Editor: Hạ Thiên
Beta: Cam
_____________
Hôm nay là thứ bảy, nhưng Diêu Mỹ Nhân vẫn rời giường sớm.
Sau khi uống xong sữa bò, cô liền sắp xếp lại bữa sáng đã được chuẩn bị trước, chuẩn bị mang đến bệnh viện.
Tối qua, Thư Mạch ở lại bệnh viện, nghĩ đến việc cậu có thể còn chưa ăn sáng, hơn nữa cô cũng lo lắng cho sức khỏe của bà cụ nên muốn tới thăm một chút.
"Tôi mang bữa sáng tới cho cậu."
Vào phòng bệnh, cô lập tức nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Thư Mạch, dáng vẻ hình như vừa mới tỉnh ngủ, đặt bữa sáng lên bàn, Diêu Mỹ Nhân nhẹ nói: "Nhân lúc còn nóng, cậu ăn chút đi."
Thư Mạch vừa tỉnh ngủ, có thể là do nằm trên giường nên mái tóc cắt ngang trán bị ép vểnh lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú như sương như ngọc, xuống dưới là hàng mi dày cùng với đôi mắt đen như mực, con ngươi linh hoạt mông lung, lông mày hơi nhếch thiếu đi mấy phần khí chất, Diêu Mỹ Nhân cảm thấy lúc này Thư Mạch có vài phần ngốc nghếch.
"Cảm ơn cậu" Giọng điệu rầm thấp, không còn dễ nghe như bình thường, có thêm chút khàn khàn vì mới tỉnh ngủ.
"Cậu không cần khách khí, chúng ta là hàng xóm, lại là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau là điều tất nhiên, không phải lần trước cậu đã đưa tôi về nhà sao". Cô chỉ đơn thuần muốn giúp cậu mà thôi.
"Ừ"
Thư Mạch súc miệng rửa mặt xong ra ngoài thì thấy Diêu Mỹ Nhân đã bày từng món ăn sáng lên trên bàn, hương thơm của sữa đậu nành hoà cùng với bánh bao nóng, đáy mắt tối tăm của cậu hiện lên một mảng sáng nhu hòa.
"Cậu ăn chưa?"
"Ăn....... ăn rồi." Diêu Mỹ Nhân nhìn thiếu niên đang tiến đến trước mặt, cảm thấy có vài phần bí bách, hình như cậu lại cao thêm, chắc phải được mét tám đi, nếu không, cô cao gần một mét sáu tám, sao lại chỉ đứng tới cằm cậu. Ánh mắt cô chuyển về hướng cửa sổ, không dám nhìn trực diện chiếc cằm tinh xảo cùng với đôi môi mỏng ẩn chứa sự sắc bén trước mặt,"Tôi vừa hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói thân thể bà nội Thư khôi phục rất tốt, tin chắc rằng bà sẽ tỉnh lại nhanh thôi."
Thư Mạch gật gật đầu, nghiêm túc ăn bữa sáng.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Thư Mạch ăn với tốc độ không nhanh không chậm, không gọi là ưu nhã, nhưng lại không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào. Cho đến khi nuốt ngụm đồ ăn cuối cùng xuống, cậu mới mở miệng: "Tiền thuốc tối hôm qua, tối nay tôi sẽ trả lại cậu."
Diêu Mỹ Nhân không ngờ rằng cậu lại nhắc đến chuyện này, cô hơi sửng sốt một chút, huống hồ tình cảnh của cậu...
"Việc này...... Không cần phải vội đâu."
"Hử?" Thư Mạch nghi hoặc nhìn về phía cô.
Diêu Mỹ Nhân cân nhắc từ ngữ một chút, uyển chuyển nói:"Chi phí không cần trả lại tôi gấp, thời gian này chắc hẳn cậu phải trả không ít tiền thuốc men, mà về sau cậu còn phải mua một ít đồ ăn ngon và thuốc bổ cho bà Thư bồi bổ thân thể nên sẽ cần dùng nhiều tiền, cho nên, cậu giữ tiền lại đi, sau này trả cũng được."
Thư Mạch nhìn cô bé bộ mặt nghiêm túc, dụng ý thuyết phục cậu không cần trả tiền vội trước mặt, khóe miệng hơi cong lên thành một đường,
"Được!"
Giữa trưa, khi Diêu Mỹ Nhân về đến nhà thì phát hiện có khách tới.
"Con đã về". Diêu Mỹ Nhân vào trong nhà, nụ cười trên khóe miệng giảm đi mấy phần khi nhìn thấy người ngồi trong phòng khách, bàn tay không tự chủ nắm chặt.
"Ôi, Mỹ Mỹ đã về!"
Trên ghế salon, một người phụ nữ trung niên thời thượng, trang điểm nhẹ, tóc cắt ngắn nhuộm màu hạt dẻ lên tiếng.
