Editor: Annie
Beta: Hadyy
______________
Diêu Mỹ Nhân vừa đến nhà cũng là lúc bà nội Thư tản bộ từ công viên về.
“Cháu chào bà.”
Bà nội Thư thấy Diêu Mỹ Nhân, lập tức liền cười, “Ai nha, là Mỹ Mỹ, mấy ngày nay con đi học, bà không gặp được con. Mau vào nhà ngồi, nói chuyện với bà một lát, bà rất nhớ con.” Bà nội Thư rất yêu quý đứa nhỏ này, lớn lên đã xinh đẹp lại còn ngoan ngoãn. Bình thường cháu trai ở nhà trầm tĩnh, ít nói, không được hoạt bát giống đứa nhỏ đáng yêu này.
Sau khi nghe xong, Diêu Mỹ Nhân chớp chớp mắt, mang theo vài phần tinh nghịch: “Được ạ, bà không ghét bỏ vì con ồn ào là tốt rồi.”
Nói xong, cô tiến lên đỡ bà nội Thư đi vào trong, “Dạo này bà thấy sức khỏe thế nào?”
“Khá hơn nhiều rồi, cả ngày cứ ở trong nhà cũng chán, cho nên bà ra công viên tản bộ và hoạt động xương cốt một chút.”
“Vậy về sau nếu có thời gian con sẽ tới đây nói chuyện phiếm với bà.”
Bà nội Thư mừng rỡ cười rộ lên: “Đúng là đứa trẻ ngoan.”
“Thư Mạch cũng rất hiếu thuận.”
Cô đỡ bà nội Thư ngồi xuống, “Bà nội, con đi lấy giúp bà ly nước.”
“Cảm ơn con, làm phiền con rồi.”
Lần trước đã tới đây nên cô biết phòng bếp ở đâu. Rót một chút nước đun sôi ra cốc, cô mang ra ngoài đặt lên chiếc bàn nhỏ bên tay trái bà nội Thư.
“Mỹ Mỹ tới đây ngồi bên cạnh bà này, chúng ta nói chuyện một chút.”
Bà nội Thư thân thiết kéo tay Diêu Mỹ Nhân, mặt đầy ý cười. Người già thích cùng người trẻ nói chuyện phiếm, lải nhải một chút.
Diêu Mỹ Nhân không kiêu căng, không nóng nảy mà nghiêm chỉnh ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, bà nội Thư nhìn đến vui vẻ, cười hỏi: “Mỹ Mỹ, gần đây con với Tiểu Mạch hay đi học với nhau đúng không?”
“Vâng ạ, mỗi ngày Thư Mạch đều đưa con đến trường.” Có thể là do có tật giật mình, cô đỏ mặt nói thêm câu: “Thật sự con phải cảm ơn Thư Mạch, ngày nào cũng làm phiền cậu ấy.”
“Có cái gì mà phiền, nhà con ở bên cạnh, con với nó lại học cùng trường, bà còn định nhắc nó tới đón con đó.” Sau đó, bà nội Thư tủm tỉm cười nhìn Diêu Mỹ Nhân.
Diêu Mỹ Nhân bị bà nội Thư nhìn chằm chằm, có chút mất tự nhiên, “Bà nội Thư?”
Bà nội Thư khuôn mặt đầy nếp nhăn, tràn đầy ý cười: “Mỹ Mỹ, bà muốn hỏi con một chuyện.”
"Bà cứ hỏi đi, con mà biết nhất định sẽ trả lời.”
“Ha ha, gần đây thằng nhóc Tiểu Mạch đang yêu sao?” Bà nội Thư thốt ra một câu kinh người.
“A?” Đôi mắt đen nhánh của Diêu Mỹ Nhân trợn tròn, kinh hãi.
Bà nội Thư tiếp tục hỏi: “Hai đứa quen nhau sao?”
“Bà nội Thư, bọn con......” Diêu Mỹ Nhân sợ tới mức đứng bật dậy.
Bị phát hiện? Chả lẽ sẽ......
Bà nội Thư vỗ vỗ bàn tay nhỏ của cô trấn an. Ây, tay nhỏ lại mềm mịn, lại còn là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời. Bà nội Thư kéo cô ngồi lại chỗ cũ, “Không phải sợ, không phải sợ, bà
không phản đối hai đứa.”
Diêu Mỹ Nhân nuốt nước bọt một chút, dịu giọng hỏi lại: “Bà nội Thư, bà biết rồi ạ?”
“Ừm, bà già rồi, nhưng vẫn hiểu rõ nhiều chuyện.” Đôi mắt bà tạo thành một khe hở tựa như đang cười.
Bà hiểu rõ tính cách cháu trai mình, trừ lúc ở cạnh bà đôi khi sẽ tươi cười, còn lại đều lạnh lùng, thản nhiên. Hơn nữa, ngoại trừ việc kiên trì tới công trường kia làm việc, thằng bé không quá mức coi trọng những thứ khác. Khoảng thời gian này cháu trai của bà thường xuyên đưa đón Diêu Mỹ Nhân đi học, khuôn mặt vui vẻ hơn trước kia, khi ăn cơm khoé miệng cũng mỉm cười.
