Chương 7

Chạy đến bệnh viện,Hạo Kỳ và nó đang đứng ngoài phòng cấp cứu,anh vội hỏi:“Sao cô ấy lại ngã cầu thang?”

“Giúp việc nói…thấy chị ấy ôm chiếc gối rồi tự làm mình ngã, lúc định ngăn lại thì không kịp” Nó cúi đầu nói,nó vừa về nhà đã thấy cảnh tượng kinh hoàng,cô nằm trên vũng máu và sự hốt hoảng của các giúp việc và quản gia trong nhà.

Anh đứng người,cô sao lại?

Cửa phòng cấp cứu mở ra,bác sĩ nói cô đã không sao rồi,nhưng cần cẩn thận hơn.

Anh gần như nín thở,may quá cô không sao rồi.



Ngồi bên giường bệnh nhìn cô ngủ, anh đưa tay lên sờ má cô,sao lại ngã cầu thang chứ? Nhìn cô thế này biết anh đau lắm không?

"Ưm…ưm…"Cô tỉnh lại,mở mắt ra nhìn xung quanh,đây là…bệnh viện sao?

“Di nhi,em tỉnh rồi” Anh vui mừng,may quá cô tỉnh lại rồi,làm anh lo muốn chết.

"Phúc…"Cô bất ngờ,anh…vừa nãy gọi cô là gì? Di nhi? Cái gọi ấy đã bao lâu rồi cô không được nghe anh gọi? Cô đang mơ sao.

“Di nhi…” Biểu hiện này là…cô của lúc trước mà? Cô đã…bình thường lại rồi sao?

Anh không kìm được,ôm cô vào lòng:“Di nhi…anh nhớ em,anh nhớ con người này của em” Cứ mỗi lần nghe cô gọi mình là ông chủ,tim anh gần thư thắt lại,bây giờ cô đã bình thường như trước rồi,anh vui lắm…cũng sợ lắm…sợ cô sẽ hận và sẽ rời xa mình,nhưng…anh cũng không có tư cách gì níu kéo cô lại,anh đáng hận đáng chết với cô mà,cô bây giờ đã bình thường lại,anh sẽ cho cô đi…sẽ li hôn với cô,giải thoát cho cô đi tìm hạnh phúc riêng mình.

“Phúc…à ông…”

"Gọi anh là Phúc,đừng gọi ông chủ nữa được không?"Anh ôm chặt cô hơn nói,anh chỉ muốn nghe cô gọi tên mình,đừng gọi ông chủ,anh đau lắm.

Cô im lặng,cô…đang mơ hay cô đã chết rồi vậy? Sao…anh lạ vậy? Không phải anh hận…anh ghét cô lắm sao? Sao hôm nay anh lại,phải rồi phải rồi, Lâm Di Di mày đang mơ mà,mày đang mơ…nhưng…chỉ mong giấc mơ này đừng tỉnh lại,cho cô chìm sâu vào giấc mơ này đi,vì nó rất hạnh phúc và ấm áp con tim của cô.

Anh cứ ôm cô như vậy thật lâu,đến khi anh làm ôm chặt làm đau cô thì anh mới bừng tỉnh buông cô ra,anh sợ mất cô…anh muốn cô bên mình,nhưng bây giờ…anh không thể rồi.

Anh chợt nhận ra,cô đang khóc,không ngừng khóc nhìn anh,anh vội đưa tay lên,lau nước mắt cho cô,nhìn cô khóc như vậy anh đau lắm…

"Di nhi,đừng khóc mà"Anh vỗ về,sao cô lại khóc chứ?

"Em…đang mơ phải không?"Cô vừa khóc vừa nói,lúc nãy cô tưởng mình mơ,mơ vì đang ấm áp trong vòng tay anh,nhưng vì đau đã bừng tỉnh,cô không có mơ…anh thật đang ôm cô,ôm rất chặt và như không muốn buông ra.

"Em không có mơ,ngoan ngồi đây,anh đi gọi bác sĩ"Anh nhẹ nhàng nói,rồi xoay người ra ngoài đi gọi bác sĩ.