Diêu Mỹ Nhân lãnh đạm gật đầu chào hỏi: "Dì"
"Mỹ Mỹ, dì và chú con, còn có chị họ con - Mộng Nhàn hôm nay tới thị trấn G chọn nhà ở, thuận đường đến thăm chúng ta". Diêu Thiên Nhai nói.
"Dì muốn chuyển sang bên này?" Dù cô đã biết, ở kiếp trước cũng vào lúc này, một nhà của dì chuẩn bị chuyển đến thị trấn G, tuy nhiên cô vẫn giả bộ kinh ngạc.
Tô Tú Nhã dùng tay xoắn mấy lọn tóc, đuôi mắt giương lên, đáy mắt không kiềm chế được ý cười,"Chú cháu được điều đến tổng công ty bên này nhận chức quản lý, mọi người không còn cách nào, chỉ đành chuyển đến bên đây ở".
Lúc này, Phương Châu ngồi bên cạnh Tô Tú Nhã mới lên tiếng:"Qua một khoảng thời gian nữa chị họ cháu cũng sẽ chuyển tới trường cháu học, đến lúc đó cháu phải giúp đỡ chị họ nhiều hơn chút, tuyệt đối đừng để bị người khác bắt nạt."
Cho dù biết kết quả như thế, điều nên đến vẫn phải đến, nhưng cô vẫn mong chờ, lịch sử sẽ không tái diễn.
Diêu Mỹ Nhân dời ánh mắt về phía cô bé đang yên lặng ngồi trên ghế sa lon - đó là Phương Mộng Nhàn. Da thịt trắng nõn làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo, mắt hạnh sáng động lòng người, mái tóc nâu dài tự nhiên xõa trên bờ vai, người mặc váy liền màu vàng nhạt kết hợp lụa trắng, lộ ra vẻ tươi sáng làm người khác động tâm. Cô không thể không thừa nhận, Phương Mộng Nhàn quả thật rất xinh đẹp.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét của đối phương, Phương Mộng Nhàn vui mừng cười, giọng nói nhỏ nhẹ, ôn hòa, lịch sự "Em họ, đã lâu không gặp."
Khóe miệng Diêu Mỹ Nhân chỉ cong lên một đường nhỏ,"Đã lâu không gặp." Tốt nhất là không gặp.
"Chị họ cháu bình thường ở lớp đều đứng trước nhiều người, lần này chuyển đến trường của cháu nhất định có thể thi vào lớp chọn, Mỹ Mỹ cháu phải chăm sóc chị họ cháu thật tốt nhé!" Tô Tú Nhã cũng dặn dò một câu.
Không đợi Diêu Mỹ Nhân trả lời, Phương Mộng Nhàn đã mỉm cười cảm tạ,"Cảm ơn em họ"
Trong lòng Diêu Mỹ Nhân âm thầm giễu cợt, khóe miệng giật giật.
Không bao lâu,Tô Tú Phương từ trong bếp bưng đồ ăn ra, "Có thể ăn cơm rồi."
"Mẹ, để con giúp mẹ" Diêu Mỹ Nhân đến phòng bếp phụ giúp mang đồ ăn đã nấu xong ra, sắp xếp mâm cơm thật gọn.
"Mỹ Mỹ thật chịu khó, không giống Mộng Nhàn nhà em, lúc nào cũng không muốn làm việc nhà." Tô Tú Nhã kéo Phương Mộng Nhàn đến một bên bàn ăn rồi ngồi xuống, che miệng cười nói tiếp: "Nhưng mà em cũng không nỡ để nó làm việc nhà. Nghe nói, hiện nay con gái cần chăm sóc thì mới có thể thông minh xinh đẹp."
Tay đang bày bát đũa của Tô Tú Phương dừng lại, nụ cười thu lại mấy phần. Diêu Mỹ Nhân đã quen nên giả bộ như không nghe thấy gì.
"Ai nha, nhìn em, cái miệng này không biết nói chuyện, chị, em không có ý tứ gì khác, chỉ đơn giản biểu đạt tình thương với Mộng Nhàn mà thôi, chị tuyệt đối không nên hiểu lầm......" Tô Tú Nhã giải thích, khóe mắt dạt dào ý cười.
"Mẹ......" Phương Mộng Nhàn nũng nịu gọi Tô Tú Nhã một tiếng, ra hiệu cho bà ta đừng nói nữa.
Diêu Thiên Nhai ngồi xuống nói: "Thôi, ăn cơm đi."
Diêu Mỹ Nhân yên tĩnh ăn cơm trong chén, mặc dù cô không muốn ăn chút nào. Từ khi thích uống sữa, cô không còn du͙© vọиɠ ( ham muốn) mạnh đối với đồ ăn khác nữa, hơn hết, chỉ có uống sữa mới có thể ngăn cảm giác đói của cô.
