Chương 27

Cung Thời An nhớ tới Hứa Nhiên của trước kia, người mà luôn ở bên cạnh hắn dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Hứa Nhiên luôn giấu mình trong vỏ, Hứa Nhiên luôn nhút nhát trốn sau lưng, Hứa Nhiên ngay cả nói chuyện cũng phải nhìn sắc mặt người khác, đó mới là Hứa Nhiên hoàn hảo nhất từng ở bên cạnh hắn! Anh bây giờ quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến người ta muốn bóp vỡ nát, để anh hoàn toàn quay lại dáng vẻ vốn có ban đầu! Rốt cuộc vì sao con người ta khi thay đổi lại trở thành dáng vẻ đáng ghét như vậy? Hắn đã từng nghĩ sự thay đổi này của Hứa Nhiên là tích cực, nhưng vì sao bây giờ hắn lại cảm thấy chán ghét đến cùng cực thế này?

Hứa Nhiên quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức hắn thậm chí còn muốn hủy hoại người trước mắt này, biến anh trở lại là Hứa Nhiên của ngày xưa. Người luôn đặt hắn lên hết tất cả mọi thứ.

Ý nghĩ này vừa nổi lên đã giống như một ngọn đuốc, nhanh chóng lan tỏa thiêu đốt cả một khu rừng rơm! Cung Thời An híp mắt, trong đầu suy nghĩ đến một vài khả năng. Không biết nghĩ đến cái gì, cuối cùng chân mày hắn lại từ từ dãn ra.

Cung Thời An nắm chặt hai tay, hắn không nhìn Hứa Nhiên nữa, mà chuyển mục tiêu sang Bùi Thanh Vũ. Hắn lớn tiếng nói: "Con mẹ mày họ Bùi kia, chuyện hôm nay dừng lại ở đây, nhưng đừng mong tao tha cho này, chúng ta sẽ còn gặp lại! Tốt nhất là đừng để tao nhìn thấy mày đến gần Hứa Nhiên một lần nào nữa, nếu không mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản như ngày hôm nay đâu!"

Hứa Nhiên không ngờ sau khi chất vấn anh không thành, hắn sẽ quay sang uy hϊếp Bùi Thanh Vũ một cách ngang ngược như vậy, nhất thời không kịp phản ứng gì. Mà Cung Thời An dường như cũng chỉ muốn nói một câu uy hϊếp cho hả cơn tức của hắn. Không đợi Bùi Thanh Vũ trả lời hắn liền tự cho mình là đúng mà vênh mặt quay gót đi.

Tạm thời hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm, không thể dây dưa với hai người bọn họ được. Nhưng sau này chắc chắn hắn sẽ làm cho Hứa Nhiên phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay!

Sau khi xác định Cung Thời An đi ra khỏi con hẻm thì không quay đầu lại nữa, Hứa Nhiên mới dần dần thả lỏng. Anh gần như là mất hết sức lực mà ngã ngồi xuống đất, ngửa đầu dựa vào bờ tường.

Thật mệt mỏi, hôm nay là một ngày thật mệt mỏi.. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức anh không thể tưởng tượng nổi, nếu mình phản ứng chậm đi một giây nào đó thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Cung Thời An sẽ biết được sao? Biết anh thích hắn?

Hắn sẽ có phản ứng thế nào? Cũng sẽ.. gọi anh là đồng tính luyến ái ghê tởm sao?

Hứa Nhiên dùng tay che kín lấy mắt, mệt mỏi đến độ muốn lập tức thϊếp đi.

Anh không những phân rõ ranh giới với Cung Thời An, còn ra tay đánh hắn.. Anh đã đánh người mà anh yêu thương nhất..

Dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề như thế này, vậy thì anh học võ có ý nghĩa gì chứ? Thứ anh muốn vốn dĩ không phải như vậy!

Vì sao Cung Thời An lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Vì sao hắn lại làm rối tung mọi chuyện lên, vì sao.. cuối cùng lại biến thành như thế này? Anh rõ ràng, rõ ràng.. Còn muốn trải qua một đêm Giáng Sinh êm đẹp cùng hắn cơ mà..

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Chẳng lẽ là từ lúc bắt đầu anh đã sai?

Anh..

Hứa Nhiên bất lực thở dài. Thật sự không biết nên làm thế nào nữa. Anh và Cung Thời An còn sống dưới một mái nhà, sau này phải nhìn mặt nhau thế nào đây?

"Nhiên à, Cậu có sao không?"

