Chương 5
Nghe những lời khẳng định chắc nịch đó của anh bà cũng yên tâm đôi chút. Bà không cầu mong con bà sẽ được gả vào một gia đình giàu có, sống sung túc nửa đời còn lại. Chỉ mong con gái sẽ kiếm được một người chồng luôn thương yêu và có thể chăm sóc con bà đến cuối đời. Như vậy bà có ra đi cũng không còn gì nuối tiếc.
"Được rồi, bác tin con"
"Bác có uống thuốc đầy đủ không ạ?"
Nói đến đây, còn chưa kịp nghe câu trả lời của bà. Đúng lúc Hoàng Trân vừa mua trái cây trở về. Nghe anh hỏi mẹ thì cô tiếp lời "Đúng đó, mẹ đã uống thuốc chưa? Lúc nãy còn phớt lờ câu hỏi của con"
Bà cười "Uống rồi, mấy loại thuốc đắng ngắt đó mẹ chã thấy có tác dụng gì mà ngày nào cũng phải uống"
Hoàng Trân còn chưa kịp trả lời, Nguyễn Khôi đã tiếp lời của cô "Có tác dụng chứ ạ. Bác phải gắng uống thuốc thì mới lành bệnh mà dự hôn lễ của tụi con"
Bệnh của bà, bà biết, có lẽ thời gian của bà chẳng còn được bao lâu. Đến hôm nay, ung thư đã di căn nhưng bà không muốn làm xạ trị, vừa tốn kém vừa đau đớn nhưng sự sống chẳng kéo dài hơn là bao. Hơn nữa bà không muốn sau này tóc mình vì hóa chất mà rụng hết, xấu xí đến nhường nào, làm sao bà có thể xuống dưới mà tìm ông ấy được? Cuộc đời bà, không mê tín nhưng lại có một ước nguyện rằng, sau này mình chết đi, trở về với cát bụi, sẽ được gặp lại chồng bà. Nếu không phải còn Hoàng Trân có lẽ bà đã đi theo ông từ nhiều năm trước rồi. Ông mất trong một vụ tai nạn khi Hoàng Trân mới hai tuổi. Ông thật nhẫn tâm khi để lại hai mẹ con bà bơ vơ trên cõi đời này. Nhưng bà lại chẳng thể trách ông...
Nếu đám cưới được tổ chức sớm thì may ra bà còn có cơ hội đến dự. Nhưng bà không muốn làm đôi trẻ kia thất vọng "Bác biết mà, bác chỉ than thở một chút thôi"
"Anh Khôi nói đúng đó mẹ. Mẹ phải cố gắng để còn bồng cháu chứ ạ"
Nói đến đây, vô thức cô lại nhìn sang Nguyễn Khôi. Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh, không hiểu sao cô có chút thất vọng. Đúng rồi, bọn họ lấy nhau chỉ vì hai từ trách nhiệm, không có lấy nửa chữ tình yêu. Nếu có thêm một đứa con nữa, không phải trách nhiệm sẽ càng tăng thêm sao?
"Ha ha, mẹ sẽ cố gắng mà" Nghe đến hai từ bồng cháu, tâm tình bà kích động hẳn lên. Người già mà, ai cũng muốn được bồng cháu. Nhưng chỉ lo đến lúc có cháu, bà chẳng thể bồng được.
Nguyễn Khôi nhận thấy được tuy miệng của bà đang cười nhưng đôi mắt của bà thật buồn, cứ như bà đang lo lắng chuyện gì đó nhưng lại chẳng thể nói ra.
Anh nghĩ rằng mình nói chuyện cưới xin có lẽ là thích hợp nhất. Ít nhất có thể khiến cho bà yên tâm đôi chút.
"Thưa bác, hôm nay con đến một là muốn thăm bác, hai là con muốn xin phép bác hỏi cưới em Trân"