Mỹ Mỹ, sao cháu không gắp thức ăn?"
Tiếng Tô Tú Nhã nghi hoặc hỏi, trước kia cô cháu ngoại này của bà rất thích ăn, nếu không cũng sẽ không mập như vậy, nhưng hiện tại....
"Không biết xảy ra chuyện gì với đứa nhỏ này, từ khi bị vỡ đầu, sau khi tỉnh lại thì không thích ăn nhiều nữa, nếu như không phải nhìn thấy thân thể nó khỏe mạnh, không giống sinh bệnh thì chị đã sớm dẫn nó tới bác sĩ rồi. Hazz, gần đây nó gầy quá". Tô Tú Phương ưu sầu nói.
Tô Tú Nhã trêu ghẹo: "Mỹ Mỹ, không phải muốn giảm béo đó chứ?"
"Con gái có thịt mới dễ nhìn" Diêu Thiên Nhai nhịn không được mà phát biểu, sợ con gái thật sự giảm béo nên khuyên nhủ: "Mỹ Mỹ, ăn nhiều một chút đi con."
Diêu Mỹ Nhân thầm trợn trắng mắt trong lòng, cô sắp mập thành heo, vậy mà cha mẹ còn lo cô gầy. Thật vất vả mới có thể giảm đi ít thịt, đánh chết cô cũng không cần bù lại.
Lúc này, Phương Mộng Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Mỹ Nhân, đánh giá vài lần. Cô ta phát hiện Diêu Mỹ Nhân gầy đi rất nhiều, ngũ quan không còn giống một đống, làn da cũng không còn mọc đầy mụn cùng với dáng vẻ đen xanh khó coi, mà ngược lại còn trắng lên được vài phần, làn da từ đen chuyển sang vàng. Khuôn mặt cũng toát lên vài nét thanh tú.
Xem ra, em họ đang thật sự giảm cân.
Phương Mộng Nhàn khẽ lắc đầu bật cười, coi như giảm béo thành công, Diêu Mỹ Nhân cũng không thể đẹp lên tí nào.
Lúc này, Phương Châu nhìn về phía Diêu Thiên Nhai hỏi:"Anh rể, anh bây giờ vẫn làm kế toán ở công ty cũ hả?"
Tay đang gắp thức ăn của Diêu Mỹ Nhân thoáng dừng lại.
"Chuyện gì vậy?"
"Em muốn hỏi anh xem có hứng thú qua công ty của em không, dù sao anh đã ở công ty kia năm sáu năm rồi mà cũng không được lên chức, không bằng chuyển sang nơi khác....." Phương Châu đề nghị.
"Cái này...... Anh cần suy nghĩ một chút". Diêu Thiên Nhai không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên đề nghị như vậy.
"Chuyện này mà còn phải cân nhắc sao, đây là công ty lớn. Anh rể, đến lúc đó anh đến công ty Phương Châu đang làm, có Phương Châu giúp anh, chắc chắn không thể kém với khi anh ở công ty cũ kia." Tô Tú Nhã cười nhạo.
Diêu Thiên Nhai nghe Tô Tú Nhã nói xong, lông mày nhíu lên, có chút gì đó không vui:"Để sau đi."
"Chị, chị hãy khuyên anh rể, cơ hội này rất hiếm, cần phải cố nắm chắc. "Tô Tú Nhã chuyển sang nói với Tô Tú Phương.
Tô Tú Phương gật đầu: "Anh rể em tự biết chừng mực"
Diêu Mỹ Nhân đặt chén đũa xuống, "Con ăn no rồi, mọi người từ từ ăn tiếp ạ."
"Nhanh như vậy đã ăn no rồi? "Tô Tú Nhã kinh ngạc nhịn lượng cơm mà Diêu Mỹ Nhân ăn.
"Vâng, đúng vậy." Diêu Mỹ Nhân lãnh đạm trả lời.
Diêu Mỹ Nhân biết vì sao chú lại khuyên ba cô đến công ty ông làm việc, ông ta muốn đưa ba cô vào bộ tài vụ làm việc. Kiếp trước, ba cô vì nghe lời họ khuyên mà vào công ty Hoành Viễn, vì Phương Châu khẩn cầu nên Diêu Thiên Nhai đã giúp ông "mượn công quỹ", mặc dù cuối cùng cũng trả về nhưng vẫn bị phát hiện. Phương Châu trốn tránh mà đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho Diêu Thiên Nhai, dù sau này không phải ngồi tù, nhưng lại gây huyên náo khiến mọi người trong ngành huyên náo đều biết, hủy hết thanh danh, không ai đồng ý nhận. Đến mức sau này gia đình suy sụp, vì để cô đi học mà trong nhà đã thiếu không ít tiền......
