc Thiên Kỳ đến, quả là đủ bỉ ổi. Cô thề nếu hôm nay thành công thoát khỏi chỗ này, cô nhất định sẽ cho tên Luis kia nếm trải thế nào là địa ngục.
Nghĩ như vậy, Âu Nam Diệp khẽ thở ra một hơi, dùng hết sức lực còn lại của bản thân vươn tay định với lấy con dao găm trên bàn, thì tiếng phanh xe chói tai từ bên ngoài vọng vào khiến cô giật mình. Quên luôn việc bản thân định làm gì.
“Chậc chậc…đến cũng nhanh đó.” Luis khẽ nhíu mày, buông ra một câu cảm thán.
Sau đó hắn ta ra lệnh cho tên thuộc hạ bên cạnh bắt Âu Nam Diệp lại, chói chặt thân thể cô vào chiếc ghế gỗ đã được hắn ta cho người chuẩn bị sẵn. Còn bản thân hắn ta ung dung vắt chân chữ ngũ ở ghế sofa thưởng thức tiếp ly rượu vang uống dở khi nãy, tâm tình thập phần kinh hỉ.
Phía bên ngoài, Mạc Thiên Kỳ mở cửa xe bước xuống, đôi mắt chim ưng nổi lên từng tầng lửa hận, quét qua đám người áo đen trước mặt. Khí thế áp bức tản ra từ người anh khiến những tên áo đen canh trừng bên ngoài cũng cảm thấy khó thở, chưa bao giờ chúng gặp được một người mang khí chất đáng sợ ngang hàng với ông chủ.
Thậm chí là vượt trội hơn cả, đáy mắt chúng xẹt qua tia sợ hãi, nhưng rất nhanh lại khôi phục ban đầu. Bởi lẽ người trong gia tộc mafia chưa bao giờ biết đến hai từ khuất phục, dù kẻ địch trước mắt có mạnh ra sao thì họ vẫn phải đối phó.
Mạc Thiên Kỳ từng bước tiến đến phía đám người áo đen, bắt đầu ra tay, chỉ trong nháy mắt đã hạ gục hết gần như tất cả, chỉ chừa lại vài tên đang ôm ngực đau đớn. Nhìn đám người áo đen nằm lê liệt dưới chân, Mạc Thiên Kỳ khẽ híp mắt, hiên ngang bước qua chúng đi vào bên trong biệt thự.
Luis vẫn ung dung ngồi kia thưởng thức ly rượu vang, ánh mắt ngập tràn sự thích thú nhìn về phía thân ảnh đang bước vào, khóe môi hắn ta khẽ nở một nụ cười.
“Mạc Thiên Kỳ…”
Âu Nam Diệp mệt mỏi nhìn thân ảnh quen thuộc trước mắt, khẽ gọi tên anh, trong lòng nổi lên sự lo lắng khi thấy trên bả vai phải của anh đang rỉ máu. Nhìn chiếc băng gạc đã thấm đẫm một màu đỏ tươi kia lòng cô nhói đau, anh là đang bị thương vậy mà còn đến đây làm gì cơ chứ, chẳng khác nào là đến đây để nộp mạng cả.
“Thả cô ấy ra!”
Mạc Thiên Kỳ không có trả lời Âu Nam Diệp, mà hiên ngang bước lại gần phía Luis lạnh lẽo nói, ánh mắt ngập tràn tức giận.
Mỗi một người đều có một giới hạn nhất định, nhưng cư nhiên tên Luis kia lại chạm đến cô, anh không thể khoanh tay đứng nhìn, bởi cô chính là giới hạn cuối cùng của anh.
Biết bản thân đang bị thương nhưng khi biết tin Âu Nam Diệp đang ở trong tay Luis anh không thể không đến.
“Chà, Thượng tướng Mạc, đừng vội chứ. Hay là…chúng ta cùng chơi một trò chơi đi?!”