Hứa Nhiên hé mắt nhìn Bùi Thanh Vũ trước mặt mình, mệt mỏi nói: "Tôi không sao."

Rõ ràng là thân thể của anh đang phản chủ. Anh thật sự đang rất mệt.

Bùi Thanh Vũ đau lòng nói: "Xin lỗi cậu, gây phiền phức cho cậu rồi! Cậu đứng dậy được chứ, tôi đỡ cậu nhé?"

Hứa Nhiên nhìn bàn tay trước mặt anh, hơi lắc đầu: "Không cần, tôi ổn."

Cứ nghĩ đến những việc ban nãy vừa xảy ra, anh lại chẳng muốn thân cận với người này một chút nào. Vì thế anh lựa chọn men theo bờ tường đứng dậy.

Bùi Thanh Vũ liếc mắt nhìn anh, rồi xấu hổ thu tay lại.

"Tôi không sao. Ngược lại là anh kìa, vết thương không sao chứ?" Hứa Nhiên vừa cẩn thận chỉnh lại vạt áo của mình vừa hỏi.

Bùi Thanh Vũ lúc này dùng lưỡi chống chống gò má, ngay tức khắc cảm nhận được một cơn đau tê buốt. Cậu trai kia đúng là ra tay không biết nặng nhẹ chút nào, không chỉ một bên má mà bây giờ hàm răng của y cũng còn đau nhức chết đi được. Không biết có cần đi làm lại răng mới không nữa!

Bùi Thanh Vũ tự nhẩm trong lòng không được tỏ ra yếu đuối trước mặt Hứa Nhiên. Y cố gắng nặn ra một nụ cười, cố gắng trấn tĩnh, nói: "Không sao, không đau lắm. Cậu xem, tôi rất ổn. Chẳng qua là mặt có hơi sưng, đợi vài ngày là ổn thôi. Cậu đừng lo lắng cho tôi."

Thâm ý rõ ràng như vậy, muốn không nghe ra cũng khó.

Bây giờ nghĩ đến điều này là Hứa Nhiên chỉ thấy phiền chết đi được. Anh cố ý làm như không hiểu mà lảng tránh: "Không sao là tốt rồi. Trời không còn sớm nữa, anh cũng nên về nghỉ ngơi đi, tôi về đây. Tạm biệt."

Hứa Nhiên muốn nhìn xem bịch đồ ăn mua ở siêu thị còn nguyên vẹn không. Anh loáng thoáng nhìn xung quanh, phát hiện hai hộp táo anh mua đã lăn ra ngoài từ khi nào, lúc này đang nằm lăn lóc trong bụi cỏ. Trông thật giống như tình cảnh của anh bây giờ..

* * *bỏ đi. Không cần nữa. Người nhận cũng đã chẳng còn cần nữa rồi.

Hứa Nhiên phủi tay, xoay người định rời đi.

"Nhiên à, cậu có thể nói chuyện với tôi một lát không?" Bùi Thanh Vũ giữ lấy cánh tay anh, trong mắt là sự cố chấp.

"Bỏ đi, khi khác rồi nói. Hôm nay thật sự rất mệt rồi, tôi không muốn có thêm phiền não nào nữa đâu." Hứa Nhiên lặng lẽ rút cánh tay lại, phiền não xoa trán.

Bùi Thanh Vũ nhìn anh hồi lâu, trong lòng chua xót ngàn phần, đến cuối cùng, y gần như là dùng giọng điệu cầu xin mà nói: "Chúng ta.. vẫn là bạn mà, đúng không?"

Hứa Nhiên không đáp lại, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào tay người đang níu lấy cánh tay mình. Một trận im lặng thật dài thoáng qua.

"Anh Bùi, anh vẫn là đồng nghiệp tốt của tôi. Còn những chuyện khác, để sau hẵng nói đi." Hứa Nhiên thở dài, nói xong liền định đi ngay.

Nhưng Bùi Thanh Vũ đã ngay lập tức chặn anh lại. Trên mặt y đầy vẻ hốt hoảng, xem ra lời nói vừa rồi của đã có phần đả kích đến y, khiến y không thể không lập tức giãi bày:, "Nhiên à, cậu đừng lạnh lùng như vậy! Cậu làm tôi rất sợ.. sợ chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa. Tôi thật sự sợ cậu sẽ trốn tránh tôi! Nhiên, tôi thích cậu. Trước đây tôi vẫn luôn muốn nói, trước giờ tôi chưa từng thích ai như cậu vậy! Từ ngày đầu tiên ta gặp nhau, tôi đã.."

