- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Anh Lau Bằng Nước Mắt
- Chương 9: Ngộ Nhận
Yêu Anh Lau Bằng Nước Mắt
Chương 9: Ngộ Nhận
Ngoài trời mưa nặng hạt, Lăng Hạo Vũ kéo cô đi được một đoạn cùng cảm nhận được phản ứng nơi đầu ngón tay đang nhúc nhích. Cô đột ngột buông tay anh, bước chân lùi ra xa tưởng chừng sự xa cách ngày một khuếch đại.
Anh cầm chiếc ô, cô đứng dưới mưa, trên gương mặt xinh đẹp chỉ thấy những giọt nước xối xả chảy xuống càng thêm lạnh lẽo. Hành động của cô khiến anh ngỡ ngàng, không kịp phản ứng, Lăng Hạo Vũ bất động nhìn cô. Ánh mắt cô, anh không tài nào nhìn ra đâu là hờ hững đâu là đau thương.
- Hiểu Vy...
Khắp người cô ướt sũng, cô lặng yên nhìn anh, Anh bối rối muốn kéo cô trở về phía mình nhưng chậm một bước, Trì Cảnh Du liền xuất hiện lao thật nhanh tới ôm chầm Triệu Hiểu Vy vào lòng, anh cẩn thận che ô cho cô. Ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Lăng Hạo Vũ cảnh cáo.
- Mày vốn chẳng hiểu gì về Hiểu Vy. Cô ấy khi nào muốn trở về tao cũng không cản. Còn giờ thì đừng tới đây làm phiền Trì gia. Tao sẽ không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra nếu mày còn tiếp tục gây khó dễ.
Lăng Hạo Vũ sững sờ nhìn hai người họ quay lưng rời đi. Anh chưa bao giờ cảm thấy tâm trạng mình phức tạp như lúc này. Trì Cảnh Du đã đúng, anh không biết cũng chưa từng hiểu rõ cô. Giữa họ là khoảng cách vô hình không thể nào chạm tới.
Đối diện với gương mặt thất thần của Triệu Hiểu Vy, Trì Cảnh Du im lặng lau khô mái tóc dài ướt sũng nước mưa của cô. Anh thở dài biểu hiện dịu dàng trong lời nói xen lẫn lo âu.
- Hiểu Vy, tại sao lúc nào cũng phải khiến anh lo lắng cho em đến vậy?
Bầu không khí lại rơi vào trầm tư. Anh nhìn cô thật kĩ, trong đôi mắt trong trẻo kia chỉ còn lại là sự bất lực.
- Em hiện tại thảm hại lắm sao?
- Hiểu Vy à...
- Khi đối diện với anh ấy, em tuyệt nhiên không đủ can đảm, chỉ biết trốn chạy, sợ hãi sẽ có một ngày Lăng Hạo Vũ nhìn ra được bộ dạng này mà càng thêm chán ghét. Cảnh Du, nếu em khỏi bệnh chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn đúng chứ?
Ánh mắt cô len lói đôi phần hy vọng, nỗi sợ đã bao trùm lấy tâm trí Triệu Hiểu Vy trong suốt những tháng ngày qua, cô không thể nào thoát ra khỏi vỏ bọc che lấp phần tâm can yếu đuối của chính mình.
Trì Cảnh Du sau khi nghe cô nói liền không nhịn được thương cảm mà ôm cô vỗ về. Cái ôm bất ngờ của anh làm lòng cô dịu đi phần nào trống rỗng.
- Chắc chắn rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh hứa!
—————————
3 tháng trôi qua, thời gian anh và cô chạm mặt nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thậm chí họ dường như không quan tâm tới cuộc sống của đối phương. Triệu Hiểu Vy ở Trì gia điều trị tâm lý, hằng ngày cố gắng cải thiện tình trạng. Những kí ức đổ vỡ trong quá khứ dần đuọc chữa lành. Mọi thứ đi theo chiều hướng tích cực.