Luis đặt chiếc ly thủy tinh chứa thứ chất lỏng màu hổ phách xuống mặt bàn, phát ra một âm thanh chói tai, sau đó đứng dậy đi về phía Âu Nam Diệp. Bàn tay dơ bẩn của hắn ta không ngừng vẽ loạn xạ lên khuôn mặt của cô khiến cô khó chịu.
“Đừng thách thức giới hạn cuối cùng của tôi!”
Mạc Thiên Kỳ không kém cạnh khẽ gằn lên từng chữ, hai tay nắm chặt thành quyền, bả vai truyền đến cơn đau đớn khiến anh khó chịu. Dù chất độc đã được Dạ Kiêu giải trừ hết, nhưng khi nãy do vận động mạnh nên miệng vết thương lại bị xé toạc ra, không đau mới lạ.
“Ha, rất đơn giản. Chỉ cần ngài Thượng tướng đây tự tay đâm ba nhát dao vào vai phải đang bị thương của mình, tôi sẽ thả người.” Luis thách thức nhìn Mạc Thiên Kỳ nói, khẽ hếch mắt về phía con dao găm sắc nhọn để trên bàn.
Mạc Thiên Kỳ liếc nhìn con dao găm trên bàn, rồi nhìn về phía Âu Nam Diệp đang bị chói chặt trên chiếc ghế gỗ kia, đáy lòng xẹt qua tia đau đớn. Không để ý đến ánh mắt cầu xin của cô, lạnh lùng tiến đến phía chiếc bàn, cầm lấy con dao găm lên, ánh mắt trở nên tối tăm.
“Đừng…đừng mà…”
Âu Nam Diệp khẽ thều thào cầu xin Mạc Thiên Kỳ, nước mắt theo đó mà chảy xuống, từng giọt, từng giọt đau thấu tâm can. Nếu như Mạc Thiên Kỳ làm theo lời Luis chẳng khác nào là tự nộp mạng cả, trên lưỡi dao sắc bén kia vốn dĩ đã được tẩm sẵn độc rồi.
Cô không muốn nhìn anh vì mình mà bị thương, không muốn anh vì mình mà ngay cả mạng sống cũng không cần, cô không muốn một chút nào.
Thấy Âu Nam Diệp khóc, lòng Mạc Thiên Kỳ khẽ lay động, anh nở một nụ cười nhìn cô, đưa ánh mắt nhìn cô trấn an. Sau đó nhìn Luis bằng ánh mắt lạnh lẽo, cầm chắc con dao trên tay, một đường đưa lên, dứt khoát hạ xuống.
“Phập…” Tiếng dao găm vào da thịt vang lên, máu từ miệng vết thương chảy xuống chiếc áo sơ mi đen của Mạc Thiên Kỳ, ướt một mảng lớn. Vốn dĩ anh hay mặc áo sơ mi đen để che đi những vết máu khi bị thương, nhưng lần này không thể rồi, máu chảy rất nhiều.
Bản thân Mạc Thiên Kỳ cảm thấy toàn thân trở nên mệt mỏi, hai mắt có chút tối lại, hơi thở trở nên khó khăn. Anh biết nhất định con dao găm này có vấn đề, nhưng anh vẫn phải làm theo lời hắn, bởi anh biết bản thân mình không gắng gượng được bao lâu nữa.
Anh làm vậy để kéo dài thời gian cho đám người Tề Thiên đến, trước khi anh đến đây anh đã thông báo cho họ rồi, chỉ cần anh gắng gượng đến lúc đó thôi. Tất cả rất nhanh sẽ ổn thôi…
“Khônggg…Mạc Thiên Kỳ, anh đừng làm vậy…em xin anh đấy…huhu…”
Âu Nam Diệp khóc nấc lên từng hồi, van xin nhìn Mạc Thiên Kỳ, cô không muốn anh làm hại bản thân, không muốn một chút nào. Đây là lần thứ hai trong đời cô cảm thấy bản thân thật vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác vì mình mà hy sinh, rốt cuộc thì cô sống trên đời này còn có nghĩa gì.
