Anh nghe cô nói, nội tâm nảy lên dữ dội, không có cách nào bình ổn, cô vẫn lựa chọn người khác, cũng không lựa chọn vì bản thân mình, cái người phụ nữ ngốc nghếch này... Gạt đi nước mắt của mình, cũng lau đi nước mắt của cô: “Đừng khóc, khóc không tốt cho đứa bé... Đã như vậy thì chúng ta cứ chào đón nó đi.”
Uông Xảo Ninh cười cười, lau khô nước mắt, xoa xoa cái bụng đã hơi nhô ra của mình, trải qua những ngày mưa gió, đứa bé dường như lại lớn thêm một chút rồi.
Quý Thạch Khiêm nói với cái bụng của cô: “Bé con, phải biết hỗ trợ cho mẹ nhé.” Tuy chỉ là lời nói đùa, nhưng trong lời nói lại cất giấu một nỗi đau vô cùng sâu sắc.
Cô sẽ phải bắt đầu đánh trận đánh này rồi, anh rất muốn thay cô chống đỡ, anh rất muốn bị bệnh thay cho cô, nhưng, anh hoàn toàn bất lực.
Anh chỉ có thể giúp cô, giúp cô đánh một trận.
Anh tuyết đối sẽ không rời đi, cũng tuyệt đối không nhận thua, anh tuyệt đối sẽ không để cho Xảo Ninh trải qua nhiều năm như vậy mới trở về bên cạnh mình, lại một lần nữa rời đi.
Nắm lấy tay cô: “Xảo Ninh, chúng ta cũng không cần phải tuyệt vọng nhanh như vậy, bác sĩ đã nói, sự tình vẫn chưa đi đến mức cuối cùng.”
Cô gật gật đầu: “Em biết, em không tuyệt vọng, em còn có đứa bé...”
“Em cũng không thể sinh đứa bé rồi phó thác cho anh, anh không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em, em phải chịu trách nhiệm đấy!” Anh cười cười, bầu không khí cũng trở nên thoải mái một chút.
Uông Xảo Ninh cũng cười cười: “Em cũng không có kinh nghiệm đâu! Nhưng em cảm thấy cục cưng nhất định sẽ rất ngoan, nó cũng không hề đá em, hơn nữa, mỗi khi em nói chuyện với nó, nó sẽ luôn có phản ứng nha!”
“Thật vậy sao?” Quý Thạch Khiêm nghi ngờ hỏi.
“Thật đó!”
Anh cười cười: “Tốt lắm! Xảo Ninh, vì đứa bé, từ giờ trở đi, em nhất định phải chú ý tới sức khỏe của mình, biết không? Bác sĩ đã dặn dò, em phải nghỉ ngơi nhiều, vận động nhiều, dinh dưỡng phải cân đối, tâm tình phải luôn hạnh phúc và thoải mái...”
Cô gật đầu, gật đầu thật mạnh, vì cục cưng, hơn nữa cũng không muốn khiến cho Thạch Khiêm thất vọng, Uông Xảo Ninh hạ quyết tâm, nhất định sẽ tuân thủ theo đúng lời dặn của bác sĩ.
Mỗi ngày cô nhất định sẽ cố gắng ăn uống, cố gắng vận động, sau đó ngủ sớm dậy sớm, thân thể khỏe mạnh, giống như lời nói của bác sĩ, cô phải chuẩn bị chiến đấu cùng với ma bệnh.
Hơn nữa, đứa bé trong bụng sẽ giúp cô, Thạch Khiêm sẽ càng giúp cô. Nhiều người giúp cô như vậy, không có lý nào mà cô có thể nhận thua.
Có lẽ ông trời đã thật sự bạc đãi cô, nhưng không sao, luôn có người sẽ đối xử tử tế với cô, cô bây giờ cái gì cũng có, người đàn ông cô yêu sâu đậm, còn có đứa bé, thật sự đã khiến cho cuộc đời này của cô trở nên hoàn chỉnh rồi.
Bởi vậy cô cũng không thể khiến cho Thạch Khiêm, khiến cho cuộc đời của đứa bé xuất hiện một chỗ thiếu sót, cô không biết mình có thể trở thành một người mẹ tốt hay không, nhưng ít ra, cô muốn đứa bé có một người mẹ.
Thời gian chỉ còn lại năm tháng, cô đang chờ đợi!
Đáp án cho vận mệnh của cô sẽ được công bố sau năm tháng, một sinh mạng nhỏ đồng thời cũng sẽ đến, bất luận là bi kịch hay hài kịch, bọn họ sẽ cố gắng diễn xuất, toàn lực mà ứng phó.
Không tiếc nuối, cũng không để cho bản thân phải trở thành sự nuối tiếc của người khác cả đời.
***
Vì vậy, bọn họ bắt đầu nung nấu chờ đợi năm tháng, mỗi ngày, bọn họ đều làm theo thời khóa biểu, chín giờ tối lên giường ngủ, buổi sáng rời giường lúc sáu giờ.
Quý Thạch Khiêm mời quản gia đến giúp đỡ trong việc ba bữa ăn hàng ngày, dựa theo đề nghị của chuyên gia dinh dưỡng, mỗi ngày phải giúp cho Uông Xảo Ninh hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng.
Dĩ nhiên bản thân anh cũng sẽ vận động cùng với cô, cho dù là đi bộ hay bơi lội, mỗi cái anh đều tự mình làm theo, hơn nữa, mỗi ngày cũng đều có thời gian để vận động thân thể.