Vậy sao bà lại không đoán ra được chuyện gì đang xảy ra?
Diêu Mỹ Nhân chuyển ánh mắt sang một bên sườn mặt bà nội Thư, trên mặt bà không có biểu cảm bất mãn hay phẫn nộ gì cả, trong lòng cô âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm, “Bà nội Thư, bà...... không phản đối ạ?”
“Mỹ Mỹ à, bà sẽ không phản đối các con.” Bà nội Thư sợ làm cô gái nhỏ sợ hãi, giọng nói nhẹ nhàng hơn. Bà rất thích Mỹ Mỹ, cháu trai bà lại yêu cô bé trước mặt này, bà tuyệt đối sẽ không phản đối, cũng không thể phản đối.
Tưởng tượng đến cháu nội xuất sắc của mình cùng cô bé xinh đẹp này ở bên nhau, đúng là xứng đôi, bà liền cười tiếp. Nhưng lại nghĩ đến điều gì, nét tươi cười trên mặt bà giãn ra.
“Khi còn nhỏ Tiểu Mạch gặp phải không ít chuyện nên tính tình có chút quái gở.” Bà nội Thư vỗ vỗ mu bàn tay Diêu Mỹ Nhân, đau lòng nói, “Khi còn nhỏ ba thằng bé không còn, mẹ lại là……”
Bà muốn nói gì đó nhưng lại thôi: “Bình thường con dịu dàng với nó một chút, nếu nó dám bắt nạt con, con nói cho bà nội, bà sẽ giúp con giáo huấn nó.” Tính tình cháu nội bà thật…… Ai, bà hy vọng Mỹ Nhân có thể chấp nhận được, hai người có thể chung sống hạnh phúc.
Diêu Mỹ Nhân nghe bà nội Thư nói chuyện biết bà vẫn có điều chưa nói, nhưng cô cũng không có tư cách gì để hỏi thêm. Hơn nữa nghĩ đến Thư Mạch khi còn nhỏ đã không được ở cùng cha mẹ, cô cảm liền thấy đau lòng.
“Thư Mạch, cậu ấy rất tốt, đối xử với con cũng rất tốt, bà nội Thư, chúng con sẽ ổn thôi.”
Sau khi hai người ở bên nhau, tuy thỉnh thoảng Thư Mạch thích trêu chọc cô, nhưng cũng rất nhiều lần cậu bao dung cho cô.
“Được, được, hai đứa vui vẻ là bà an tâm rồi.”
______________
Buổi tối sau khi cơm nước xong, Diêu Mỹ Nhân chạy nhanh về phòng.
Cô xoã tóc ra sau lưng rồi thay một cái váy chiffon màu hồng nhạt, đây là cái váy mà ngày đó cô mua ở cửa hàng, lúc ấy cô liếc mắt một cái liền nhìn trúng. Trước kia không có cơ hội mặc váy, hiện tại đã có cơ hội, cô sẽ không lãng phí, hơn nữa phải mặc cho thật xinh đẹp, khiến cho người khác phải khen ngợu, cô vẫn luôn mong chờ điều này, đời trước cầu mà không được.
Kéo khóa lên, cô nhìn chính mình trong gương, không nhịn được mà ngây ngẩn, cô chọn váy không tệ chút nào. Đứng trước gương xoay một vòng, Diêu Mỹ Nhân cảm nhận nhịp tim lúc này đập khá nhanh, không biết đợi lát nữa Thư Mạch nhìn thấy cô mặc váy sẽ có phản ứng gì.
Lúc này, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ, tiếng động không lớn lắm đủ cho cô nghe được. Đây là ám hiệu của hai người, cô biết Thư Mạch đang đợi.
Cô đi đến, Thư Mạch đang đứng ở đó, người vẫn còn đọng nước, rõ ràng cậu vừa mới tắm xong. Ở công trường một ngày, cậu cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại rất muốn gặp cô gái nhỏ.
Không bao lâu, cậu liền nhìn về phía đối diện.
Bóng đêm dày đặc, cô gái nhỏ chậm rãi bước về phía cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm, trắng nõn như ngọc, đôi mắt đào hoa gợn sóng khẽ chuyển động, sóng nước mênh mông, đôi môi đỏ mang ý cười hơi hé ra, lộ hàm răng trắng đều, so với cánh hoa còn kiều diễm hơn nhiều.
Chiếc váy hồng nhạt được thiết kế với cổ chữ V, hơi thấp, giữa đường viền cổ áo là cái cổ thon dài cùng xương quai xanh gợi cảm. Cánh tay trắng nõn buông thỏng hai bên, thiết kế của chiếc váy khiến vòng eo càng thon nhỏ, tưởng chừng một tay là có thể ôm hết.
Cô bước từng bước tới chỗ cậu, làn váy nhẹ nhàng lay động theo bước chân cô, bên dưới là đôi chân dài cân xứng, thẳng tắp.