"Đủ rồi, Bùi Thanh Vũ!" Hứa Nhiên lớn tiếng cắt ngang. Anh rũ mi, mệt mỏi nói: "Đủ rồi, tôi hiểu rồi. Dừng lại ở đây thôi."

".. Nhiên à.."

"Bùi Thanh Vũ, anh có nhận thức một chút nào không vậy?" Hứa Nhiên đột ngột quát lên, anh hất văng cánh tay của Bùi Thanh Vũ: "Con mẹ nó vừa có chuyện gì xảy ra anh không thấy hay sao, lại còn có tâm trạng ở đây bày tỏ với tôi? Anh có biết tâm trạng tôi đang ra sao không? Như shit vậy! Nên dù bây giờ bất kể anh có nói cái gì, tôi cũng không thể nghe lọt tai được, anh có hiểu không vậy?"

"..."

Bùi Thanh Vũ cũng bị choáng ngợp bởi thái độ của Hứa Nhiên - người không bao giờ biết giận.

Y khựng lại trong giây lát, trong lòng không rõ là tư vị gì, chỉ là rất đau, đau như bị dao cắt! Y trong mắt của Hứa Nhiên rốt cuộc đã biến thành một người có hình tượng xấu như thế nào, mà đến ngay cả một người ôn hòa như anh cũng có thể nổi giận như vậy.

Y ngập ngừng, trong đầu có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng lời thốt ra đến miệng lại chỉ thành một câu: "Xin lỗi cậu.."

".. là tôi quá lời." Hứa Nhiên thoáng thở ra một hơi, cũng biết mình vừa giận quá mất khôn. Anh ôm trán, bất lực mà nói: "Tôi biết giận cá chém thớt lên anh là tôi không đúng. Là tôi không kiểm soát được cơn giận của mình, đã xúc phạm đến anh. Xin lỗi, anh Bùi. Nhưng mà anh hãy về đi, chúng ta cũng không còn gì để nói với nhau nữa cả."

Bùi Thanh Vũ nhìn bóng lưng cô độc mà quyết tuyệt của Hứa Nhiên, tâm trí thôi thúc y đuổi theo anh. Nhưng đến cuối cùng, cả một đoạn đường dài như vậy, y cũng chỉ dám đứng nhìn anh từ xa..

Tình yêu đơn phương vốn dĩ chính là như thế này, đặt người ấy lên trên tất cả, lại chỉ dám đứng nhìn từ xa, ngay cả dũng khí để tiến về phía người ấy cũng không có.

* * *

Ngày Giáng sinh cứ như vậy trôi qua một cách nhạt nhẽo.

Kể từ sau đêm đó, Bùi Thanh Vũ liên tục nhắn tin gọi điện cho Hứa Nhiên. Vừa xin lỗi vừa xin anh một cơ hội. Y nói nếu như anh sợ ánh mắt của người ngoài về vấn đề này, y sẽ lặng lẽ từ bỏ tình cảm của mình, sẽ không làm anh khó xử. Nhưng ước muốn duy nhất chính là được trở thành một người bạn đúng nghĩa bên cạnh anh.

Hứa Nhiên bởi vì chưa làm lành với Cung Thời An mà tâm trạng không tốt. Con người trước nay chưa từng bơ tin nhắn một ai, nay trực tiếp kéo luôn số của y vào danh sách đen luôn!

Thật ra Hứa Nhiên cũng không muốn dùng đến cách cực đoan này để vạch rõ mối quan hệ với một người được xem như bạn bè của mình. Nhưng Bùi Thanh Vũ quả thực quá phiền phức. Anh đã từng cho rằng hai người có mâu thuẫn với nhau, gặp mặt và thẳng thắn nói chuyện, chắc chắn sẽ có thể tìm ra cách giải quyết hợp lý nhất. Nhưng hiện tại Bùi Thanh Vũ quả thực đã phá tan quan niệm đó của anh.

Bởi vì chỉ cần nghĩ đến hành động của Bùi Thanh Vỹ tối hôm đó đã bị Cung Thời An nhìn thấy hết. Còn khiến hắn nảy sinh tâm tư nghi ngờ, anh lại cảm thấy cực kỳ phiền chán, càng không muốn chạm mặt con người đó chút nào. Cũng may dạo gần đây công việc ở công ty không nhiều lắm, anh cũng đã gần hết kỳ thực tập. Vậy nên anh đã trực tiếp email cho sếp, sếp nể mặt thân phận của anh, cũng đồng ý để anh nhận việc về nhà làm nốt. Tạm thời Hứa Nhiên không đến công ty, cũng không cần lo lắng việc đυ.ng mặt Bùi Thanh Vũ nữa.