Sức khoẻ của Triệu Hiểu Vy tiến tiển tốt đẹp ngoài mong đợi. Mặc dù Trì Cảnh Du vẫn còn lo lắng cho bệnh tình của cô và thuyết phục cô ở lại Trì gia thêm một thời gian nhưng Triệu Hiểu Vy vẫn kiên quyết trở về. Cô đã rất nhớ Lăng Hạo Vũ và muốn nhìn thấy anh dù chỉ là từ phía xa.
Lăng phu nhân vì cơ ngơi ở nước ngoài nên thi thoảng mới về nhà. Trong biệt thự rộng lớn thường ngày cũng chỉ quanh quẩn bóng dáng của Lăng Hạo Vũ, Triệu Hiểu Vy và những người giúp việc khác.
Cũng vừa lúc Lăng phu nhân về nước, được dịp ở nhà dùng bữa. Ba người ngồi trước bàn ăn tối đầy ắp mĩ vị, Lăng phu nhân điềm nhiên thưởng thức món ăn vừa khéo chuyển tầm mắt sang Triệu Hiểu Vy hỏi han tình hình dạo gần đây ở Lăng gia của hai người họ.
- Ta nghe nói con ở lại Trì gia 3 tháng, bên đó từ khi nào mà lại thân quen với con tới vậy?
Tim của Triệu Hiểu Vy như muốn nhảy ra ngoài l*иg ngực chỉ sợ sơ hở bị nhìn thấu. Rất nhanh hồi hộp được nén xuống, trên mặt cô duy trì sự bình tĩnh như mọi lần.
- Con và Trì thiếu gia từ lâu đã kết nghĩa làm anh em. Vốn đã coi anh ấy là người nhà. Thời gian này tới Trì gia vì có một số nghiên cứu khoa học khá thú vị con cũng học hỏi được rất nhiều thứ mới mẻ, dù sao đã lâu mới gặp lại tri kỉ, Trì gia con xem như là nhà ở đó muốn ôn lại chút chuyện xưa.
Lăng Hạo Vũ ngồi đối diện cô mặt không biến sắc tỏ vẻ như không quan tâm nhưng sau khi nghe cô nói xong trong lòng chỉ thấy sự dối trá của cô thật nực cười. Anh cho rằng, tất cả chỉ là biện hộ cho việc cô yêu đương lén lút với Trì Cảnh Du.
Nụ cười nhàn nhạt trên môi lăng phu nhân dường như trở nên khó đoán. Bà trước giờ vô cùng thương yêu và cưng chiều cô. Vì vậy, sự nghiêm khắc của bà cũng theo một cách vô cùng thâm thuý, nhẹ nhàng nhưng sắc bén.
- Ồ, Mối quan hệ giữa con và cậu Trì đó tốt đẹp hơn ta tưởng. Con cũng thật tuỳ hứng, sau này bớt qua lại Trì gia để người ngoài nhìn vào lại nghĩ một gia tộc lớn như Lăng gia không đối đãi con tử tế. Con muốn gì thích gì cứ nói thẳng, ta đều cho con hết.
- Vâng, con hiểu rồi mẹ nuôi.
Từ xưa đến nay nhà họ Lăng là một trong những gia tộc hào môn có thế lực lớn nhất ở Châu Á. Tiền tài địa vị vô cùng bành trướng không chỉ ở trong nước, tiếng tăm còn vang tới tận nước ngoài, khi người ta nhắc tới Lăng gia chính là nhắc tới bộ mặt của thành phố. Gia tộc có tiếng như vậy tất nhiên sẽ có nhiều lời đồn đại thị phi từ bên ngoài, ảnh hưởng tới tôn nghiêm của gia tộc. Lăng phu nhân cố ý nhắc nhở, Triệu Hiểu Vy cũng không dám nói thêm điều gì, cô vốn đã rất hiểu chuyện.