Đời này, cô tuyệt đối sẽ không để mọi chuyện tái diễn.
Ban đêm, Diêu Thiên Nhai ngồi trên ghế sa lon xem tivi, Diêu Mỹ Nhân rót một chén nước rồi đi qua.
"Ba, ba uống chút nước đi."
"Con còn chưa ngủ? " Diêu Thiên Nhai nhận lấy chén nước.
Diêu Mỹ Nhân ngồi xuống,"Dạ đợi chút nữa con liền đi ngủ. Nhưng mà con có chút việc muốn hỏi ba."
"Hử? Chuyện gì?" Ông phát hiện con gái đã thay đổi rất nhiều, không còn hướng nội như trước mà trở nên rộng lượng hơn, hay nói chuyện hơn và đặc biệt là dũng cảm hơn.
Diêu Mỹ Nhân không có ý định quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Ba, ba muốn đến công ty chú làm việc không?"
Diêu Thiên Nhai không ngờ chuyện con gái hỏi chính là chuyện này, "Ba có cân nhắc qua, giống như chú con nói, nếu làm ở công ty cũ ba sẽ không có không gian để phát triển, cũng đã đến lúc thay đổi hoàn cảnh công việc ".
Quả nhiên, ba cô muốn đi. Cô nên làm thế nào để khuyên ba đây, sự việc còn chưa có xảy ra, ba căn bản không biết rõ Phương Châu là người như thế nào.
Diêu Mỹ Nhân chần chờ:" Ba, ba đã quyết định rồi ư?"
Nhìn con gái nhíu mày, trong lòng Diêu Thiên Nhai vui mừng hơn, xem ra con gái bảo bối rất quan tâm tới ông. Nghĩ như vậy, quyết định trong lòng cũng tự nhiên được thổ lộ hết ra: "Cũng không nhất định, con còn nhớ chú Giang mà trước kia thường xuyên đến nhà chúng ta không?"
"Ba đang nói người cao cao gầy gò, nói chuyện rất lớn tiếng - chú Giang Nam sao!" Cô có ấn tượng với người này, kiếp trước nghe nói ông đã lập nghiệp thành công, thành lập một công ty địa sản, kiếm lời rất nhiều, sau này cô không hề gặp lại lần nào.
"Đúng, chính là người đó, hiện giờ chú ấy đã từ chức, muốn học người ta làm ăn, còn muốn kéo ba nhập hội. Nhưng mà, ba thấy việc này khó thành, vài ngày nữa chú ấy đến nhà chúng ta, đến lúc đó thì ba sẽ tính tiếp."
Diêu Mỹ Nhân kiềm chế cảm xúc muốn thét lên vì xúc động, không ngờ rằng, ban đầu chú Giang Nam đã từng muốn kéo ba cô nhập bọn, từ kiếp trước cho tới bây giờ cô chưa từng nghe ba nói qua chuyện này. Nhưng mà, nhớ lại lúc ấy cô là người hướng nội, không quan tâm chuyện xung quanh, suốt ngày chỉ trốn trong thế giới riêng của mình, chắc chắn cô sẽ không giống hiện giờ, giao lưu tâm sự với ba.
Thở phào một hơi, Diêu Mỹ Nhân bình tĩnh lại, cô nhìn ra được ba đang có khuynh hướng ngả về phía công ty Hoành Viễn, có một số việc không thể vội vàng được, để mấy ngày nữa chú Giang Nam đến, đến lúc đó cô sẽ tìm cơ hội thuyết phục ba. Nghĩ thông suốt xong, tâm trạng cô dễ chịu hơn nhiều, "Ba, con cảm thấy ba nên nghe chú Giang Nam nói thế nào rồi hãy quyết định, chú ấy đã từ chức để mò kim đáy biển, hẳn là đang ôm lòng tin tất thắng."
"Ồ? Mỹ Mỹ, con tán thành cách làm của chú Giang Nam?" Diêu Thiên Nhai kinh ngạc.
"Vâng, dù sao con cũng cảm thấy tự mình lập nghiệp là việc rất tốt, hiện nay người làm ăn càng ngày càng nhiều, từ đó có thể thấy được đây là một xu thế lớn."
Lúc đầu Diêu Thiên Nhai dự định tùy tiện suy tính một chút, sau đó từ chối khéo Giang Nam, nhưng bây giờ nghe mấy lời con gái nói thì lại có chút dao động, chẳng lẽ thật sự nên liều một lần?
"Con để cho ba suy nghĩ lại một chút."
"Vâng, chúc ngủ ngon, ba ba." Diêu Mỹ Nhân đứng dậy trở về phòng, chỉ cần ba nghiêm túc cân nhắc, như vậy tương đương với việc thành công một nửa, việc còn lại phải chờ mấy ngày nữa chú Giang Nam đến.