Chương 5

" Di Di không ngoan, Di Di về nhà làm việc, Di Di về nhà làm việc để ông chủ vui"

Anh và Hạo Kỳ đi tìm cô, lục tung cả bệnh viện nhưng không thấy cô, anh đành gọi người đi tìm cô, tình trạng cô bây giờ mà đi đâu một mình thì…

Đang đi tìm cô, điện thoại anh bỗng rung lên, anh mở điện thoại ra, thì ra nó gọi, anh vội bắt máy:"Có gì không Ân?"Anh đang sốt ruột tìm cô mà…

[ Anh hai, về nhà, chị Di đang ở nhà, chị ấy cứ làm việc nhà mặc cho em và giúp việc ngăn cản, anh mau về nhà đi] Tiếng Đỗ Ân hốt hoảng bên kia, nó vừa đi siêu thị về, định mua gì về nấu cho anh ăn để còn chăm sóc cô tình lại, ai ngờ về nhà thì thấy cô… đang cứ làm việc nhà thế này.

Anh sau khi nghe nó nói xong, vội chạy về nhà, Hạo Kỳ cũng được nó báo tin nên cũng vội chạy tới.

Về đến nhà, anh thấy cô đang loay hoay trong bếp, vội chạy lại ngăn cô:“Di nhi, đủ rồi, theo anh về bệnh viện”

Cô bị anh ngăn lại giật mình.

"Ông chủ, nếu Di Di không làm việc nhà thì ông chủ sẽ đánh Di Di, sẽ không cho Di Di ăn và ngủ, oa oa"Cô khóc lên, hai mắt ươn ướt nhìn anh.

Anh đau lòng, thì ra từ trước anh trừng phạt cô nên bây giờ cô mới…

Anh ôm cô vào lòng, nói:“Em không cần làm, quay về bệnh viện với anh, em mới tỉnh lại mà”

Cô im lặng.

"Theo… Di nhi"Anh định nói đưa cô về, thì cô đã ngất đi trong tay anh, anh vội bế cô lên, rời khỏi nhà đến bệnh viện.



"Tinh thần cô ấy không ổn định, có lẽ lúc trước cô ấy luôn sống nội tâm, suy nghĩ, đau thương cứ để trong lòng, đến khi gặp một cú sốc gì đó nên bây giờ cô ấy mới như vậy, trở nên ngược lại với con người lúc trước, tình hình này vấn đề ở thời gian, nếu người cô ấy yêu thương nhất lúc trước bây giờ bên cạnh, cô ấy có thể bình thường lại như trước, nhưng gia đình cũng nên để ý bệnh nhân, vì bệnh nhân có thể làm những điều dại dột, đây là vấn đề tâm lí, nên gia đình hãy ở bên bệnh nhân"Bác sĩ nhìn anh và Hạo Kỳ, nó nói.

Anh không nói gì như người mất hồn đi vào phòng, ngồi bên giường nhìn cô.

Nó và Hạo Kỳ cùng bác sĩ đi trao đổi vài vấn đề, để lại không gian cho anh và cô.

Anh ngồi bên giường, nhìn cô đang ngủ, nước mắt rơi xuống, bao lâu qua cô sống một mình, tâm cũng bị tổn thương, còn cú sốc xảy thai, anh đã làm gì người con gái mình yêu thế này?

Lúc trước, anh gặp cô, cô luôn là cô gái vui vẻ, luôn cười, luôn làm cái đuôi nhỏ sau anh. Còn bây giờ, cô không khác gì một con búp bê, một con búp bê tâm và trái tim đã chết, chính anh, chính anh là người hại cô ra thế này, anh đáng chết, đáng chết mà.