Đến lượt Lăng Hạo Vũ, Lăng phu nhân lạnh nhạt lướt nhìn anh một cái. Bà không nói gì nhiều, đối với anh chỉ nhắc tới hai từ sự nghiệp.
- Hạo Vũ cũng đã năm cuối đại học, tốt nghiệp xong thì tới Lăng thị tiếp quản công việc, nên nhớ con chính là người thừa kế tiếp theo của gia tộc, không được phân tâm tới bất kể điều gì cản trở tới tương lai. Ta cũng chỉ muốn tốt cho con vì vậy đừng khiến cha con thất vọng.
Ngụ ý của Lăng phu nhân anh đều hiểu, mọi thứ thừa thãi mà bà bắt anh từ bỏ chính là ám chỉ tới những gì khiến anh yêu thích bao gồm cả Trang Viên Nhiên. Thật quá nực cười, người mẹ vô tâm kia dồn anh tới bước đường này còn muốn tốt cho anh sao? Rốt cuộc cũng chỉ vì cái gia tộc vô vị mà coi anh như một công cụ để duy trì hư vinh mà thôi.
Lăng Hạo Vũ im lặng, ánh mắt lạnh lùng chất chứa chán ghét. Cao lương mĩ vĩ ở trước mắt cũng chẳng còn khẩu vị, cuối cùng anh đã có lí do để rời khỏi bàn ăn.
- Không còn gì nữa thì con đi trước.
Nhìn là biết anh không để vào tai lời Lăng phu nhân nói, cứ vậy quay lưng bỏ đi để lại 2 cặp mắt đang phức tạp dõi theo.
- Càng ngày càng không có phép tắc!
Lăng phu nhân tức giận, cũng may luôn có Triệu Hiểu Vy ở bên nói năng dịu dàng khiến bà dễ chịu hơn phần nào.
- Mẹ nuôi, Hạo Vũ chắc chắn biết thế nào là tốt cho bản thân. Mẹ cứ để anh ấy từ từ suy ngẫm thấu đáo. Mẹ cũng đừng lo lắng quá sẽ tổn hại sức khoẻ.
- Mấy năm nay cả con và Hạo Vũ đều thay đổi rất nhiều.
2 năm trước khi vừa mới gặp cô, bà đã thấy Triệu Hiểu Vy là một cô bé xinh đẹp như đoá hoa nở rộ, vẻ ngây thơ hồn nhiên của cô là ánh ban mai rạng ngời không thứ gì có thể dập tắt. Nhưng bây giờ, tất cả trên khuôn mặt mĩ lệ kia chỉ còn thấy lớp sương lạnh lẽo, buồn bã của một bông hồng ủ rũ. Chính điều này khiến cô trở nên điềm đạm và từ tốn theo thời gian.
Lăng phu nhân là người chứng kiến toàn bộ quá trình thay đổi của cô và con trai bà, chúng đã từng vui vẻ biết bao, vậy mà thời gian đã khiến con người không thể nào chống đỡ nổi sóng gió của đời người .
Cuối cùng vòng xoay số phận này, duyên mệnh này sẽ đi về đâu?
trong lòng bà không khỏi áy náy, vô vàn xót xa khi nhìn Triệu Hiểu Vy đang dần mất đi sức sống.
- Ta biết con đối với Hạo Vũ vô cùng yêu thích. Đứa trẻ như con ta nhất định tác hợp nhưng sẽ là chuyện của sau này. Ta muốn nhìn cơ ngơi nhà họ Lăng được Hạo Vũ một tay gây dựng trở nên ngày càng hùng mạnh. Khi ấy ta mới yên tâm giao con cho nó khiến con thật sự hạnh phúc.
- Đứa trẻ này của ta đã phải chịu quá nhiều tổn thương rồi. Nhất định con phải hạnh phúc, được chứ?