Chỉ cần Xảo Ninh cảm thấy mệt mỏi, anh liền đuổi cô đi ngủ, chín giờ tối nhất định sẽ tắt đèn lên giường, tuyệt đối không để cho cô gái này thức đêm.
Dù rằng có đôi khi bản thân mình qua chín giờ mới bắt đầu làm việc, xử lý tình hình của công ty, may mắn là vợ chồng Lý Bình cũng thông cảm cho anh, để anh không cần đến công ty, thỉnh thoảng mới đem công văn tới cho anh phê duyệt.
Có lẽ bởi vì ăn uống đầy đủ, cuộc sống bình thường, thần sắc của Uông Xảo Ninh cũng không tệ, chỉ là thỉnh thoảng bụng lại truyền đến cơn đau dữ dội, nhưng cô dần dần cũng có thể chịu đựng được, xoa xoa đứa bé, hai người cùng nhau nỗ lực.
Nói đến đứa bé, bụng của cô lại càng ngày càng lớn, mang theo mười phần ý vị của một người phụ nữ đang mang thai, trên mặt lại lộ ra một loại mỹ cảm thành thục, một loại cảm giác của người sắp làm mẹ.
Quý Thạch Khiêm cảm thấy mê muội, cái loại mê muội này đã từng xuất hiện ở trong ký ức của anh, nụ cười của cô gái nhỏ, sau khi mang thai lại là một người dịu dàng điềm đạm đến như vậy, mỗi cái giơ tay nhấc chân, tràn ngập một loại khí chất hòa nhã, đó là hương vị của người mẹ, phảng phất một nụ cười dịu dàng của người mẹ, nhìn cô vuốt ve bụng của mình, cảm nhận được cử động của thai nhi.
Cái duy nhất không được hoàn mỹ chính là, dinh dưỡng vẫn bổ sung đầy đủ, nghỉ ngơi vẫn bình thường, sắc mặt vẫn hồng nhuận, bụng mỗi ngày một to hơn, nhưng thân thể của Xảo Ninh lại gầy đi.
Điểm này, khi anh mang Xảo Ninh đến bệnh viện khám thai, cũng nhân tiện hỏi qua bác sĩ về vấn đề gan của cô
Bác sĩ nói: “Hiện giờ trong bụng của Xảo Ninh có đứa bé và tế bào ung thư cùng giành nhau hấp thụ chất dinh dưỡng, cơ thể mẹ đương nhiên sẽ gầy đi, nhưng càng như vậy thì càng phải chú ý đến dinh dưỡng của bản thân.”
Có người phụ nữ lúc mang thai sẽ không muốn ăn cái này, không muốn ăn cái kia, chuyện này đối với Xảo Ninh là tuyệt đối không được, ba bữa, thậm chí bốn bữa, năm bữa, nhất định phải bình thường.”
Đối với chuyện này anh tuyệt đối làm theo, thậm chí gần như bắt buộc, thường thường Uông Xảo Ninh cảm thấy không đói bụng, nhưng anh vẫn ép cô ăn cơm. Nhưng mà kỳ thực cô cũng biết, bản thân mình nhất định phải có đủ chất dinh dưỡng, ít nhất là vì đứa bé, để cho nó có thể lớn lên.
Phụ nữ mang thai động một chút là phải đi tới đi lui trong nhà, tản bộ kiêm vận động thân thể, cô rất nỗ lực, cho dù là mồ hôi đầy đầu, cô cũng muốn tăng cường thể lực của bản thân.
Mỗi ngày vừa đến chín giờ tối, Quý Thạch Khiêm lập tức tắt đèn, tắt TV, ôm cô lên giường, yêu cầu cô nhắm mắt lại, thậm chí chỉ còn thiếu không mở miệng hát bài hát ru con mà thôi, anh muốn cô đi gặp Chu công ngay lập tức.
Thường thường sau khi cô đã ngủ say, anh sẽ về phòng sách xử lý công việc của mình, anh rất mệt mỏi nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, bởi vì anh thật sự quý trọng từng giây từng phút được ở bên cô.
Trong lòng anh không lúc nào là không lo lắng, rất không kiên định, đối với tương lai của mình, đối với tương lai của mấy tháng sau, anh không dám tưởng tượng, không dám hy vọng xa vời.
Khác hẳn những cặp cha mẹ khác có thể mỗi phút mỗi giây, thời thời khắc khắc đều trông ngóng đứa bé con mình chào đời, nhưng anh lại hơi chùn bước, không dám đối mặt với mấy tháng sau khi sinh con.
Buổi tối, anh vẫn nằm ở bên cạnh cô, cảm nhận được hô hấp của cô, bản thân anh sẽ ngủ thật say, nhưng rất nhiều lần bừng tỉnh dậy, anh sẽ bị dọa đến mồ hôi đầy người, trong hốc mắt sẽ toàn là nước mắt, mà cô thì vẫn cứ ngủ say như vậy.
Nhìn khuôn mặt trầm lặng của cô khi ngủ, nhìn cái bụng đã nhô lên cao của cô, tim anh đập rộn lên, nội tâm khủng hoảng, suy nghĩ rất nhiều, đến khi tỉnh dậy mới phát hiện thì ra chỉ là một giấc mơ, chỉ là một cơn ác mộng thật đáng sợ, sau khi tỉnh lại, lại thấy cô vẫn mạnh khỏe như cũ.
Nhưng mà, đây không phải là mơ... Anh chỉ có thể run rẩy vươn tay đặt ở trên mũi cô thăm dò hơi thở, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, năm tháng, những chuyện như vậy ban đêm thường rất hay xảy ra.