Tại sao cô lại khiến những người bên cạnh mình bị tổn thương hết lần này đến lần khác. Tại sao cô lại vô dụng như vậy?
“Chậc chậc…cô khóc gì chứ? Thượng tướng Mạc của chúng ta còn hai nhát dao nữa mà, ngài ấy làm sao mà có chuyện gì cơ chứ! Haha…”
Luis thấy cô đau lòng thì càng cao hứng, khẽ vươn tay bóp lấy cằm cô, giễu cợt nói. Bản thân hắn ta rất hả hê khi thấy tình trạng hiện tại của Mạc Thiên Kỳ, cũng chỉ có bản thân hắn ta mới có thể nhìn ra thân thể kia của Mạc Thiên Kỳ sắp không thể chịu được nữa rồi, bởi chất độc trên con dao găm kia không hề đơn giản.
“Tiểu Diệp, tôi không sao…” Anh nở một nụ cười trấn an cô.
Tiếp tục lấy hết sức rút con dao găm ra, rồi lại đâm xuống, nhát thứ hai sâu hơn nhát thứ nhất, máu đỏ tươi lại tiếp tục chảy xuống. Rơi từng giọt xuống dưới sàn nhà, như những bông hoa mẫu đơn đang nở rộ, tầm mắt Mạc Thiên Kỳ đã trở nên mờ đi.
Tên Luis thấy vậy thì cười điên dại, còn Âu Nam Diệp chỉ biết ngồi kia khóc, ngoài khóc ra cô chẳng thể làm gì, bởi thân thể cô đã bị chói chặt lại rồi. Còn có trong cơ thể cô như có vô vàn con kiến đang gặm nhấm vậy, rất khó chịu, cô phải cắn môi đến chảy máu mới có thể khiến bản thân tỉnh táo.
Thân thể Mạc Thiên Kỳ khẽ lảo đảo, một tay nắm lấy con dao rút ra, một tay vịn lấy mặt bàn, khóe môi khẽ nhếch lên. Thân thể anh ngã gục xuống, theo đó là hàng loạt tiếng súng vang lên, tất cả thuộc hạ của Luis trở tay không kịp đều bị hạ gục hết.
Luis cũng bị đám người Tề Thiên túm gọn, sau khi được giải thoát Âu Nam Diệp vội vã chạy đến chỗ anh, ôm lấy thân thể đang đẫm máu kia mà khóc nức nở.
“Mạc Thiên Kỳ, mau tỉnh lại…van xin anh!”
Dù cô có gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì anh cũng không nghe thấy, đáp lại cô chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Tề Thiên thấy lão đại bị thương như vậy vội vã cho người đưa anh về, còn không quên đưa luôn cô gái mà lão đại bất chấp tất cả tính mạng bảo vệ đưa về, trong lòng thầm tặc lưỡi, vẫn là lần đầu tiên anh thấy lão đại vì một nữ nhân mà ngay cả mạng sống cũng không cần.
“Bạch Nam cậu mau đưa lão đại về đi, ở đây có tôi với Bắc Nhiễm lo rồi.” Tề Thiên khẽ thở dài một tiếng nói.
Bạch Nam không nói nhiều dìu Mạc Thiên Kỳ đi ra ngoài, không quên cho người dìu luôn cả Âu Nam Diệp. Nhìn theo bóng dáng mấy người kia khuất dần, Tề Thiên cùng Bắc Nhiễm bắt đầu nhiệm vụ thu thập tài liệu mật mà lão đại đã giao từ trước.
Sau khi tất cả rời khỏi căn biệt thự, một tiếng nổ “Bùm” vang lên, ngọn lửa hừng hực bùng lên thiêu rụi hết tất cả. Nhất thời trong đêm tối tĩnh lặng trở nên tỏa sáng, sáng hơn cả bầu trời đêm đầy sao…