Những lời nói của Lăng phu nhân như chạm tới trái tim yếu đuối của cô. Sự xúc động trào dâng trên khoé mắt, bao nhiêu đau thương của quá khứ đang khích lệ cô càng thêm kiên cường đối mặt.
Động lực của hạnh phúc tiếp thêm sức mạnh khiến cô ngày càng yêu Lăng Hạo Vũ. Chỉ biết rằng giờ đây cô đã yêu anh hơn cả bản thân mình, không thể nào buông bỏ được nữa.
Đối với Triệu Hiểu Vy, chỉ một mình cô không được gọi là hạnh phúc, hạnh phúc là khi anh chịu quay đầu chấp nhận cô cùng cô dệt nên một tình yêu tuyệt đẹp.
- Vâng, con và Hạo Vũ nhất định sẽ thật hạnh phúc...
————————
Trong thư phòng, Lăng Hạo Vũ ngồi trước bàn làm việc đọc sách. Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào quyển sách nhưng thật ra trong thâm tâm là một mớ hỗn độn.
Lúc này hình bóng của Triệu Hiểu Vy chốc lát bỗng thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí anh.
Anh đã không thể phủ nhận rằng, cô chính là mối bận tâm mới, xuất hiện trong cuộc sống của anh khiến anh không tài nào hiểu nổi vì lí do gì mà người con gái đó có thể làm lòng anh rối như tơ vò.
Vì điều gì khi anh nhìn vào ánh mắt vô cảm và khuôn mặt bình thản của cô thì lại khiến anh mất kiểm soát, khó chịu và tức giận đến vậy?
Cảm giác khi tiếp xúc với cô không còn giống như trước đây. Những kỉ niệm vui vẻ trong kí ức ùa về.
Anh thong dong còn cô tự tại.
Ban ngày nắm tay nhau cùng tới trường, cùng nhau ăn kem, cùng nhau chơi đùa đến mệt lả rồi nằm trên bãi cỏ ngắm nhìn bầu trời rất xanh.
Khi đêm tối, họ hạnh phúc chiêm ngưỡng dải ngân hà đầy sao lấp lánh và dựa vai nhau ngủ dưới gốc cây đại thụ có tán cây to rợp bóng với gió du dương khẽ lướt qua tai.
Thời gian tuyệt đẹp đó cứ trôi qua rồi trôi tới thời điểm hiện tại. Lăng Hạo Vũ tự hỏi tại sao khi ấy lại yên bình đến vậy? Tại sao cảm nhận trong trái tim anh khi ở bên cô không hề giống như lúc anh gặp lại cô sau 2 năm xa cách?
2 năm trước, trái tim anh thuần khiết, thuần khiết đến mức không tài nào nhận ra được giữa tình bạn và tình yêu.
2 năm sau trái tim anh bỗng chốc loạn nhịp rồi càng quặn đau vì cô gái ấy. Nhưng lại cố chấp phủ nhận sự rung động với Triệu Hiểu Vy là không thể.
Khi nghĩ tới Trang Viên Nhiên, Lăng Hạo Vũ yêu sự lương thiện của cô ấy, yêu cách cô đối xử dịu dàng với anh, yêu cô vào lúc anh gặp hiểm nguy và tuyệt vọng nhất, Trang Viên Nhiên đã không hề màng tới tính mạng của mình mà lao vào biển lửa để cứu anh khỏi giây phút của tử thần.
Món nợ anh nợ Trang Viên Nhiên đã quá nhiều. Anh nguyện trả bằng trái tim mình thậm chí trả bằng cả cuộc đời cho cô.
Những cảm xúc của tình yêu chớm nở đối với Triệu Hiểu Vy anh vẫn không thể nào nhận ra được mình đã sớm động lòng với người con gái ấy.
Sau cùng, anh vẫn ngộ nhận rằng người mà anh yêu chỉ có thể là Trang Viên Nhiên.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Anh Lau Bằng Nước Mắt
- Chương 9: Ngộ Nhận