Anh cũng đã hoàn thành lấy tín chỉ của môn học phụ ở lớp truyền thông, hiện tại thời gian giữa các tiết học chính của anh cũng giãn ra rất nhiều. Anh có rất nhiều thời gian rảnh, có thể đọc sách, xem phim, nấu ăn để thư thả đầu óc. Hoặc thậm chí anh có thể tự sắp xếp cho mình một kỳ nghỉ ngắn, đi đến bất cứ đâu mà anh muốn. Nhưng kỳ nghỉ mà không có Cung Thời An, vậy cũng chẳng phải là sự thoải mái đúng nghĩa.

Hứa Nhiên đã nghĩ chỉ cần phân tán lực chú ý của mình đi, ít nhiều gì đó cũng sẽ khiến cho tâm trạng bức bối của anh tốt hơn.

Nhưng không, ngược lại là đằng khác.

Khi không còn thường xuyên tiếp xúc với môi trường nhiều người qua lại, tâm trí anh lúc nào cũng trong trạng thái quay mòng mòng như chong chóng. Trong đầu anh cứ liên tục nhớ lại những câu nói tối hôm đó của Cung Thời An. Những lời nghi ngờ của hắn như xát muối vào tim anh.. Nó giống như tiếng chuông đồng gõ vang, "đùng" một tiếng thật mạnh rồi để lại dư chấn không dứt trong đầu anh!

Cung Thời An phẫn nộ như vậy, phẫn nộ đến mức mất hết cả lý trí là điều anh chưa từng thấy bao giờ. Vì nếu hắn còn tỉnh táo thì nhất định sẽ không thể nào nói với anh những lời kia được.

Hành động tối hôm đó của hắn quá mức tàn bạo.

Mặc dù Hứa Nhiên biết trúc mã của anh cũng không phải loại hiền lành gì. Từ năm cấp ba hắn đã thích chống đối, chơi với đủ loại bạn xấu, nhưng giữa nghe nói miệng và trực tiếp nhìn thấy hắn đánh người lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!

Cung Thời An trước mặt anh luôn tươi cười và ngoan ngoãn, dù cho đó có là bộ mặt giả dối của hắn, thì cũng là bộ mặt giả dối mà Hứa Nhiên anh yêu thích nhất. Vậy nên anh không thể trách hắn trong ngoài bất nhất, tâm tư thâm trầm. Bởi vì anh đã sớm hiểu rõ con người này, thứ khiến anh yêu thích cũng chính là sự kí©h thí©ɧ và mới mẻ đến từ con người này của hắn.

Nhưng điều càng làm anh sợ hãi hơn chính là những lời mà Cung Thời An nói lúc điên loạn gần như là mất trí tối hôm ấy. Không biết là do hắn tức giận quá mức, hay là thần trí không tỉnh táo, nhưng có một câu nói như thế này: Những lời nói lúc nóng giận chắc chắn rất khó nghe, nhưng hơn nữa phân nửa trong số đó là những suy nghĩ thật lòng!

Hứa Nhiên nhớ lại..

Cung Thời An đã hỏi anh có phải thích đàn ông hay không.

Khi nghe thấy lời này, phản ứng đầu tiên của anh là bàng hoàng và hoang mang, bởi vì đến cả chính anh cũng nghi ngờ tính hướng thật sự của mình là gì. Anh cảm giác được hai mấy năm sống trên cuộc đời của mình gần như là uổng phí, để rồi chính bản thận hiện tại muốn gì cũng không biết! Vậy nên lúc ấy anh mới ngẩn ra, rồi muốn phản bác và lặp lại lời hắn nói như một lẽ dĩ nhiên.

Nhưng sau đó Cung Thời An lại, lại.. nghi ngờ về thái độ của anh đối với hắn.

Mặc dù lời sau đó đã bị anh chặn lại kịp thời (bằng một cái tát) nhưng chỉ cần không phải kẻ ngu, chắc chắn đều có thể biết tiếp theo hắn muốn nói điều gì.

Khi anh thân thiết với Phùng Nguyệt Hi và Hạ Hi Văn, Cung Thời An đã nói hắn cũng không chấp nhận được, nhưng cuối cùng hắn vẫn là mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Vậy mà đến lượt Bùi Thanh Vũ làm ra hành động mờ ám với anh, hắn lại tức giận đến mức lần đầu tiên nổi giận với anh.

