Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chàng trai rất yêu cô. Anh xem cô như lẽ sống đời anh, đối với anh không ai quan trọng bằng cô trên cõi đời này. Cô như mạng sống của anh, cả cuộc đời này anh không biết đến ai ngo …
Xem Thêm

Vì vậy anh đè trái tim không ngừng hoang mang xuống, nắm chặt quả đấm, ép buộc mình lấy hết dũng khí đối mặt với bác sĩ.

"Học trưởng, rốt cuộc vợ của tôi thế nào?"

Bác sĩ này một thân áo blouse trắng, thật ra thì quen biết Quý Thạch Khiêm đã lâu rồi, lúc học đại học thì ở cùng một nhà trọ? Anh biết cá tính của Thạch Khiêm, lúc ấy anh cũng biết cô gái nông thôn kia là người trong lòng Thạch Khiêm nhớ thương.

Cho nên anh mới chần chờ, đến tột cùng có nên đem kết quả như thế nói cho Quý Thạch Khiêm hay không, nói rồi, Thạch Khiêm và cô gái này chịu đựng được sao?

Vận mệnh thật sự trêu đùa bọn họ, thật vất vả gặp lại nhau, thậm chí có thêm đứa bé, đúng giờ phút này lại xuất hiện một bước ngoặt lớn như vậy, tàn nhẫn xoay quanh bọn họ.

"Chuyện này có muốn chờ vợ của cậu tỉnh lại rồi mới nói hay không?"

Khẽ run lên, Quý Thạch Khiêm kiềm chế sự sợ hãi, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rất nghiêm trọng sao? Làm ơn, học trưởng, nói cho tôi biết."

Bác sĩ vỗ vỗ bờ vai của anh, "Thạch Khiêm, thói quen của chúng tôi, nếu như người thân không muốn để cho bệnh nhân biết bệnh tình, chúng tôi nhất định phối hợp, nhưng mà bây giờ hai người gặp phải tình trạng... Rất đặc biệt, có một ít chuyện phải do cô ấy và cậu cùng nhau quyết định."

Quý Thạch Khiêm nghe, từ trong lời nói của học trưởng đoán được tính nghiêm trọng của vấn đề, đột nhiên sống lưng của anh tê rần, ý thức được tình trạng có thể rất kém, anh còn muốn mở miệng hỏi, cổ họng nghẹn lại, cái gì cũng không hỏi được.

Trong lúc hai người đàn ông này đang giằng co, Uông Xảo Ninh tỉnh lại, lúc này đau đớn của cô đã giảm rất nhiều, sau khi nghỉ ngơi suốt đêm, tinh thần của cô thoáng khôi phục.

Mới mở ra mắt, đã nhìn thấy Quý Thạch Khiêm đứng ở bên cạnh giường bệnh, bác sĩ cũng ở đây. Cô không hiểu, chậm rãi muốn ngồi dậy, Quý Thạch Khiêm nhanh chóng đỡ cô.

"Xảo Ninh, cẩn thận..."

"Thạch Khiêm..."

Quý Thạch Khiêm cũng theo ngồi ở bên cạnh giường bệnh, để cho cô tựa vào trong lòng ngực của mình, hai người thân mật dựa vào nhau, dường như truyền sự ấm áp cho nhau, tự trao nhau dũng khí và hi vọng.

Đột nhiên bác sĩ không biết nên mở thế nào miệng, dường như giờ phút này nói gì cũng không đúng, nhưng thân là bác sĩ, anh phải tuyên bố cái kết quả tàn nhẫn này.

Ngày hôm qua Uông Xảo Ninh được đưa vào bệnh viện, dĩ nhiên giao cho bác sĩ khoa phụ sản kiểm tra, mới đầu cho là thai nhi có vấn đề, nhưng theo siêu âm cũng không phát hiện khác thường.

Đứa bé rất tốt, có thể nói trưởng thành rất khỏe mạnh, nhưng bác sĩ khoa phụ sản theo sóng siêu âm thì phát hiện một bên nội tạng có chỗ khác thường.

Đây không phải là việc khoa phụ sản có biện pháp giải quyết, nhưng mà bác sĩ khoa phụ sản căn cứ theo phán đoán tìm tới khoa nội... Còn có bác sĩ khoa u bướu chẩn đoán.

Lập tức không có cách nào đư ra kết quả cuối cùng, trước tiên chỉ có thể yêu cầu Xảo Ninh nằm viện, sau đó rút máu kiểm tra.

Trải qua một buổi tối làm thêm giờ đẩy nhanh tốc độ, buổi sáng đã có kết quả.

Kết quả không tốt, kết quả rất kinh khủng! Ngay cả các bác sĩ cũng không biết nên làm thế nào mới đúng!

Cả buổi tối, vài vị bác sĩ cũng không nghỉ ngơi, không ngừng bàn bạc, sau đó bọn họ quyết định trước tiên nói kết quả cho đôi nam nữ này, trước hết để cho bọn họ biết bệnh tình, rồi quyết định bước kế tiếp.

"Cô đã tỉnh, vậy tôi sẽ nói." Bác sĩ hằng giọng, "Đầu tiên là đứa bé, đứa bé không có vấn đề, theo bản siêu âm, đứa bé rất khỏe mạnh."

Uông Xảo Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng Quý Thạch Khiêm lại thấy bác sĩ nhíu chặt chân mày, anh biết vấn đề có thể rất nghiêm trọng. "Học trưởng, vậy tại sao ngày hôm qua Xảo Ninh đau đớn như vậy?"

