Chương 10

Con dao anh cầm lên,chuẩn bị đưa lên đâm mình thì cảnh sát sạp vào.

“Tất cả đứng yên” Cảnh sát sạp vào chỉa súng.

Ông ta thấy cảnh sát liền khống chế cô,chìa súng vào đầu cô:"Đứa nào tới tao bắn con nhỏ này!"Ông ta điên cuồng nói.

Anh bất lực. Chỉ cần manh động viên đạn kia sẽ…

Cô đưa chân lên đạp chân ông ta,ông ta vì đau mà bỏ cô ra,cô vội chạy lại phía anh.

Anh vừa ôm cô vào lòng, ông ta đưa súng lên và đưa về phía cô. Nhìn thấy Lâm Trình Kha sắp bóp cò,anh vội ôm cô quay lại…và…

Đùng!!! Viên đạn bắn vào lưng anh.

Cảnh sát vội ập lên,khống chế Lâm Trình Kha.

Anh ngã bệch xuống,cô vội ngồi xuống lắc đầu muốn gọi anh. Phúc à,anh đừng có chuyện gì mà.



"Xin lỗi,chúng tôi đã cố gắng hết sức"Bác sĩ sau khi cấp cứu cho anh năm giờ nói.

Cô không tin những gì mình nghe,vội chạy vào phòng cấp cứu.

Cô nhìn anh với mảnh vải trắng kia,kích động gạt mảnh vải đó qua một bên,anh chưa chết…chưa chết…!

Cô lôi anh dậy,không ngừng lay anh:"Tỉnh lại…tỉnh lại cho em…tỉnh lại để em tha thứ,tỉnh lại hai ta bắt đầu lại…tỉnh lại nghe em nói tiếng…Em Yêu Anh đi mà…"Cô không ngừng lay anh và khóc nói,cô bỏ qua hết,cô muốn bắt đầu lại mà.

“Đau…”

Ơ? Cô vừa nghe thấy tiếng anh…

"Em sao mà bạo lực dữ vậy?"Anh mở mắt ra trêu chọc cô.

Anh…đang nói chuyện sao? Anh không sao sao?

"Anh…"Cô bất ngờ.

Anh lợi dụng,ôm cô vào lòng không quan tâm mình bị thương:“Vợ yêu,em nói tha thứ cho anh rồi nha,hai chúng ta bắt đầu lại nhé!”

Anh gạt cô! Đồ đáng ghét.

Cô tức giận đưa tay lên đánh anh:"Đồ đáng ghét,anh lừa em…lừa em…biết em lo cho anh lắm không…hức đừng gạt em như vậy,em sợ mất anh lắm…hức hức"Cô vừa khóc vừa nói.

Anh mỉm cười ôm cô vào lòng vỗ về,lúc anh cấp cứu xong,anh muốn nhân cơ hội này,muốn cô nói lên tâm tư mình…nên đã nhờ bác sĩ lừa cô,như vậy anh mới được nghe hai từ tha thứ và ba từ Em Yêu Anh chứ!

Bác sĩ đứng bên ngoài cảm thấy có lỗi với cô,nhưng lại thấy vui lây. Còn nó và Hạo Kỳ thở nhẹ ra,trời ạ anh không sao rồi,nó tưởng nó mất anh hai rồi chứ.

Nhìn cô đã hạnh phúc rồi,Hạo Kỳ nắm chặt tay Đỗ Ân và nó:“Đến anh và em,kết hôn với anh nhé!”



Tại nhà thờ.

Hạo Kỳ và nó tay trong tay trên lễ đường,cha xứ hiền từ nhìn cả hai.

“Hạo Kỳ,con có đồng ý cưới người phụ nữ này làm vợ không?”

"Con đồng ý"Hạo Kỳ chắc chắn.

“Đỗ Ân,con có đồng ý cưới người đàn ông này làm chồng không?”

"Con đồng ý"Đỗ Ân hạnh phúc trả lời.



Bên ngoài,anh và cô nắm chặt tay nhau nhìn vào lễ đường,anh bỗng quay sang,áp trán mình vào trán cô,tay ôm chặt eo cô nói:“Vợ à,anh yêu em”

"Anh đó…"Cô mỉm cười,sao bỗng sến vậy chứ?

Anh cúi xuống,hôn lên đôi môi cô một nụ hôn dài.

"Bên anh,cùng anh chăm sóc đứa con trong bụng em,và…yêu anh hết cuộc đời nhé!"Anh mỉm cười nói.

Cô bỗng đưa tay lên ôm cổ anh,hôn môi anh một nụ hôn rồi nói:“Vâng,em yêu anh. Em nguyện yêu anh hết cuộc đời này!”

[ HOÀN ]