Hắn tức giận rốt cuộc là vì nghĩ anh thích đàn ông hay là nghĩ anh đối xử tốt với hắn là vì có ý đồ đây?

Hay lại là chuyện hắn không chấp nhận được việc thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn của mình lại là đồng tính luyến ái? Điều đó thực sự làm hắn tức giận đến vậy sao?

Anh thích Cung Thời An. Đây là sự thật đã sớm nhấm thuần vào trong xương tủy anh, ghi dấu ấn lên mỗi tế bào của anh, anh không có cách nào chối cãi được. Người khác có nói gì anh cũng mặc kệ.

Nhưng Cung Thời An.. biết anh thích hắn.

Đây lại chính là cơn ác mộng tồi tệ và đáng sợ nhất đối với anh.

Hứa Nhiên không thể tưởng tượng ra nổi.. Cung Thời An mới chỉ là nghi ngờ anh thích Bùi Thanh Vũ - một người hắn không hề quen biết. Nghi ngờ anh thích đàn ông mà đã hành xử khó coi như thế. Nếu như để hắn phát hiện ra tình cảm thật của anh..

Nghĩ đến đây, trái tim Hứa Nhiên chợt đau nhói như bị ai đó bóp nghẹn lại.

Hóa ra thích một người lại đau đớn đến như vậy. Đây đã từng là tình cảm thiêng liêng mà anh trân quý nhất, nhưng bây giờ trải nghiệm qua một hồi được mất rồi anh mới thực sự cảm thấy đáng sợ. Đáng sợ chính là sợ hắn không biết, lại sợ hắn biết được, lại cũng sợ hắn sẽ ghê tởm chính mình!

Hứa Nhiên đã từng nghĩ, thật ra tình cảm của anh không cần rầm rộ, khoa trương, cũng chẳng cần cả đời phải che che giấu giấu. Bởi vì anh chỉ thích một người, trọn đời trọn kiếp, anh không làm chuyện gì sai trái cả. Anh không quang minh chính đại, không thể nói to với cả thế giới người trong lòng anh là hắn, nhưng cũng không hèn kém đến mức phải chui qua lỗ chó trong miệng người đời.

Thích một người, là muốn dành cho người đó mọi điều tốt nhất trên thế gian. Thích một người, là sự hy sinh vô điều kiện không cần lý do. Thích một người, là tình cảm đẹp đẽ nhất trên thế giới này. Anh đã luôn, vẫn luôn muốn đối tốt với Cung Thời An như thế. Trân trọng hắn như cái cách mà hắn cũng trân trọng anh.

Nhưng anh lại không ngờ được rằng, chính cái tốt này của anh lại là nguồn cơn khiến Cung Thời An nảy sinh nghi ngờ, thậm chí là phẫn nộ đến mức như vậy!

Mắt hắn hằn lên tơ máu, gân xanh nổi lên từng đoạn trên cần cổ, bàn tay trầy xước vẫn cố nắm chặt cằm anh đến mức như muốn rút xương lột da.. Anh đều nhớ hết tất cả..

Hình ảnh Cung Thời An ngày hôm ấy khắc họa trong tâm trí anh cực kỳ rõ ràng. Hơn nữa cứ mỗi lần anh nhắm mắt lại, hình bóng ấy sẽ lại càng trở nên rõ ràng hơn. Giống như đang muốn mạnh mẽ cho anh một cái tát! Bắt anh hãy nhìn cho rõ hiện thực này, nhìn rõ Cung Thời An, nhìn rõ tình cảm này, nhìn rõ hắn chét ghét anh đến mức nào..

Hóa ra nhìn người mình thích căm ghét tình cảm của mình đến tận xương tủy lại đau đớn đến như vậy. Đến mức như muốn lập tức xẻo thịt, moi tim, ném đi, để không phải chịu cơn đau giày vò như vậy nữa!

Từ khi nào việc thích một người lại trở nên khổ sở thế này chứ?

Có lẽ bởi vì ông trời thích trêu ngươi, sắp sẵn định mệnh mà anh gặp phải là Cung Thời An - người mãi mãi không bao giờ yêu anh. Vậy nên mỗi bước đi trong cuộc đời anh luôn phải trả một cái giá thật đắt.

Nhưng dù là gì đi chăng nữa, đoạn đường này cũng là anh tự mình chọn bước, tự mình chọn đi. Có hối hận, cũng không thể quay đầu được nữa rồi!