Bác sĩ nhíu lông mày, ánh mắt thở dài giấu ở sau mắt kiếng, làm cho người khác không thấy rõ, qua mười giây đồng hồ trầm mặc, bác sĩ mở miệng. "Thạch Khiêm, tôi nói bệnh tình cho hai người biết, hi vọng hai người không nên quá kích động, mặc dù tôi phải thành thật mà nói tình trạng này rất nghiêm trọng, nhưng cũng không phải không cứu được."

"Anh nói thẳng đi!"

Bác sĩ nhìn Uông Xảo Ninh, "Bên trái bụng cô đau đớn, đó không phải bởi vì thai nhi, mà bởi vì gan của cô."

"Gan?" Trái tim lỡ một nhịp.

Gật đầu, "Cô bị ung thư gan."

Năm chữ ngắn ngủn nhưng mà lại như một quả bom nổ tung ở trước mặt mọi người, toàn thân Quý Thạch Khiêm cứng đờ, nhúc nhích cũng không thể; ngược lại mặc dù Uông Xảo Ninh ngẩn người, nhưng nói chung vẫn tương đối tỉnh táo.

"Tại sao có thể như vậy?" Quý Thạch Khiêm lẩm bẩm, đây thật là một đả kích rất lớn... "Đúng! Ung thư gan! Vừa lúc đó, đang ở... trong lúc cô mang thai." Bác sĩ cố ý nói chuyện rõ ràng.

Phụ nữ có thai mắc bệnh ung thư, chính là rất khó giải quyết!

Trước hết phải đối mặt với vấn đề muốn bảo vệ ai, bây giờ người bình thường cũng sẽ lựa chọn bảo vệ người lớn, đứa bé thì sẽ có lại, nhưng vẫn có người mẹ, thậm chí người ba, sẽ chọn bảo vệ đứa bé.

Lại nói, phải chữa trị thế nào, trị bệnh bằng hoá chất? Nếu như muốn trị bệnh bằng hoá chất, sẽ phải bỏ đứa bé; nếu như muốn giữ lại đứa bé, vậy thì không thể tiếp nhận trị bệnh bằng hoá chất!

Chờ sau khi sinh xong đứa bé mới tính, bệnh ung thư có đủ sức lực sao?

Những thứ này đều là vấn đề, vấn đề thực tế rất kinh khủng, cũng khiến cho nhóm bác sĩ này cả đêm không ngủ không nghỉ mở cuộc họp thảo luận vấn đề.

Quý Thạch Khiêm khổ sở nhắm mắt lại, thật sự anh bị đả kích, đả kích cơ hồ đã phá huỷ niềm lạc quan và tự tin của anh.

Uông Xảo Ninh nhìn anh, không biết nên vì mình khổ sở, hay là đau lòng cho anh, cô chỉ có thể cầm tay của anh, mặc cho anh nắm chặt tay mình.

Lúc này bác sĩ mở miệng, "Tôi để cho hai người... Yên tĩnh một chỗ, tôi sẽ đi họp với các bác sĩ chuyên môn, bàn bạc ra các biện pháp giải quyết vấn đề."

Bác sĩ xoay người, chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, trả lại không gian và thời gian cho đôi nam nữ này.

Quý Thạch Khiêm vẫn ngồi ở trên giường bệnh nhúc nhích cũng không thể.

Bác sĩ thở dài nói: "Trước tiên hai người không nên gấp, tôi sẽ tìm mấy bác sĩ giúp hai người bàn bạc ra biện pháp, có điều... Nếu nhất định phải lựa chọn, tôi tin tưởng hai người biết tôi đang nói gì."

Nói xong, xoay người rời đi.

Chỉ để lại một nam một nữ ở trong phòng bệnh, bọn họ trầm mặc không nói, không nói câu nào, bất luận là an ủi, là thất vọng, là tức giận, còn có các loại cảm xúc phức tạp khác, toàn bộ hoà tan vào trong sự trầm mặc hành hạ người này.

***

Cả buổi sáng, buổi trưa, đến gần tối, Quý Thạch Khiêm đều không nói một lời, anh yên lặng chăm sóc Uông Xảo Ninh, đút cô ăn đồ, uống nước.

Thành thật mà nói, anh như vậy, khiến cho cô sợ.

Đây có thể chính là vì nghe được ung thư gan, Uông Xảo Ninh cũng không có sợ lắm, có lẽ có chút sợ hãi, nhưng ngay sau đó biến mất, bởi vì cô lập tức nghĩ đến anh.

Anh nên làm gì đây? Nếu như cô xảy ra chuyện gì, sao anh chống đỡ nổi? Thành thật mà nói, những vấn đề này theo ý cô, còn quan trọng hơn so với chuyện cô có khỏe mạnh hay không.

Ăn cơm tối xong, Quý Thạch Khiêm muốn Uông Xảo Ninh đi ngủ trước, cô ngoan ngoãn nghe lời, nhắm mắt lại, lại phát hiện mình khó có thể ngủ say.

Cố gắng để cho mình ngủ, nhưng mà hơn một giờ liền tỉnh lại. Đồng hồ chỉ tám giờ, Thạch Khiêm vẫn ngồi ở bên cạnh giường bệnh, cả ngày anh ít nói khác thường, làm cho cô sợ hãi. "Thạch Khiêm..."

"Cảm thấy mệt không?"

Vẫn luôn luôn dịu dàng, nhưng mà cô lại cảm thấy có chút không bình thường, theo bản năng sờ sờ bụng, Uông Xảo Ninh lắc đầu một cái.

"Chúng ta nói chuyện một chút." Cầm tay của cô không để cho tay cô chạm vào bụng của mình, trong bụng chính là hi vọng đẹp nhất của hai người đã từng là người không biết đến cảm giác gia đình, cũng trong nháy mắt, chỉ chớp mắt, trở thành một loại gánh nặng.

Thêm Bình Luận