Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

4/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chàng trai rất yêu cô. Anh xem cô như lẽ sống đời anh, đối với anh không ai quan trọng bằng cô trên cõi đời này. Cô như mạng sống của anh, cả cuộc đời này anh không biết đến ai ngo …
Xem Thêm

Vì vậy trừ những thợ may để may đồ, anh còn cùng các nhà thiết kế hợp tác, bắt đầu nhận may những trang phục cao cấp trên thị trường. Anh tốn thời gian 5 năm, sáng lập thương hiệu riêng của mình.

Vài ba câu không thể nói hết được thành tựu trong năm năm của anh, ngoại trừ rất nhiều nhà máy, ở các thành phố, đều có công ty của anh. Thậm chí công ty bắt đầu ngấp nghé chuyển sang ngành khác, như quần áo thể thao, giày thể thao, cùng balo

Đây là mong ước của anh, anh hy vọng có một ngày, trên người của mỗi người, T shirt, quần jean, đến các loại váy đầm cao cấp, đồ công sở, áo vest, tất cả đều được sản xuất ở công ty anh.

Năm năm qua, có thể nói anh đã công thành danh toại, anh có thể đứng vững bước chân.

Anh trở lại Đài Bắc, trong phòng làm việc cao cấp ở tổng công ty, đứng ở nơi đây, nhìn về tương lai.

Năm năm này, đi tới đi lui khá vất vả, anh thường làm việc cật lực, thường xuyên một mình thức đêm, một mình bay đông, bay tây, thậm chí có 2, 3 năm anh ít ở Đài Loan, mà ở nước ngoài để phát triển công ty, trận chiến này, không có ai chống đỡ, anh chỉ có thể một mình mà liều mạng.

Việc anh muốn biết nhất chính là tin tức thám tử điều tra tin tức của Xảo Ninh, cũng là nơi khiến anh đau lòng nhất.

Đứng ở trong phòng làm việc, đã là năm thứ 5, anh đột nhiên mệt mỏi, không thường ở nước ngoài, cứ mãi đứng đợi ở Đài Loan, nhìn nơi quen thuộc này, nhớ lại thời điểm mà mình đã trải qua.

Đứng ở cửa sổ thủy tinh, nhìn ra xa xa, lập tức cảm thán, sao lại nhanh như vậy, năm năm qua rồi, anh rốt cuộc có được gì?

Sự nghiệp, tiền bạc, danh tiếng, anh đều dần dần đã có, tuy nhiên chúng đều vô vị, không phải là thứ anh muốn nhất.

Anh thường thường nhớ tới nụ cười của cô gái kia, rất ngọt, rất đẹp, rất tốt, lại nhớ tới cô gái kia khóc thút thít, từng giọt nước mắt rơi xuống làm lòng anh đau.

Anh đã từng hỏi liệu thời gian trôi qua, anh có thể quên người kia không, nhưng chỉ cần nhớ lại, anh phát hiện ra rằng mình không thể quên, bởi vì nó nằm trong trí nhớ của anh, cho dù nhớ nhung làm anh khổ sở, nhưng ít ra có thể để cho anh thấy, anh vẫn còn sống.

Cửa phòng làm việc nhẹ mở ra, có thể nhìn thấy Quý Thạch Khiêm đứng trước cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, gần đây thời gian anh im lặng hình như ngày càng nhiều.

Trên bàn còn có tin tức thám tử báo cáo, mỗi báo cáo anh đều giữ lại, mà kết quả đều hợp lại... Khiến anh đau lòng.

Năm năm rồi, anh còn hy vọng xa vời gì nữa? Loại hy vọng này vẫn kiên định, không một chút dao động, tuy nhiên anh không dám nói với chính mình, Xao Ninh nhất định sẽ quay trở lại.

Nhưng anh lại không chịu chấp nhận như vậy, tự nói với mình anh đã mất đi cô, mất đi người con gái anh yêu nhất trong cuộc đời này. Anh vẫn còn đang chờ, chờ cho ngày thương hại, chờ cho số mạng dừng lại loay hoay

"Tổng giám đốc, nhà thiết kế đã đến rồi”

Thu lại cảm xúc: "Mời vào"

Thư ký đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, thư ký đẩy một người đàn ông ngồi xe lăn đi vào.

Người đàn ông này gọi là Lý Bình. Là người Quý Thạch Khiêm mời đến phụ trách tất cả thiết kế chuyên nghiệp của công ty. Quý Thạch Khiêm ở chợ đêm biết Lý Bình, lúc ấy bọn họ đang ở trong chợ đêm bày quầy giúp người khác thiết kế đồ, cũng chính là hình mà khách hàng muốn làm.

Lập tức anh như người bị trúng tà, trực tiếp nói với hai vợ chồng họ yêu cầu hợp tác, dĩ nhiên không phải một lần mời mà thành công. Lý Bình cùng vợ ông không tin tưởng người ngoài cho lắm, có lẽ bởi vì hai vợ chồng họ đều là người tàn tật, trong lòng luôn có sự phòng vệ tương đối lớn.

Quý Thạch Khiêm cũng không giận nổi, anh hoãn lại cuộc hành trình đi Đông Nam Á tìm kiếm thị trường, liên tục trong hai tháng đều chạy đến gian hàng của họ, cùng họ nói chuyện phiếm, nói đi nói lại cùng họ, cuối cùng cũng đả động được trái tim của họ.