Không bao lâu, Diêu Mỹ Nhân đã đi đến đối diện cậu rồi đứng yên. Mặt cô giống như đang cười, “Thư Mạch, hôm nay mình đẹp không?”
Dưới ánh trăng, Mỹ Nhân cười khẽ.
Làn da trắng như sữa bị chiếc váy màu hồng nhạt che đi, lộ ra chút gì đó tinh tế mịn màng.
Ánh mắt Thư Mạch tối sầm lại, trở nên sâu thẳm, cậu lẳng lặng đứng đó, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, đôi mắt đen như mực hoà vào màn đêm.
“Đẹp.” Nam sinh tuấn tú căng thẳng, giọng nói trầm thấp đến tận cùng.
Dáng người xinh đẹp, lung linh hấp dẫn.
Chết tiệt, quá đẹp!
Diêu Mỹ Nhân mỉm cười, xem ra cậu rất thích.
“Mình cũng cảm thấy khá ổn.” Diêu Mỹ Nhân túm làn váy, thẹn thùng khoe khoang.
Chàng trai không đáp lại, nhất thời, xung quanh trở nên tĩnh lặng.
Ánh mắt Thư Mạch dừng lại ở chỗ cổ áo hình chữ V, đôi mắt đầy lửa, như thể muốn đốt cháy phần da thịt trắng nõn lộ ra ngoài kia.
Là cô gái duyên dáng yêu kiều ở đối diện khiến cậu nghĩ đến điều này, cậu đột nhiên cảm thấy khoảng cách một mét này rất xa, quả thật rất chướng mắt.
Lúc này, cậu mở miệng, giọng nói trầm thấp mang theo mị hoặc, “Mỹ Nhân, bây giờ tôi đi sang chỗ em, được không.”
Diêu Mỹ Nhân giật mình, “Đi sang?” Đi sang là có ý gì?
“Ừm, tôi đi sang, được chứ?” Thư Mạch lặp lại một lần nữa.
Diêu Mỹ Nhân nhấp môi cười cười.
“Cậu đừng dọa mình, mình sẽ không tin, qua đây kiểu gì.” Cô cho rằng cậu đang trêu cô.
Cậu cười nhẹ một tiếng, trong màn đêm tối đen tuy khàn khàn nhưng lại gợi cảm, vô cùng mê người, “Nếu tôi qua đó được, em cho tôi ôm một cái, được không?”
Diêu Mỹ Nhân phối hợp với trò đùa của cậu, khuỷu tay chống trên lan can, tay nâng mặt, da trắng tóc đen, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh, “Có thể. Thư Mạch, khi đó mình sẽ ôm cậu.”
Sao Thư Mạch lại không đoán được suy nghĩ của cô chứ, cậu bị dáng vẻ của cô mê hoặc.
‘’Cậu không thể qua được đâu.’ Diêu Mỹ Nhân khıêυ khí©h. Tay cậu từ từ siết chặt bệ cửa sổ, “Cậu đợi đấy.”
“Có thể sao?”
Sau đó, Diêu Mỹ Nhân mờ mịt xoay người nhìn cậu rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Thư Mạch trở lại với chiếc thang dài trên tay.
“Cậu...... Cậu nghiêm túc ư?” Diêu Mỹ Nhân hít một hơi, thấp giọng kinh ngạc hỏi.
Người bên kia cúi đầu cười rộ lên: “Đối với cậu mình luôn nghiêm túc.” Nói xong, cậu đặt một đầu chiếc thang trên cửa sổ, chọn vị trí thật chắc chắn, đầu còn lại đặt về phía ban công nhà đối diện.
Diêu Mỹ Nhân nhìn cái thang đưa qua, kinh ngạc khoảng sợ, lúng túng: “Mình chỉ nói đùa thôi, cậu đừng làm mình sợ.”
“Đừng nhúc nhích, đứng đó, ngoan ngoãn chờ mình.”
Nhìn Thư Mạch bò lên trên cái thang đi về phía cô, trái tim Diêu Mỹ Nhân nhảy dựng, chân mềm nhũn ra.
“A, cậu cẩn thận nhé.” Cô không dám nói to, sợ khiến cậu mất tập trung.
Độ cao và khoảng cách này, không thể làm khó được cậu, khi làm việc ở công trường còn nguy hiểm hơn thế này nhiều. Nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của cô gái, môi mỏng nhẹ cong, cố ý chậm lại.
Cho đến khi chân cậu chạm xuống đất, Diêu Mỹ Nhân mới bình tĩnh lại.
“Mỹ Nhân, mình đã qua rồi.” Trên khuôn mặt tuấn tú là đôi mắt đen rực rỡ lấp lánh, “Cậu cho mình ôm một cái đi.”
Nhìn anh vẻ mặt cười đắc ý của chàng trai trước mặt, cô khẽ cắn môi, làm sao bây giờ, thật muốn đánh chết cái tên khốn nạn này.