Mạc Vân Hi ôm lấy đầu gối nép vào góc tường , căn phòng rộng lãi dù lộng lẫy xa hoa đến đâu cũng khiến cô cảm thấy trống trải.
Cửa đã bị ai đó khóa ngoài , cô không nghĩ anh ta lại có thể bỉ ổi như thế.
Màn hình điện thoại sáng lên , cô có thể nhìn thấy thông báo đến , bàn tay hơi run nhấp vào màn hình , bài báo hiện lên với nội dung vô cùng quen thuộc , cũng chỉ là Cố Vĩ ra vào khách sạn cùng với Thẩm Dao , bạn thân của cô.
Cô biết mình rất đau lòng mỗi khi nhìn thấy những thông tin như thế nhưng lại không thể ngăn nổi bản thân theo dõi hành tung của Cố Vĩ , những trang báo thường xuyên cập nhật thông tin về họ cô đều nhấn theo dõi.
Để rồi lại hành hạ dày vò chính mình , cô không biết rốt cuộc mình làm tất cả mọi thứ cuối cùng là vì cái gì.
Đêm nay dài thật đấy , cả ngày hôm nay cô đã không ăn thứ gì. Cô không đói nhưng lại thấy vô cùng mệt. Thật ra từ ngày về Cố gia , cô chưa từng có một ngày nào thoải mái.
Đất trời bắt đầu quay cuồng , mí mắt cô nặng trĩu tưởng chừng như ai đó đang cố ép cô đóng mắt lại , bầu trời dần trở nên tối om rồi cô dần dần rơi vào trạng thái mất đi ý thức.
…
Tỉnh dậy một lần nữa , cô phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện. Có tiếng mở cửa , trong giây phút nào đó cô đã mong người nào đó xuất hiện.
Dì Trần người giúp việc của Cố gia bước vào , trên tay là một thau nước ấm , vắt bên cạnh một chiếc khăn mềm. Dì đặt đồ lên kệ tủ bên cạnh rồi ngồi xuống bên giường bệnh , với sự xuất hiện này của dì cũng không làm Mạc Vân Hi cảm thấy hụt hẫng , mà ngược lại còn có chút vui mừng , cô quên mất dù anh ấy xuất hiện thì có lẽ cũng sẽ không tiếc cô bị bệnh mà hành hạ cô.
Sống mũi cô cay xè , ba mẹ đã không còn , từ khi về Cố gia cô mới một lần nữa cảm nhận được tình thương , dì Trần là người duy nhất trong nhà đối xử tốt với cô , ngoài tình mến thương cô còn cảm thấy vô cùng cảm kích.
Dì ôn tồn nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Vân Hi , nhẹ nhàng cất tiếng.
“Vân Hi , chẳng việc gì phải hành hạ bản thân mình như thế. Người muốn nhớ ta sẽ tự nhớ ra , cố chấp như vậy người thiệt thòi vẫn sẽ là cháu”
Mạc Vân Hi làm sao không cảm nhận được sự cực khổ bấy lâu nay mà cô đã phải trải qua . Làm sao nói là cô cố chấp không từ bỏ chứ ? Chẳng phải là anh ta mới cố chấp muốn được hành hạ cô hay sao?
Đôi môi cô tái nhợt , trên mặt là vẻ tiều tụy chẳng mảy may một chút sức sống , tâm sự.
“Không phải cháu cố chấp mà là có người không muốn chim đã bay vào l*иg rồi lại để bay đi , con người mà , có thứ này nhưng lại còn tham lam muốn thứ khác. Cả cháu cũng thế , cháu không cam lòng nhìn anh ấy yêu một người khác nên mới đấu tranh để dành giật lại . Phải chi ngay từ lúc đầu mình chịu thiệt thòi một chút có lẽ bây giờ đã không chịu nhiều khổ đau”
Nghe vậy dì Trần liền cảm thấy vô cùng xúc động , vốn dĩ mọi thứ kể cả tình yêu của Cố Vĩ cũng là của con bé nhưng nó lại cho rằng bản thân tham lam mà dành giật của người khác.
Làm việc ở Cố gia bao nhiêu năm nay , Cố Vĩ với Vân Hi yêu nhau như thế nào bà làm sao không biết? Kể cả khi theo chân Cố Vĩ về nhà làm Cố thiếu phu nhân cũng chưa từng lên mặt , ai chỉ cái gì cũng đều vui vẻ tiếp nhận , một người con gái như thế làm sao ai có thể không thương chứ?
Chỉ tiếc cậu chủ nhà bà có mắt như mù đứng trước người mình yêu nhưng lại không thể nhận ra , nhưng chẳng trách được , cảm xúc cũng chẳng điều khiển được lý trí.
Trong lúc này , Mạc Vân Hi tiếp tục mở lời , lần này là muốn nhờ vả một chuyện.
“Dì Trần , dì thương cháu , giúp cháu rời khỏi đây được không?”
Với lời nhờ vả này làm bà cảm thấy có chút bất ngờ , cuối cùng thì sự kiên trì dù đối mặt với tình yêu cũng có giới hạn.
Mạc Vân Hi biết đề nghị như vậy là làm khó cho dì. Có lẽ dì được phân công ở lại đây coi chừng cô , nếu cô đột nhiên biến mất , hậu quả cũng không thể lường trước được.
Thế nhưng dì không một chút mảy may suy nghĩ mà thẳng thừng nói :“Cháu ổn rồi chứ? Có thể đi được chưa?”
Thấy dì như vậy , Mạc Vân Hi thực có chút lo lắng , sợ khi cô đi rồi dì sẽ gặp điều chẳng hay. Mạc Vân Hi cô thà để bản thân mình chịu nhiều thiệt thòi cũng không muốn làm liên lụy đến người khác.Cô chần chừ lại nghe dì nói.
“Nếu ổn rồi thì đi đi , hãy để cho bản thân được tự do . Tình yêu là do hai con người tạo ra để kết nối chứ không phải là thứ để ràng buộc. Cháu đã hết mình với nó vì vậy chẳng có gì phải nuối tiếc , sau này người hối hận là người không biết trân trọng. Vân Hi , dù cháu quyết định như nào , ta nhất định sẽ ủng hộ”
Sau đó dưới sự thuyết phục của dì Trần mà Mạc Vân Hi quyết định rời đi , vừa ra đến cổng bệnh viện cô đã nâng bước chân chạy thật nhanh , sợ nếu chậm trễ thêm một chút , cơ hội sẽ lại càng xa dần.
Cố Vĩ vừa đẩy cửa bước xuống xe chỉ thấy Mạc Vân Hi chạy vút qua , anh ta xoay người gọi giật cô lại nhưng Mạc Vân Hi đến một cái cũng không ngoảnh lại.