Mà sự thật chứng minh, anh đem cả phòng ý tưởng giao cho bọn họ quả thật là một ý tưởng sáng suốt, hai người bọn họ hợp tác, thiết kế cho công ty những sản phẩm độc đáo.

Thậm chí Quý Thạch Khiêm đồng ý cùng Lý Bình cùng nhau kinh doanh, cũng cho ông ta một nửa công ty. Trải qua năm năm bọn họ đã là bạn vô cùng ăn ý của nhau.

Lý Bình đẩy xe lăn, đến trước mặt anh. Đối với vợ chồng ông, Quý Thạch Khiêm thật sự là quý nhân, chẳng những tin tưởng họ, hoàn toàn đồng ý cùng chia sẻ công ty với họ, giờ đây vợ chồng ông có thể trải qua cuộc sống không phải bận tâm đến chuyện cơm áo gạo tiền, tất cả đều phải cám ơn Quý Thạch Khiêm.

"Muốn mời trưởng phòng thiết kế từ phòng thiết kế ra ngoài, thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng mà!” Quý Thạch Khiêm cười cười, ngồi xuống bàn làm việc.

"Tôi tình nguyện ở phòng thiết kế, mỗi lần ra ngoài đều phải đối mặt với một đống nhà báo, cùng cổ đông, thật là phiền phức muốn chết”

"Anh cũng đừng quên, anh cũng được coi là ông chủ của công ty.”

"Coi như vậy.” Hai người đàn ông đều cười ha ha

Mỗi tháng một lần, Quý Thạch Khiêm có hẹn cùng Lý Bình và vợ của ông ăn cơm, cùng hàn huyên nói chuyện công ty, dần dần cũng nói chút chuyện riêng.

Bọn họ giống như là bạn tốt hận không thể gặp nhau sớm hơn, cùng nhau trao đổi ý tưởng, tới cách nhìn với cuộc sống, tất nhiên cũng bao gồm chuyện tình cảm, cho nên vợ chồng Lý Bình biết, có cái gì đó tồn tại trong lòng Quý Thạch Khiêm năm năm, năm năm nặng nề cùng tiếc nuối.

"Thật ra thì tôi vẫn muốn hỏi cậu, nhà máy ở Đài Loan, cậu nghĩ sao?"

Ở Đài Loan thật sự giá thành rất cao, lợi nhuận thu được cũng có hạn, đại đa số các công ty đều lựa chọn con đường tắt là tuyển chọn nhân viên lao động phổ thông ở Đông Nam Á lợi hơn so với Đài Loan, mà Quý Thạch Khiêm lại phản đối quỹ đạo này, không muốn đóng xưởng ở Đài Loan.

Quý Thạch Khiêm suy nghĩ một chút: "Công ty bây giờ sinh lời cũng không tệ, nếu như có năng lực, có thể mở xưởng ở Đài Loan, anh cũng biết, nhà máy có công nhân tương đối khá..."

"Cậu cứ việc nói thẳng không sao, nhà máy đều chứa những công nhân tàn tật, cùng tôi giống nhau. Người làm việc tốt như cậu, thật đúng là không còn nhiều lắm"

Đột nhiên Quý Thạch Khiêm nói lời này: "Một người công nhân đại diện cho cả một gia đình, thay cho vài miệng ăn. Nếu chúng ta có năng lực, nên giúp đỡ bọn họ"

Lý Bình hài lòng cười: "Cậu là ông chủ, cậu tự có tính toán” Quý Thạch Khiêm cười cười, anh mặc tây trang công ty sản xuất ngồi trên ghế, chơi bút máy, trong tích tắc, suy nghĩ lại bay đi, bay đến nơi không biết tên, hoặc có thể nói, bay đến nơi có người con gái đã từng nói cho anh nghe những lời nói này.

Một công nhân đại diện cho một gia đình, thay cho vài miệng ăn... Thật ra Xảo Ninh cũng thật thông minh... Xảo Ninh... "Cậu còn suy nghĩ về cô ấy?"

Lý Bình hỏi như vậy, kéo suy nghĩ của Quý Thạch Khiêm trở về, anh cử động ở giữa bút máy, ánh mắt hướng về phía bàn làm việc, ở đó có một tấm ánh chụp.

"Cậu còn muốn chờ đợi sao?"

"Muốn” Nhẹ nhàng một chữ, nói lên quyết định cùng tình cảm nặng nề. Đây không còn là chờ đợi khổ sở dài, hình như chúng đã hóa thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của anh.

Anh đã từng nghi ngờ, nghi ngờ mình sẽ không đợi được, nhưng ngay sau đó đã thay đổi ý nghĩa, trời cao sẽ không phụ lòng người, bây giờ anh đã có năng lực rồi, anh sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm, anh không nản chí, anh cũng không có tư cách nản chí.

Lúc này, cửa lại mở ra, một người phụ nữ trung niên (tuổi từ 40-50), là vợ của Lý Bình cũng là một người tàn tật, nhưng mà bà chống gậy chứ không ngồi xe lăn giống chồng mình.

Quý Thạch Khiêm đứng lên, giúp đỡ Lý Bình đẩy xe lăn: "Chị dâu đến rồi, chúng ta lên đường thôi! Em sắp chết đói rồi”

Ánh mắt bà Lý có chút kỳ lạ, bà cười cười, liếc mắt nhìn chồng một cái, lập tức Lý Bình biết vợ có chuyện muốn nói với ông.

Thêm Bình Luận