Mạc Vân Hi đang chạy thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cố Vĩ , cô không những không chần chừ mà còn tăng tốc , thật sự là trong lòng có chút sợ hãi. Ngày bé cũng từng chơi đuổi bắt , hiện tại cũng như lúc đó chỉ đổi lại rằng một khi bị bắt thì có khi tính mạng cũng không còn.
Cô biết Cố Vĩ cũng đang đuổi theo , vì vậy mà càng làm cô trở nên cuống quýt. Mạc Vân Hi mở đại một chiếc xe ven đường ngồi vào , vội vàng nói.
“Mau , mau chạy đi!!”
Chiếc xe thật sự khởi động rồi tăng tốc , cô vẫn chưa hết bàng hoàng ngó ra đằng sau nhìn lại thấy Cố Vĩ cũng đã dừng lại , cô thở không ra hơi , mãi một lúc sau mới định hình lại , cổ máy móc xoay lại nhìn người đàn ông đang lái xe ở bên cạnh.
Quả nhiên là một người đàn ông đẹp trai vài phần thanh lịch , ở góc nhìn này của Mạc Vân Hi , từng đường nét khuôn mặt của anh ta hiện ra sắc cạnh , thoáng cái đã làm cho cô gái sững sờ.
Nhưng tình yêu của cô dành cho Cố Vĩ suốt bao nhiêu năm qua đã không nhớ rõ là kể từ lúc nào , cô cũng đã miễn cảm với cái đẹp , dù chấp nhận rời bỏ nhưng ở trong trái tim ấy vẫn nguyên vẹn hình ảnh của cậu thiếu niên mười mấy tuổi đầu.
Ngẫm nghĩ lại , Mạc Vân Hi mới thấy thật ra dù giải thoát cho bản thân trong lòng cũng chẳng mấy vui vẻ . Rồi có lẽ những ngày tháng sau này , hoặc mãi mãi đều không thể gặp lại anh ấy.
Cô xoay người cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay nhỏ nhắn chụm lại đặt trên đùi có hơi run rẩy , sợ bản thân đang tùy tiện ngồi lên xe của người khác. Nhìn trang phục của anh ta và cả cái khí thế bức người kia cũng đủ cho người khác biết đây mà một người không tầm thường.
Anh ta vừa liếc mắt nhìn cô đã làm cho Mạc Vân Hi căng thẳng đến lạnh sống lưng , cuối cùng mới nghe thấy người chăm chú lái xe không mục đích này lên tiếng.
“Thiếu tiền à?”
Mạc Vân Hi giật mình nhìn lại một lượt cơ thể , trông cô đã tàn đến mức trông giống một người thiếu tiền đầu đường xó chợ ? Có lẽ anh ta còn nghĩ ban nãy là vì cô giở trò ăn trộm mới bị người ta rượt đuổi cũng nên.
Còn chưa kịp mở lời thanh minh , cô nghe anh ta nói tiếp :“Muốn kiếm tiền không?”
Kiếm tiền ư? Sao cô lại không muốn chứ? Trước giờ ở Cố gia đồ đạc đều là có người chuẩn bị cũng chưa từng đi chợ búa , trong người Mạc Vân Hi đúng là không có tiền cũng chẳng có gì giá trị. Rời đi lại gấp gáp như vậy cô cũng không thể vơ vét được thứ gì mà cũng không có ý định đó.
Đang nghĩ gì đó cô bỗng nhiên giật mình vội vã từ chối :“Không được , làm ơn cho tôi xuống xe đi , cảm ơn”
Anh ta hình như cũng không có ý định dừng lại , bánh xe vẫn cứ lăn đều , một tay anh nắm vô lăng , tay còn lại nhàn nhã chống lên cửa sổ lười biếng kê đầu.
Mạc Vân Hi bắt đầu hoảng sợ , cửa cũng không thể mở , giọng nói dần trở nên náo loạn.
“Thả tôi xuống đi , nếu không…nếu không tôi sẽ báo cảnh sát”
Vừa nói cô vừa lục lọi trên người ra sức tìm điện thoại , trong lúc cô còn vội vã thì người còn lại vẫn cứ thảnh thơi , anh hơi nghiêng đầu nhìn cô.
“Cô nghĩ gì vậy? Giả làm bạn gái tôi , một ngày tôi sẽ đưa cô ba mươi triệu”
Bàn tay cô gái ngay lập tức khựng lại , vế đầu cô dường như không để ý nhưng vế sau , một ngày ba mươi triệu ?!!
Không cần suy nghĩ gì thêm , cô đã ngay lập tức đồng ý :“Được rồi , anh muốn tôi phải làm gì?”
Mặc Tề Quang nhếch môi đắc ý nói :“Chỉ cần theo tôi về nhà là được , tốt nhất là đừng nói nhảm”